Trong lô cốt không thấy được mặt trời mọc lên hay lặn xuống, Danny chỉ có dựa vào cảm giác tính toán thời gian, tính toán làm thế nào mới có thể đào tẩu.
Bữa tối, ma nữ quả nhiên mang cậu ra khỏi địa lao, chậm rãi đi dọc theo hành lang sâu thẳm.
"Không phải chạy trốn sao?" Danny vẻ mặt nhút nhát sợ sệt hỏi.
"Trước đó mang cậu đi xem vài thứ." Ma nữ cười cười, dắt tay cậu đi.
Cuối hành lang là một gian đại sảnh, không đơn sơ như những nơi khác, nơi này hết sức xa hoa, thậm chí trên sàn nhà có kim cương trân châu lóng lánh lăn qua.
Giữa giường, một mỹ thiếu niên trần truồng đang bị người đè ở dưới thân, mặt đầy mê say phát ra tiếng rên rỉ.
Danny mặt đỏ bừng, ngơ ngẩn nhìn ma nữ.
"Muốn không?" Ma nữ từ trên mặt đất nhặt lên một viên hồng bảo thạch.
Danny gật gật đầu.
"Tặng cho cậu." Ma nữ cười đưa cho cậu.
"Thật, thật sự?" Danny giật mình, sủng thụ nhược kinh tiếp nhận, "Rất quý."
"Trước kia không ai tặng cho cậu?" Ma nữ ôn nhu hỏi, "Cậu rất xinh đẹp, hẳn phải có rất nhiều đá quý."
"Không có, ta ở cô nhi viện lớn lên, cơm cũng ăn không đủ no, phải đi làm việc mới có thể trộm chạy ra ngoài." Danny cúi đầu, tựa hồ nhớ tới chuyện cũ không vui.
Ma nữ trong lòng vui vẻ, cô nhi lười biếng tham lam, lại ngây thơ xinh đẹp như vậy, là loại dễ dạy dỗ nhất.
"Nếu cậu thích, sẽ có tiền bạc nhiều gấp trăm ngàn lần thế này." Ma nữ thanh âm giống như mê hoặc, nhẹ nhàng nâng cằm cậu, cưỡng bách cậu nhìn về phía giường lớn dâm mĩ kia, "Có biết bọn họ đang làm gì hay không?"
Danny lắc đầu rồi lại gật đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, "......!Biết một chút."
"Làm qua chưa?" Ma nữ cười khẽ.
Danny liều mạng lắc đầu.
"Có nghĩ đến việc làm thử hay không?" Thanh âm càng ngày càng dụ hoặc, "Rất thoải mái rất thoải mái, tưởng tượng giống như trên mây vậy."
Danny khẩn trương, tựa hồ như không biết nên đáp ứng hay là cự tuyệt.
"Đừng sợ." Ma nữ vỗ vỗ bờ vai của cậu, "Tỷ tỷ sẽ giúp cậu tìm tình nhân thật ôn nhu."
"......!Tôi có thể nghĩ một chút trước hay không?" Danny sợ hãi hỏi.
"Đương nhiên, ta giúp cậu lấy chút đồ uống." Ma nữ cũng không quá cưỡng bách, dù sao hài tử kiểu này từ trước đến nay đều dễ thuần phục nhất, cũng không cần quá nghiêm khắc sốt ruột.
Sau khi chờ ma nữ ra khỏi cửa, Danny nhìn hai người trên giường, thấy bọn họ còn đang dây dưa kịch liệt, không bận tâm đến mình.
Vì thế ngồi xổm trên mặt đất, nháy mắt biến trở thành tiểu hồ ly.
Khe hở giữa sô pha cùng sàn nhà rất hẹp, tiểu hồ ly dùng hết toàn lực, mới chui được vào......!phía sau lưng ẩn ẩn đau, hẳn là đã bị trầy da, nhưng không có thời gian bận tâm, chỉ có thể liều mạng hy vọng không bị phát hiện, tìm được cơ hội thuận lợi chạy đi.
