Người duy nhất mục kích được cuộc đấu giữa hai cao thủ Thù Thiên Hận và Lâm Kiếm Hùng là một thiếu nữ áo vàng, họ Thượng Quan tên Linh Lan.
Thượng Quan Linh Lan sau khi tình cờ chứng kiến cuộc tỷ thí nọ, rời khỏi đỉnh Hạc Phong Vân sau khi đôi đối thủ ngừng đấu đã lâu, nàng chầm chậm đi xuống chân núi rồi ngồi nghỉ mát trên bờ sông, cạnh chân núi Hạc Phong Vân.
Nàng bỗng thấy từ xa hai hán tử áo đen vác một chàng thiếu niên đi tới.
Thượng Quan Linh Lan kinh ngạc, vội núp vào bụi rậm gần đó để quan sát.
Hai hán tử áo đen mặt mày hung ác, thân hình vạm vỡ cử chỉ đúng là môn nhân Hỏa Long phái.
“Chúng vác chàng thiếu niên kia đến đây để làm gì?”
Thượng Quan Linh Lan thầm nghĩ như thế, trong lúc ấy hai hán tử hắc y đến mé sông, chúng đặt thiếu niên nằm yên trên tảng đá.
Tên hắc y hán tử râu rậm quanh hàm nói :
- Trước đây hắn là nhị thiếu gia của Hỏa Long phái, nhưng chỉ chốc lát nữa đây thân xác hắn trở thành mồi ngon cho bọn cá.
Tên hán tử đầu trọc thốt tiếp :
- Hồ trưởng lão giao chúng ta làm việc này thật tàn nhẫn. Thằng bé này là con của Thù Thiên Hận và Kim Bạch Yến nên Lâm chưởng môn không yêu thương hắn, trừ mẫu thân của hắn quanh năm suốt tháng chỉ biết tụng niệm để cầu siêu độ thoát cho con mình.
- Người lớn hành động càn quấy, bao nhiêu tội lỗi lại úp chụp lên một người vô tội. Thật đáng thương thay!
- Lâm chưởng môn đã có ý định giết Lâm Thiếu Phong từ lâu nhưng chưa có dịp, nay Thù Thiên Hận sang đây tỉ đấu rửa nhục, chính là nguyên nhân để Lâm chưởng môn giết Lâm Thiếu Phong, đứa con riêng của người vợ kế. Lâm phu nhân hay tin này chắc bà ta tự vẫn.
- Chắc chắn là bà ta chẳng biết đâu. Nếu có ai hỏi đến mọi người sẽ nói Lâm Thiếu Phong mất tích.
- Lâm Thiếu Phong bị Lâm chưởng môn cấm không cho luyện võ công, chỉ vì sợ đứa bé này lớn lên trả thù cho cha.
- Cuộc đời thật kỳ quái! Đã chiếm đoạt người yêu của sư đệ lại tàn nhẫn với đứa con của người ta. Tàn độc thật!
Tên hán tử đầu trọc cười hì hì thốt :
- Nếu Lâm chưởng môn không giết Lâm Thiếu Phong, sau này hắn cũng theo cha ruột để trả thù. Theo lời đồn đại thì Lâm Kiếm Hổ cũng chưa chắc đã là con ruột của Lâm chưởng môn.
Tên hán tử râu rậm trợn mắt ra vẻ kinh mang.
- Có thật không?
- Nghe nói vậy thôi!
Tên hán tử râu rậm chau mày :
- Nói phải có bằng chứng nếu không là mất đầu đó! Công việc của chúng ta hôm nay là do Hồ trưởng lão giao phó, không biết có phải đây là lệnh của Lâm chưởng môn hay không.
- Không nói ra nhưng ai cũng đoán ra được, bởi Hồ trưởng lão là người thân tín nhất của Lâm chưởng môn. Mọi việc hệ trọng, ngoài Hồ trưởng lão ra thì Lâm chưởng môn không sai phái cho ai cả.
- Chúng ta ném nó xuống cho xong việc.
Tên hán tử đầu trọc thở dài, chau mặt thốt :
- Nó đang bị thương, ném xuống sông là sẽ chết ngay, cần gì phải giết chết trước như lời dặn của Hồ trưởng lão.
- Cũng được!
Cả hai định khiêng Lâm Thiếu Phong ném xuống sông, chợt nghe tiếng quát lanh lảnh :
- Ngừng tay!
Tiếng quát như dội động từng không, hai hán tử vội quắc mắt nhìn về phía vừa phát ra tiếng quát, trông thấy một thiếu nữ áo vàng lướt tới như đằng vân, một mùi hương thơm lâng lâng tỏa ra, quyện vào không khí khiến hai gã ngất ngây.
