Huyết Vực Mê Đồ

51: Án Mạng

Ban đêm thời tiết rất lạnh, gió lạnh thổi tới, Danny nho nhỏ run lập cập.
Sami Keener biến cậu về tiểu hồ ly, ôm vào trong lòng mình.
Tiểu hồ ly dựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập rõ ràng kia, hai bộ móng vuốt nhỏ chặt chẽ nắm lấy ống tay áo hắn, hạnh phúc choáng váng mơ hồ.

Sami Keener đại nhân không chỉ tặng mình một ngôi sao, còn đem mình ôm vào trong ngực!
Sami Keener ở giữa trán cậu nhẹ nhàng đưa vào một sợi ánh sáng.
Cảm giác mát lạnh xuyên qua toàn thân, tiểu hồ ly ngẩng đầu, có chút khó hiểu nhìn hắn.
"Là hơi thở Thần giới." Sami Keener khẽ vuốt lưng cậu, "Thể chất của ngươi cũng không thích hợp với Thần giới, ta sẽ chậm rãi thử thay đổi."
Tiểu hồ ly cọ cọ trong lòng hắn, thoải mái nheo đôi mắt lại.
Đêm nay, Sami Keener ngồi trên nóc nhà thật lâu, lâu đến mức tiểu hồ ly ở trong lồng ngực hắn tỉnh rồi lại ngủ, mỗi lần mơ mơ màng màng tỉnh lại, đều nhìn thấy Sami Keener đang nhìn lên những ngôi sao.
Tiểu hồ ly dùng móng vuốt kéo kéo, nhắc nhở nên ngủ nga!
Bàn tay to lớn của Sami Keener xoa đầu nó, "Không được nháo."
"Ngô......" Tiểu hồ ly duỗi người, tiếp tục nhắm mắt lại.
Sami Keener nhìn cầu lông màu đỏ trong lồng ngực, lại nhìn ngôi sao mới phía chân trời kia.

Tuy rất nhỏ cũng rất ảm đạm, nhưng vẫn dùng một loại phương thức gần như chấp nhất chậm rãi tới gần ngôi sao của mình.
Ngôi sao trời này ra đời trong tay mình, lại không chịu mình điều khiển ―― hoặc là mình căn bản không muốn thao túng quỹ đạo của nó? Nghĩ vậy một chút, Sami Keener khẽ nhíu mày, cánh tay cũng trở nên cứng đờ.
Sáng ngày hôm sau, tiểu hồ ly ở trên giường Sami Keener tỉnh lại như cũ, dụi dụi mắt biến lại hình người.
Sami Keener không ở đây, vì thế Danny nằm lại giường, ngủ nướng cộng thêm xem ảnh trên báo, đuôi to ở sau người lắc lắc.
"Vì sao không mặc quần áo?" Sami Keener vào phòng nhíu mày.
Danny mặt đỏ lên, xả chăn qua che bản thân lại.