Vài phút sau, cửa phòng lại lần nữa mở ra, theo sau chính là tiếng kêu sợ hãi của ma nữ, "Hắn đi đâu rồi!"
Tiểu hồ ly rùng mình một cái, nỗ lực cuộn mình nhỏ hơn, động cũng không dám động.
Tiếng bước chân dày đặc truyền đến, Hồ Địch trưởng lão cùng mấy gã ác ma ầm mĩ vào phòng, hai người ở giữa đang điên cuồng làm tình cũng ngừng lại, vội vàng mặc quần áo.
"Hắn chạy đi nơi nào rồi?" Ma nữ tức giận.
"Tôi không biết." Mới từ trên giường lớn xuống, nam nhân ngượng ngùng, "Căn bản không chú ý tới hắn."
Trong phòng trống không, căn bản là không có nơi có thể trốn, nhưng muốn nói hắn chạy ra cửa dường như không có khả năng.
"Có thể là hắn dùng ẩn thân thuật?" Một người trong đó suy đoán.
"Không có khả năng, ta thử qua thuộc tính ma pháp của hắn, yếu ớt gần như không có, không có khả năng có thể ẩn thân dưới mí mắt chúng ta!" Ma nữ khẳng định.
"Nhưng hắn đúng là biến mất ngay dưới mí mắt ngươi." Hồ Địch trưởng lão cười lạnh, "Còn tưởng rằng có thể tìm được nô lệ loại tốt, không nghĩ hắn vậy mà chạy thoát."
"Con vật nhỏ giảo hoạt!" Ma nữ nghiến răng nghiến lợi, "Phong tỏa mọi cửa ra, phái tất cả bắt đầu tìm kiếm! Ta cũng không tin hắn có thể chạy trốn được! Dám gạt ta!"
Tiểu hồ ly ở dưới sô pha run bần bật, gắt gao ôm cái đuôi to của mình.
Sami Keener ở địa cung đi vài vòng, phát hiện đường xá nơi này cực kỳ phức tạp, có rất nhiều góc chết lặp lại, phòng thì nhiều vô số kể, sương mù quấy nhiễu quá dày đặc, không thể dùng bất luận ma pháp tìm kiếm nào, chỉ có thể đi tìm từng phòng một, còn phải để lại trên đường dấu hiệu tàng hình, tránh lãng phí thời gian đi lặp lại đường cũ.
Càng đi, Sami Keener sắc mặt càng khó xem, nơi này giữ rất nhiều thiếu niên xinh đẹp, có một nửa trong phòng đều đang rên rỉ.
Tưởng tượng Danny có khả năng cũng ở trong số họ, Sami Keener cảm thấy lửa giận bắt đầu hừng hực thiêu đốt.
Trên hành lang một đám người thần sắc vội vàng chạy qua, mỗi người trong tay đều cầm một bức ảnh chụp ―― là ảnh Sera.
"Chúng ta đến tột cùng là phải làm gì vậy?" Nhân viên phòng bếp quấn tạp dề một bên nghiêm túc khẩn trương chạy, một bên buồn bực hỏi.
"Ta cũng không biết......" Tiểu người lùn chân ngắn, chạy như không hít thở nổi.
Sami Keener theo phía sau, vất vả mới nghe được rõ ràng, bọn họ muốn đi tìm người ―― một thiếu niên rất giống Sera trên ảnh chụp.
Người này rất có khả năng chính là Danny, Sami Keener rốt cuộc có thể thả lỏng tâm tình, nếu có thể trộm chạy trốn, vậy chứng tỏ không chịu quá nhiều thương tổn, mình cần phải nhanh chóng tìm được hắn.
Thời gian một chút một chút qua đi, bốn phía dần dần an tĩnh lại, tiểu hồ ly cố sức trườn đến mép sô pha, lộ ra cái đầu nhỏ nhìn nhìn xung quanh, sau khi xác định đã không còn ai mới thật cẩn thận chui ra.
