Sau khi vào đất Trung Nguyên, Thù Thiếu Phong rẽ đường phóng về hướng nam, dần dần đến phạm vi Lôi Thành.
Tòa Lôi Thành hùng vĩ chơ vơ hiện trước tầm mắt, càng khiến chàng thêm bâng khuâng cảm khái.
Đứng trên bờ tường của Lôi Thành, Thù Thiếu Phong phóng mắt nhìn ra xa, nhà cửa núi đồi, đồng bằng, cây cỏ chi chít dưới chân chàng và tít tắp tận chân trời...
Trước cảnh vật bao la ấy, một cảm giác phấn khởi len sâu vào huyết mạch tâm tư chàng trai trẻ. Bao tháng nay lặn lội khắp sơn khê tìm kiếm Hoài Nhu Thục không được, lòng chàng trĩu nặng u buồn, bỗng dưng giờ đây như được quét sạch, chàng vụt ngửa cổ hú lên một tràng dài lanh lảnh. Thanh âm trầm hùng như hổ rống rồng gầm, rền dội khắp thành quách núi đồi. Chừng như đã phát tiết được phần nào những u uẩn của nội tâm, chàng xoay người nhảy xuống khỏi bờ thành, tìm một tửu quán uống bữa rượu cho vơi đi tâm tình còn đang bám víu.
Trong lúc đang uống rượu, Thù Thiếu Phong lắng nghe các bàn khác đang bàn tán một nhân vật vừa xuất hiện giang hồ, kỳ tích và hành tung như xuất quỷ nhập thần, gây bao rối loạn và lo âu cho toàn dân trong Lôi Thành.
Chàng lắng nghe lòng rúng động, sau khi thâu thập một vài tin tức chính xác, chàng kêu tiểu nhị tính tiền, đoạn cầm vò rượu trên tay rời khỏi tửu quán về hướng bắc, đến cạnh bờ hồ, chàng ngồi xuống đoạn ngửa cổ tu một hơi dài.
Bỗng từ xa vọng lại mọt giọng ca ảo não.
Thù Thiếu Phong nghe xong thầm nghĩ: “Tâm sự người này không khác chi ta, trên đời đâu lại có kẻ đồng bịnh tương lân như thế này!”
Chàng phóng mặt về hướng phát ra âm thanh, té ra đấy là một thanh niên vận áo vàng đang đi ngất ngư ngất ngưởng, trên tay cũng cầm vò rượu như chàng.
Khi người thanh niên nọ đến gần, Thù Thiếu Phong nhìn đối phương tuổi trạc suýt soát mình.
Người này diện mạo khôi ngô, khí sắc tỏa ra vẻ hiền từ nhân hậu, đang ngồi trên một tảng đá yên lặng nhìn xuống dòng nước đang trôi lững lờ, như đang theo đuổi một ý nghĩ buồn chán, lâu lâu ngửa cổ uống một hớp rượu rồi bật cười chán nản.
Thù Thiếu Phong thấy lạ, đoạn đến làm quen với chàng thanh niên nọ, khi hay mọi sự do chàng thanh niên tên Hoàng Quốc thuật lại, Thù Thiếu Phong liền cùng Hoàng Quốc đến Hoàng gia trang.
Con đường từ bờ sông dẫn chạy về phía Hoàng gia trang dài xa hun hút, thoạt ẩn thoạt hiện trong những vùng đồi núi đá hoang vu cách xa làng mạc.
Hai bên lối đi đã dựng lởm chởm, cây xiêu núi lở còn đang đọng lại chập trùng.
Về đến Hoàng gia trang, Hoàng Quốc giới thiệu cha mình với Thù Thiếu Phong.
Sau đó họ bàn bạc kế hoạch để đêm nay thi hành bắt tặc nhân.
Đêm xuống dần, cảnh vật im lặng dưới bầu trời sao thưa lác đác, ánh trăng mờ mịt mà màng sương vẫn như màn khói lam nhạt mơ màng!
Thù Thiếu Phong cùng Hoàng trang chủ đặt chân xuống hoa viên, chỉ vào chiếc lồng đèn treo dọc theo dãy hành lang, vừa đi hai người vừa trò chuyện.