So sánh với thiên sứ cao quý, mình ở phương diện nào đó đúng là hồ li hoang dã không giáo dưỡng.
"Đi ăn bữa sáng đi." Sami Keener ngồi trước cửa sổ, tùy tay lấy qua một quyển sách.
"Ngài thì sao?" Danny hỏi.
"Ta không cần đồ ăn." Sami Keener nhàn nhạt nói, đầu cũng không nâng lên.
"Nga." Danny dùng khăn trải giường bao lấy mông nhỏ trơn bóng, nhón chân lấy quần áo trong ngăn tủ.
Sami Keener dùng dư quang trong khóe mắt nhìn hành động của cậu, khóe miệng không tự chủ giương lên.
Từ sau khi Sera biến thành nhân ngư, Jonas vẫn luôn ở bên cạnh hồ cùng cậu ăn bữa sáng, bởi vậy nhà ăn trống không, chỉ có Danny cùng Carl Gadeok.
Kỵ sĩ không đầu tướng ăn thật thô ráp, lại còn phun nước miếng! Danny bê khay bánh mì của mình, nhích đến gần mép bàn.
"Tới đây, bơ lạc!" Carl Gadeok rất thích đứa nhỏ xinh đẹp ngoan ngoãn này, nhìn cậu liền nhớ tới con trai mình, vì thế dịch ghế đến trước mặt cậu.
"Cảm ơn ngài." Danny thối lui đến góc tường, "Ta......!Cái kia, đi đưa một ít cho Sami Keener đại nhân!"
"Hắn không ăn gì." Carl Gadeok nói, "Nghe nói là vì tránh sa vào dụ hoặc với đồ ăn."
"......!Là ý gì?" Danny khó hiểu.
"Thiên sứ cần một trái tim thuần khiết tĩnh lặng, yêu thích tham lam quá phận với vật ngoài thân nào đó, sẽ dễ dàng sa đọa." Carl Gadeok hào phóng xé chân dê, "Cho nên mới nói thiên đường là nơi nhàm chán nhất!"
"Như vậy a." Danny nhíu mày, luôn luôn không ăn cái gì, cũng không có đồ vật yêu thích, còn có ý nghĩa gì!
"Nhưng nghe nói hắn thích ăn tháp blueberry." Carl Gadeok trong lúc vô ý nói một câu.
"Tháp Blueberry?" Danny ngẩng đầu.
"Ai biết, đại khái chỉ nghe đồn." Carl Gadeok không cho là đúng.
"Ta muốn mượn phòng bếp của ngài dùng một chút!" Danny vui vẻ chạy ra.
"......" Carl Gadeok thở dài, tình yêu là thứ đáng sợ nhất trên thế giới này!
Một giờ sau, Danny bê một khay sứ xinh đẹp, đứng ở cửa thư phòng gõ cửa.
"Vào đi." Sami Keener buông sách trong tay, "Ăn xong bữa sáng rồi?"
"Ta giúp ngài làm chút điểm tâm." Danny đem khay đặt lên bàn.
Sami Keener lắc đầu, "Ta không cần."
"Ăn một khối nhỏ thôi." Danny chờ đợi nhìn hắn.
Sami Keener cười lắc đầu, duỗi tay mở nắp.
Danny vui sướng nhìn hắn, lại thấy ánh mắt Sami Keener nháy mắt tối tăm.
"Ai dạy ngươi làm cái này?" Sami Keener lạnh lùng nói.
"......!Bọn họ nói ngài thích ăn cái này." Danny thấp thỏm bất an giải thích.
"Về sau đừng làm lại." Sami Keener đứng dậy đi ra ngoài.
"Ngài tức giận?" Danny ở phía sau hắn nhỏ giọng hỏi.
Sami Keener lạnh nhạt, cũng không quay đầu lại chút nào.
"Thực xin lỗi." Danny đáng thương vô cùng xin lỗi, "Ta chỉ muốn cho ngài niềm vui mà thôi."
Sami Keener mở cánh, từ lan can bay xuống.
Danny uất ức hốc mắt đỏ bừng, ôm đầu gối ngồi ở góc tường.
Trong đại sảnh rộng lớn, Sera đội vòng hoa to, bơi qua bơi lại diễn tiểu nhân ngư phiên bản cô bé lọ lem.
"Cầu xin ngài, ta muốn đi tham gia vũ hội!" Sera đôi mắt lam sâu thẳm, đáng thương cầu xin Jonas.