Phía sau lưng bị cọ xát, không chỉ có rớt cả mảng lông, còn có vô số vết máu, tiểu hồ ly quay đầu liếm liếm qua loa, sau đó hướng cửa chạy tới, khe cửa rất nhỏ nhưng cũng đủ để chui ra.
Nhưng liếc mắt hai bên thấy hành lang không nhìn được điểm cuối, tiểu hồ ly vẫn cảm thấy chóng mặt.
Ở một chỗ càng lâu, nguy hiểm sẽ càng nhiều.
Không rảnh lo lắng suy nghĩ quá nhiều, tiểu hồ ly mở bốn chân hướng bên trái chạy như bay, chỉ hy vọng có vận khí tốt đi đến cửa ra.
Dọc theo đường đi có vô số cửa khép hờ hoặc là khóa chặt, tiểu hồ ly vẫn luôn lo lắng đề phòng, sợ đột nhiên có người đi ra.
Xui xẻo ghét của nào trời trao của ấy, một phiến cửa phái trước đột nhiên bị đẩy ra, ma nữ và Hồ Địch trưởng lão cùng đi ra.
Tiểu hồ ly sợ tới mức muốn xỉu, xoay người chui vào một gian phòng có cửa khép hờ.
"Một người to như thế mà tìm lâu vậy cũng không thấy." Hồ Địch trưởng lão cười lạnh.
"Vừa rồi là cái gì?" Ma nữ nhíu mày, đáy mắt có chút nghi hoặc, "Có người nuôi mèo?"
"Người nơi này sao có thể nuôi sủng vật." Hồ Địch trưởng lão trào phúng, "Cho dù muốn lấy cớ nói sang chuyện khác, ngươi cũng có thể nghĩ thứ khác."
"Ngươi câm miệng!" Ma nữ không kiên nhẫn liếc hắn một cái, đi hướng căn phòng kia.
Ngoài cửa tiếng bước chân càng ngày càng gần, phòng trống rỗng không có cửa sổ không có đồ đạc, căn bản là không có nơi để trốn tránh.
Tiểu hồ ly đại não chỗ trống, cuộn ở góc tường run bần bật.
Cửa phòng bị đẩy ra trong nháy mắt, tiểu hồ ly gắt gao nhắm mắt lại, chờ tiếng thét chói tai hoặc là bị tóm trở về.
Một giây hai giây, ba giây sau, bên tai truyền đến âm thanh ngập tràn châm chọc của Hồ Địch trưởng lão, "Ngươi nên đi kiểm tra mắt một chút."
"Ngươi im miệng cho ta!" Ma nữ hiển nhiên tâm tình không tốt, "Đáng chết."
Tiểu hồ ly cẩn thận nâng mí mắt lên, liền nhìn thấy Sami Keener đang ngồi bên người mình.
......? Tiểu hồ ly ngốc toàn tập, mình bị hoa mắt à?
"Đừng lo lắng, chúng ta đang trong kết giới ẩn thân, bọn họ nhìn không ra.
" Sami Keener bế tiểu hồ lên, tay phải ôn nhu mơn trớn phía sau lưng bị thương.
Ma pháp chữa trị ánh vàng ấm áp, phía sau lưng vừa ấm vừa ngứa, đau đớn dần dần yếu bớt đi, tiểu hồ ly tò mò quay đầu nhìn thấy những vết thương máu chảy đầm đìa đã biến mất, biến thành da thịt hồng nhạt vừa khép lại ―― nhưng lông vẫn không dài ra, thành tiểu hồ ly trọc.
"Làm gì cuộn lại thế?" Sami Keener xoa bóp lỗ tai nhỏ hơi mỏng của cậu, "Biến trở lại đi."
Tiểu hồ ly dùng sức lắc đầu ―― hiện tại biến trở lại mặt cùng lỗ tai nhất định đều đang đỏ bừng!