Hoàng trang chủ hỏi :
- Theo lời dặn của Thù thiếu hiệp, vào giữa canh hai lão phu đã cho Ái Nguyệt vào nằm trong căn phòng bí mật đóng kín cửa, cắt đặt người canh gác ở loan phòng Ái Nguyệt, ngoài hoa viên hiện chỉ có chiếc gối đôi phủ tấm chăn hoa mà thôi. Lão phu đã cho gia nhân phủ phục khắp nơi, lúc nào thiếu hiệp chỉ cần hét lớn là họ sẽ tiếp ứng ngay.
Hoàng trang chủ dừng chân, chỉ dãy nhà xinh xinh giữa hoa viên tiếp lời :
- Nơi ấy là khuê phòng của con gái lão phu.
Nói xong ông quay lại trở về đại sảnh ngồi chờ cùng Hoàng Quốc.
Thù Thiếu Phong nhún mình bay lên trên mái ngói căn nhà đang đứng im lặng giữa hoa viên. Chàng lách mình qua cửa sổ chui vào một căn phòng, nơi ấy chính là khuê phòng của Ái Nguyệt, ái nữ của Hoàng trang chủ.
Bên trong trang trí thật lộng lẫy, mùi nước hoa thơm phưng phức.
Thù Thiếu Phong nhanh nhẹn bước ra phía sau tấm màn đỏ có thêu hình chim loan xòe hai cánh tung bay giữa bầu trời, chàng nhìn thấy hình thù một thiếu nữ đang nằm trên giường quấn chăn kín mít.
Thù Thiếu Phong yên chí đó chỉ là chiếc gối để làm kế lừa bọn tặc nhân, nên chàng không ngần ngại bước đến bên tấm chăn để chính chàng sẽ vào nằm thay cho chiếc gối.
Không ngờ khi bàn tay chàng vừa chạm đến, vật tròn dài ấy đã vùng dậy cuộn tròn vào mình chàng, chàng vội vận lực hai tay toan đẩy mạnh ra, nhưng vật quái dị nằm bên trong tấm chăn đã bật tiếng cười rúc rích và lời nói như hăm dọa :
- Đang đêm mò mẫm vào phòng đàn bà, ắt hẳn toan làm điều ô nhục xấu xa.
Thù Thiếu Phong nghe nói cứng miệng, chẳng biết phải chạy tội bằng cách nào, thật là tình ngay lý gian, làm ơn mắc oán.
Thiếu nữ bịt mặt càng bám chặt vào lưng chàng, vừa lên tiếng tiếp :
- Ngươi lẻn vào toan hãm hiếp ta, giờ đã lọt vào tay, sao lại đứng thừ người ra như thế?
Thù Thiếu Phong biết mình bị mắc mưu, nhưng nhất thời chưa phân biệt đối phương là người như thế nào đành hòa hoãn cất giọng :
- Chỉ cần cô nương chịu buông tay hiện thân rõ ràng, tại hạ sẽ giải thích mọi việc.
Thiếu nữ bịt mặt vẫn trùm kín trong tấm chăn vang lên tiếng cười trêu ghẹo :
- Ngươi tưởng ta là con nít lên ba, toan lường gạt ta chăng?
Thù Thiếu Phong cố trầm tĩnh gằn giọng :
- Nếu cô nương không chịu buông tay, tôi sẽ lao mạnh vào vách tường, như vậy cả hai cùng chết, tại hạ không đến nỗi ô danh oan uổng.
Thiếu nữ bịt mặt nói như ra lệnh :
- Nếu muốn an toàn, ngươi hãy mau mang bổn cô nương đi khỏi đây ngay.
Thế buộc, Thù Thiếu Phong bồng thiếu nữ nọ chậm chạp tiến ra cửa và chỉ nhún nhảy thêm mấy cái đã rời khỏi Hoàng gia trang, chàng chạy về phía cửa bắc của Lôi Thành, vừa định dừng bước đã nghe thiếu nữ giục tiếp :
- Chưa đến nơi, ngươi hãy chạy khỏi Lôi Thành, vào sâu trong dãy núi phía bắc.