"Ngươi phải ở nhà dọn dẹp tro bụi!" Jonas đút cho cậu một muỗng súp bí đỏ.
"Nga! Mẹ kế, cầu xin ngài!" Sera một bên ăn cơm một bên tan nát cõi lòng.
Mẹ kế?! Jonas biểu tình run rẩy.
"Ivan tỷ tỷ cũng có thể đi." Sera thương tâm.
Ivan......!Tỷ tỷ? Nas đột nhiên cảm thấy, mình bị kêu mẹ kế cũng không phải việc đáng sợ.
"Sami Keener tỷ tỷ cũng phải đi!" Bởi vì cô bé lọ lem có hai tỷ tỷ, cho nên Sera đành phải tùy tiện vớ bừa một người góp cho đủ số.
Sami Keener một chân bước vào cửa, bị câu "Tỷ tỷ" kia chấn kinh một chút.
"Ngươi xem, hắn đã thay xong váy mỹ lệ!" Sera thẳng tắp chỉ vào cửa.
Sami Keener cúi đầu nhìn quần áo của mình......!Váy?
"Mẹ kế! Ngài vì sao phải đối xử tàn nhẫn với ta như vậy, ta cũng là con gái mỹ lệ của ngươi a!" Sera ôm lấy cánh tay Jonas, trong mắt ngập nước.
Sami Keener cảm thấy mình có chút hỗn loạn.
Jonas một bên trấn an Sera, một bên quay đầu bất đắc dĩ giải thích, "Hắn đang diễn truyện cổ tích."
"......" Ánh mắt Sami Keener rối rắm.
"Ngoan, tự mình chơi, ta đến phòng họp." Jonas vỗ vỗ Sera.
"Mới diễn hơn một nửa, mẹ đỡ đầu Carl Gadeok còn chưa xuất hiện!" Sera mếu máo.
"Lúc trở về ta lại tiếp tục cùng ngươi diễn." Jonas đưa cái muỗng cho cậu, "Tự mình ăn bữa sáng cho tốt."
"Được rồi." Sera bĩu môi làm nũng, "Hôn tạm biệt!"
Nas cúi đầu, trên môi cậu hạ xuống một nụ hôn sâu, trằn trọc cọ xát rồi thở hổn hển, ai cũng không muốn buông ra trước.
Sami Keener nhìn hai người ôm nhau, không nói được gì đi ra cửa.
Hành lang sâu thẳm thật dài chìm trong bóng tối, Sami Keener đi rất chậm rất chậm, sau lưng có tiếng bước chân, rất nhỏ rất nhỏ, không cẩn thận nghe kĩ căn bản sẽ không cảm thấy được.
Sami Keener dừng bước chân, "Trở về."
Tiếng bước chân rất nhỏ đình chỉ, tiểu hồ ly vẫn luôn sợ hãi từ trong một góc bò ra.
Sami Keener lạnh lùng liếc mắt nhìn nó một cái, xoay người đi vào phòng họp.
"Đại nhân!" Carl Gadeok chạy đến.
Sami Keener dùng kết giới đem hắn cách trở ngoài hai mét, "Chuyện gì?"
"Kim Kiều Kiều Kiều bị giết rồi!" Carl Gadeok bi phẫn.
"Hắn là người yêu ngươi?" Sami Keener hỏi.
"Ách?" Carl Gadeok sửng sốt, "Đương nhiên không phải!"
"Ngươi rất quan tâm đến hắn." Sami Keener kéo một cái ghế dựa ngồi xuống.
"Kim Kiều Kiều Kiều là người giàu có khẳng khái nhất trong thành, trợ giúp rất nhiều kẻ lưu lạc cùng người nghèo, cũng quyên rất nhiều tiền cho chính phủ!" Carl Gadeok ngồi đối diện hắn, "Ta lúc đầu còn muốn ban huy chương thị dân nhiệt tình nhất năm nay cho hắn, không ngờ sáng sớm hôm nay, cục cảnh sát đã nhận được báo án, nói phát hiện hắn chết ở trong nhà, ngực cắm một thanh đao nhọn!"
"Kim Kiều Kiều Kiều đã chết?" Jonas cũng từ ngoài cửa tiến vào, nhíu mày.
"Đúng vậy." Carl Gadeok cực kỳ bi ai, "Buổi chiều ta muốn đến tham gia nghi thức cáo biệt hắn!"
"Đi xem đi." Jonas nói, "Nói không chừng có thể tìm được vài thứ."