Nhìn bộ dáng cậu ngốc hô hô, hiếm khi Sami Keener cảm thấy buồn cười, cũng không cưỡng bách nữa.
Trong phòng hai người còn đang nói chuyện, Hồ Địch trưởng lão dường như đã mất hứng thú tìm kiếm Danny ―― dù sao cửa ra đã dùng ma pháp phong bế, hắn nhất định không thể chạy ra khỏi địa cung, cũng không cần lo lắng tin tức sẽ để lộ.
Việc cần chú ý nhất hiện tại là qua vài ngày sau làm thế nào đem đám nô lệ mới này chuyển giao cho Vu Yêu vương.
Nghe được tên Prune Tucker, đuôi lông mày Sami Keener hơi hơi giương lên, quả nhiên có quan hệ.
Tiểu hồ ly ghé vào trong lồng ngực hắn, ngẩng đầu vừa vặn có thể nhìn thấy cằm, đường cong nhu hòa lại hoàn mỹ, hướng lên trên một chút nữa, chính là miệng, cái mũi còn có mắt.
Tiểu hồ ly đầu càng dương càng cao, cuối cùng mất thăng bằng nghiêng qua một bên, "bang kỉ" ngã trên mặt đất.
"Ngao." Tiểu hồ ly uất ức thấp giọng kêu, ngã chết người.
Ý cười trên mặt Sami Keener càng sâu, đem nó ôm về đầu gối, dùng ngón tay xoa bóp cái đuôi to xoã tung.
Tiểu hồ ly rúc trong lồng ngực hắn, quyết định ngoan ngoãn lại.
"Đi thôi, trở về." Sami Keener ôm nó đứng lên.
Tiểu hồ ly bắt lấy tay áo hắn, trong lòng chậm rãi cảm thấy hạnh phúc ―― mình đang được Sami Keener đại nhân ôm vào trong ngực!
Bởi vì lo lắng lúc xuyên qua chỗ nước suối kia cậu sẽ không dễ chịu, Sami Keener cố ý đưa cậu vào giấc ngủ.
Vì thế chờ đến khi Danny tỉnh ngủ, đã về phòng ngủ của mình trong thành, Sera ngồi ở mép giường.
"Tỉnh rồi nha." Sera đỡ cậu ngồi dậy, cười tủm tỉm.
"......!Điện hạ." Danny bị hắn nhìn trong lòng hơi ngượng.
"Nhanh lên nói cho ta, được Sami Keener ôm cảm giác thế nào!" Mắt Sera sáng ngời.
Mặt Danny đỏ lên.
"Ngươi có biết ở trong truyện cổ tích, tình yêu giữa hoàng tử cùng công chúa thông thường đều bắt đầu như thế nào hay không?!" Sera nghiêm túc hỏi.
Danny lắc đầu.
"Công chúa đều sẽ bị người xấu bắt đi, sau đó hoàng tử vượt mọi chông gai cứu nàng ra, rồi cùng nhau trải qua những ngày tháng hạnh phúc vui sướng!" Sera đầy kinh nghiệm giảng giải.
"Kia chỉ là trong truyện mà thôi." Danny cúi đầu, "Không có khả năng."
"Sao lại không có khả năng!" Sera hận sắt không thành thép, "Câu chuyện tình yêu phải bắt đầu như vậy mới hoàn mỹ a!"
"Nhưng ngài cùng Jonas đại nhân cũng không có." Danny thấp giọng phản bác.
"Sao lại không có!" Sera nghiêm túc, "Hắn cũng trải qua gian nguy, cuối cùng mới thuần phục được Ivan!"
......!Thuần phục? Danny mặt đầy vạch đen.
"Tóm lại các ngươi mở đầu rất hoàn mỹ." Sera vỗ vỗ bờ vai của cậu, trong mắt lập loè tín nhiệm với chiến hữu, "Kế tiếp, phải cố lên!"