Thù Thiếu Phong nghĩ rằng người con gái đang thực hiện mưu đồ của một nhân vật nào đó, nàng chỉ là một công cụ để thi hành quỷ kế của người ấy để bắt Hoàng Ái Nguyệt, chàng khẽ lắc mình phóng vút luôn qua bên trên cổng thành và đi sâu vào núi.
Chừng nửa giờ sau hai người đã có mặt tại một vùng núi rừng u tĩnh, Thù Thiếu Phong dừng bước trên đỉnh đồi cỏ non xanh mịn.
Thiếu nữ bịt mặt liền thốt :
- Sao dừng lại đây, không chạy nữa?
Nàng nói xong bật cười khanh khách, Thù Thiếu Phong tuy không thể chịu đựng được giọng cười ấy, song trong lòng thầm suy tính :
- Phải đi theo ả ta mới hiểu được người đang điều khiển ả là ai?
Đồng thời gian ấy, sau lưng Thù Thiếu Phong bỗng vang lên tiếng động khẽ và giọng một lão bà cất lên :
- Đúng, hắn là Thù Thiếu Phong!
Thù Thiếu Phong quay phắt lại thấy một bà lão tuổi trạc thất tuần, đầu tóc bạc trắng đang lia đôi mắt dữ dội nhìn chàng. Nơi giữa giao điểm của đôi chân mày có một dấu lạ ngời ngời ánh biếc, tựa như con mắt thứ ba, lưng nhỏ chân to, thân hình mập thấp, ngũ quan cũng như tứ chi không một điểm nào gọi là cân xứng nhau.
Lão bà trầm giọng nạt :
- Nhãi con, đúng là ngày tận số của mi!
Thiếu nữ bịt mặt la lớn :
- Sư phụ, hắn đang bắt cóc đệ tử đó.
Lão bà giận dữ cười lạnh :
- Mi dám đụng đến đồ đệ của ta hả?
Thù Thiếu Phong khẽ chau mày, thì ra người đứng đằng sau ta là đệ tử của mụ già này, đêm nay ta quyết điều tra cho rõ mọi việc.
Lão bà nọ liền quơ cây gậy trong tay, chỉ vào mặt chàng nạt lên :
- Sao mi còn chưa chịu buông đệ tử ta ra?
Thù Thiếu Phong nhếch môi cười lạt :
- Bà hãy hạ lệnh cho cô ta buông tại hạ ra trước.
Lão bà ngửa mặt cười ngặt nghẽo :
- Té ra mi định đổ tội cho đệ tử ta ư?
Lão bà bỗng đổi giọng trợn mắt quát :
- Dung nhi, con bồng hắn đến đây hay hắn bồng con đến đây?
Thiếu nữ cất giọng cười nũng nịu :
- Sư phụ, nếu con không khống chế hắn, hắn đã làm nhục con rồi.
Lão bà cười khẩy một tiếng :
- Mi đã nghe chưa? Đệ tử của ta hoàn toàn vô tội, mi mới chính là kẻ thủ phạm.
Dứt lời, lão bà phóng đầu gậy đến trước mặt Thù Thiếu Phong, chàng vì đã có kế hoạch từ trước, muốn vào sâu sào huyệt đối phương để tìm hiểu mục đích chúng muốn bắt cóc Hoàng Ái Nguyệt làm gì, chàng cũng xoay mình như muốn định tránh né đoạn vờ bủn rủn tay chân như muốn đứng không vững.
Lão bà thấy thân hình Thù Thiếu Phong thoạt nhiên bị chao đảo run rẩy không khỏi ngạc nhiên cười nhạt :
- Té ra tiếng đồn thiên hạ quá ư thêu dệt, mới trúng một gậy của ta đã...
Bà chưa nói dứt câu, Thù Thiếu Phong đã từ từ té quay xuống.
Bà cười đắc ý :
- Thì ra chỉ là một tên vô danh tiểu tốt.
Lúc ấy thiếu nữ gỡ chiếc khăn che mặt ra, Thù Thiếu Phong kinh ngạc trố mắt nhìn :
- Hoành Dung, thì ra chính là cô nương!
Thiếu nữ ấy chẳng ai khác chính là Tống Hoành Dung, con gái của Tống Ngược Sinh, Bảo chủ Kiếm bảo. Nàng bật cười lanh lảnh :
- Thù Thiếu Phong, mối thù của cha ta hôm nay mi phải trả.