Lâu đài Carl Gadeok rất lớn, cửa mở ra, con đường sỏi đá và hoa viên đều phủ đầy bỉ ngạn hoa trắng cùng cúc Ba Tư đen, ác ma chấp hành trưởng mở hai cánh, ở đỉnh lâu đài ngâm xướng khúc an hồn, thanh âm khàn khàn dài lâu, tràn đầy hơi thở khổ đau kịch liệt, tựa hồ có thể xuyên thấu linh hồn.
Trong phòng ngủ tầng hai, cảnh sát đứng thẳng người chụp ảnh lấy bằng chứng, Jonas đi vào trong phòng, mùi máu tươi nồng đậm lập tức truyền đến mũi, trên mặt đất ngập tràn máu, trên tường trên giường, nơi nơi đều là vết máu.

Kim Kiều Kiều Kiều ngẩn mặt nằm trên giường, toàn thân sưng ứ sắc mặt đáng sợ, đôi mắt sắp rớt ra khỏi hốc mắt.
Trong thành này đã trăm ngàn năm không phát sinh loại án mạng tàn bạo này, bởi vậy lúc này người khám nghiệm tử thi sắc mặt tái nhợt, tựa vào ban công ói mửa.
Jonas khẽ nhíu mày, lấy một đôi găng tay, tự mình tiến lên nhìn kỹ thi thể.
"Có phát hiện gì hay không?" Carl Gadeok tiến lên.
"Trước hết dùng ma pháp phong ấn nơi này." Jonas xoay người đi ra ngoài, "Chờ buổi chiều ta sẽ trở về."
"Ngài đi đâu vậy?" Carl Gadeok còn chưa hỏi xong một câu, Jonas đã biến mất trong hoa viên.
Quán bar trong thành, Mitchell Rui đang thất thần cạnh cái bàn, Inana vây quanh bên người cậu, không ngừng sờ tay niết mông, tưởng tượng ra mọi biện pháp ăn vào.
"Đừng náo loạn!" Sắc môi Anh Đào ca ca hơi trắng.
"Không thoải mái?" Chuối đệ đệ bế cậu lên, "Chúng ta đi nghỉ ngơi!"
"Thả ta xuống! Ta vừa mới rời giường!" Mitchell Rui giãy giụa.
"Đừng nháo." Inana mạnh mẽ nhét cậu trở lại trong chăn, "Ngươi gần đây luôn không có tinh thần, cần nghỉ ngơi nhiều!"
Chuối đệ đệ sức lực vừa lớn vừa bướng bỉnh, Anh Đào ca ca thở dài, thỏa hiệp, xoay người che mình trong chăn.
Inana ngồi ở mép giường, tay nhẹ nhàng xoay chân giúp cậu, đáy mắt có chút đau lòng bất đắc dĩ, chợt lóe rồi biến mất.
"Ông chủ." Nhân viên tạp vụ nhẹ nhàng gõ cửa, "Có khách đến tìm ngài."
Inana giúp cậu kéo góc chăn, xoay người ra cửa.
Trước quầy bar, Jonas đang trầm khuôn mặt uống rượu.
"Lão đại!" Inana nhào lên trước, đoạt lấy ly rượu của hắn, "Ngài sao lại có thể uống loại rượu thấp kém như vậy, loại tốt nhất ta chuẩn bị cho ngài cất trong hầm! Ngay cả Freddy bệ hạ cũng chưa được uống!"
"Kim Kiều Kiều Kiều bị giết." Nas sắc mặt âm trầm.
"Ta biết." Inana nỗ lực muốn làm biểu tình đau đớn kịch liệt, khóe miệng lại giương lên.
Jonas lạnh lùng nhìn hắn.
"......!Được rồi, ta thừa nhận ta hận không thể chạy ra ngoài hoan hô." Inana nhận thua, "Từ khi ca ca ta bắt đầu đến nhà hắn, ta nằm mơ cũng muốn xé nát hắn!"