Nàng sấn tới toan vung chưởng bổ xuống, nhưng sư phụ nàng là lão bà nọ vội lướt người tới nắm chặt tay nàng quát lớn :
- Dung nhi, con hãy mang hắn về phục lệnh Lâm chưởng môn.
Thù Thiếu Phong nghe đến đây vội bật người đứng dậy.
Lão bà cùng Tống Hoành Dung vô cùng kinh ngạc, nhất là lão bà nọ vì vừa rồi bà đã dùng gậy điểm mạnh lên huyệt trên ngực chàng, nhưng chàng chẳng có chi là bị điểm huyệt cả, bà đâu ngờ rằng trên người chàng đang mặc Băng Lân y.
Lúc ấy trời đã sáng dần, sương mù bay lất phất chân đồi, vạn vật hiện ra như một bức tranh thủy mặc, trên cành chim chóc đã bắt đầu vươn cánh líu lo.
Thù Thiếu Phong quát lớn :
- Bà là ai?
Lão bà dằn rõ từng tiếng một :
- Ngọc Châu Thần Bà!
Thù Thiếu Phong vẫn thường nghe sư phụ nhắc đến chuyện Ngọc Châu Thần Bà danh chấn giang hồ hai mươi năm về trước, lòng không khỏi xao động. Chàng cười nhẹ :
- Tiền bối đã mai danh ẩn tích từ lâu, sao còn háo danh tranh lợi giúp cọp làm hung?
Chiếc miệng nhăn nheo móm xọm của Ngọc Châu Thần Bà toát ra một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo âm u :
- Đã biết rõ ngoại danh của ta, sao mi chưa cúi đầu chịu trói, đừng để ta phải nhọc tay.
Thù Thiếu Phong vốn tánh ghét ác như thù, lòng dạ lại can đảm, thà chết chứ chẳng thèm sống nhục. Hơn nữa đối phương lại muốn bắt sống mình giao nộp cho Lâm Kiếm Hùng, chàng dễ đâu nhẫn nhục, dõng dạc lên tiếng :
- Ngọc Châu tiền bối, chớ khinh thường hậu sanh mà lầm to. Tại hạ xin tiếp thử vài chiêu để mở rộng kiến thức.
Trước thái độ uy vũ cùng tiếng nói sang sảng như chuông đồng của chàng trai trẻ tuổi, Ngọc Châu Thần Bà hừ lên một tiếng giận dữ, giơ cao chiếc gậy phóng thẳng về phía chàng quát to :
- Ranh con, mi thật là tên ngông cuồng quá đáng, hãy ráng mà mở rộng tầm mắt nè.
Gậy ảnh cùng thân ảnh như đường sao xẹt ào ào, xé vạch không khí nhắm ngay vào huyệt trên ngực của đối phương xô tới.
Mặt chẳng đổi sắc, Thù Thiếu Phong đứng im chờ cho ngọn gậy đến gần lập tức nghiêng người, đồng thời bàn tay như sống đao từ trên cao chém xuống nhanh dường điện lóe...
Liền theo đó một tiếng rắc khẽ, chiếc gậy trên tay Ngọc Châu Thần Bà gãy thành đôi đoạn.
Ngọc Châu Thần Bà thần trí thoáng rúng động, bắn người lùi về phía sau mấy bước.
Thù Thiếu Phong rướn người nhanh tới, đồng thời hữu thủ bủa ra một ngọn Huyết Sát Lệnh.
Trước khí thế hung mãnh ấy, Ngọc Châu Thần Bà, một mụ ma đầu tuyệt thế, phải khiếp hãi thối lui ba bước.
Thù Thiếu Phong thừa oai thế, lại quát lên một tiếng tựa sét vang, tả thủ cấp tốc tung ra một chiêu Luân Tinh thần công.
Ngọc Châu Thần Bà không ngờ đối phương xuất thủ lanh lẹ đến thế, tay trái vội đưa lên che mặt trước luồng ánh sáng xanh ngời như mặt trời, tay phải đồng thời gạt nhanh ra một chưởng.
Thù Thiếu Phong dùng phương pháp đánh mạnh và mau để đối phó cùng mụ, nên khi chưởng phong của kẻ địch phóng tới, chàng vội trổ thuật khinh công Tiết Tiết Cao Thăng xông ra khỏi vùng chưởng lực.
Ngọc Châu Thần Bà cướp ngay thế thượng phong, lập tức tung mình, bám sát theo chàng với ý định không cho đối thủ kịp tay phản kích lại.
Ngờ đâu, Thù Thiếu Phong vừa thấy đối phương tung mình lên, chàng lập tức bủa nhanh ra ba chưởng.
Đang từ thế chủ công, bỗng thấy đối phương ứng biến quá nhanh, xoay tay ba chưởng tung ra, Ngọc Châu Thần Bà thoáng giây kinh hãi, giữa không trung sau một tiếng thét trợ uy, song chưởng phân ra đôi phía, cùng lúc tung ra hai chiêu.
Ào... Ào...
Đùng! Đùng!
Trước đôi chân tuyệt hảo cùng công lực phi phàm cái thế của Ngọc Châu Thần Bà, Thù Thiếu Phong hối hả hồi bộ tháo lui, thoáng nghĩ nhanh trong đầu óc: “Cứ mỗi lần phát chưởng mụ đều dụng tay bịt kín vật ngời ngời xanh biếc nơi giữa giao điểm của đôi chân mày, nếu chỗ ấy chẳng phải là điểm yếu của mụ thì hẳn là nơi tàng chứa chất độc. Nếu ta cứ nhắm ngay điểm ấy mà tấn công, tất giết mụ như trở bàn tay”.
Ý tưởng trong đầu vừa dứt, Ngọc Châu Thần Bà buông lên một giọng cười âm trầm, điểm xanh nơi giữa chân mày lại lần nữa sáng quắc, tay phải giơ lên, lập tức từ lòng bàn tay khẳng khiu thoát ra một luồng tụ phong, đồng thời phát ra tiếng reo ầm ầm như cuồng phong bão lộng ập tới mình chàng.
Thù Thiếu Phong nhấc cao thân ảnh, và từ trên giữa không ấy lao vút xuống như đường tên bật nỏ, đồng thời ngọn kiếm đã cầm tay réo lên một tiếng xé gió ập đến diện môn.
Ngọc Châu Thần Bà chưa kịp đắc ý chiêu xuất kỳ, định lăn mình tránh đi nhưng đã chậm mất rồi, trong tiếng rú hãi hùng mụ ngã vật xuống đất giữa vật xanh biêng biếc nằm trên giao điểm của hai chân mày, ngọn kiếm cắm sâu vô gần một tấc.
Thù Thiếu Phong nhẹ buông mình đến cạnh, rút nhẹ thanh bảo kiếm ra, chợt nghe tiếng quát lanh lảnh của Tống Hoành Dung :
- Sư phụ, con sẽ thay mặt sư phụ mà báo thù!
Lời còn đọng trên bờ môi mọng đỏ, Tống Hoành Dung hỏa tốc quật chéo ra một chưởng trầm mãnh như trời giáng.
Thù Thiếu Phong chẳng kịp suy nghĩ, tả thủ quất ngược về phía sau đối kháng.
Bình...
Sau tiếng nổ bình ấy là tiếng hự nặng nề phát ra từ cửa miệng của Tống Hoành Dung. Nàng loạng choạng ngã nhào xuống đất, từ hai khóe miệng rỉ trào ra hai dòng máu tươi...
Thù Thiếu Phong phi thân lướt tới, giơ cao ngọn kiếm toan thọc mạnh vào ngực nàng, bỗng những lời nói của Tống Hoành Dung tại Băng Sơn ngày nào vọng lại tai chàng: “Tôi đã mang thai với anh”.
Chàng từ từ hạ thanh kiếm xuống rồi xoay người bước đi.
Từ sau lưng chàng vẳng tới giọng hằn học của Tống Hoành Dung :
- Thù Thiếu Phong, một chưởng này ta sẽ thanh toán mười năm sau.
Thù Thiếu Phong chẳng buồn quay lại, phóng nhanh về hướng Phong Sơn, nơi Tổng đàn của Hỏa Long phái...