Trước vẻ đẹp diễm lệ của thiếu nữ, hai gã hán tử đứng như trời trồng, chẳng nói được tiếng nào.
Thiếu nữ áo vàng chẳng ai khác ngoài Thượng Quan Linh Lan nhoẻn miệng cười, tiếng oanh vàng cất lên :
- Hai vị thiếu hiệp! Ở đây là nơi hoang vu vắng vẻ, chẳng có ai ngoài ba chúng ta. Tôi có chuyện này muốn nói cùng hai vị, không biết hai vị có đoái hoài tới chăng?
Tên hán tử đầu trọc bây giờ mới sực tỉnh, đôi mắt hau háu nhìn đồi ngực của nàng đang nhấp nhô theo hơi thở, gã thốt theo nhịp tim đập loạn xạ :
- Có điều gì cô nương cứ nói, nếu được bọn tại hạ sẽ chiều theo ý cô nương.
Thượng Quan Linh Lan cười lẳng lơ, buông giọng ỡm ờ :
- Tôi biết là nhị vị theo lệnh của Hồ trưởng lão thi hành độc kế của Lâm Kiếm Hùng truyền, giết chết đứa con riêng của vợ hắn. Nhưng chàng thiếu niên ấy có tội tình chi mà phải chết thảm như vậy. Thành ra tôi đề nghị hai vị hãy tha mạng cho chàng thiếu niên kia để lấy đức cho con cái sau này.
Tên hán tử râu rậm cười hề hề thốt :
- Với điều kiện...
Thượng Quan Linh Lan vội ngắt lời :
- Điều kiện chi hai vị cứ nói. Nếu được tôi sẽ chấp nhận ngay.
Tên hán tử râu rậm càng thêm tít mắt, lửa dục càng trào sôi trong dòng máu gã, hô hố cười vang :
- Nếu cô nương chịu ngủ với chúng ta một đêm.
Thượng Quan Linh Lan nghe xong đỏ bừng đôi má, nư giận trào sôi. Song nàng kịp dằn chế, khẽ nhíu mày làm duyên, vành môi cong rộng nở nụ cười.
- Tôi đã có chồng rồi, mong hai vị tha cho. Hiện tại tôi có vàng mang theo trong người, mong hai vị nhận lấy.
Tên đầu trọc nghe đến vàng thì đôi mắt sáng lên, mừng rỡ thốt :
- Được! Được! Chúng tôi chấp thuận.
Tên râu rậm nghe đồng bọn ưng chịu, cũng gật đầu theo.
Thượng Quan Linh Lan ném bọc vàng về phía hai hán tử nọ.
Hai gã mở ra xem rồi cất bước về hướng cũ, không một lần ngoái đầu lại.
Thượng Quan Linh Lan tiến nhanh đến cạnh Lâm Thiếu Phong, cúi xuống bế thốc chàng lên chạy như bay về hướng nam.
Khi tỉnh dậy, Lâm Thiếu Phong thấy mình đang nằm trên một chiếc giường tre. Chàng gượng người ngồi dậy, cảm thấy ê ẩm thân hình, đảo mắt nhìn quanh sàn nhà làm bằng toàn cây, trang trí thật đơn sơ, giữa nhà có đặt chiếc bàn và bốn chiếc ghế đều bằng mây đan lát rất đẹp, chứng tỏ chủ nhân là người rất khéo tay.
Bỗng một bóng vàng thoáng nhanh qua cửa sổ rồi đứng lại ở cửa ra vào.
Lâm Thiếu Phong nhìn sắc diện, thấy tóc nàng cuốn theo cánh phượng, mi thanh mục tú, hình dung mười phần mỹ lệ, da trắng như tuyết, môi son nhỏ nhắn hơi hé nụ cười, như phô ra đôi hàm răng đều đặn trắng như ngà.
Nụ cười của nàng đẹp như đào lý, càng tăng thêm vẻ duyên dáng của khuôn mặt trái soan đầy đặn.
Vì bên ngoài trời sáng, nên ở bên trong chàng nhìn ra, thân hình nàng hiện ra dưới làn vải mỏng những đường cong tuyệt mỹ.
Lâm Thiếu Phong cứ ngẩn người ra nhìn nàng không chớp mắt, giây lát chàng mới bước xuống giường vòng tay thi lễ :
- Tại hạ là Lâm Thiếu Phong, chẳng hay vì sao tại hạ ở chốn này?
Bóng vàng ấy chính là Thượng Quan Linh Lan, chậm rãi bước vào trong khẽ cất tiếng :
- Công tử đã khỏe chưa?
Lâm Thiếu Phong gật đầu. Thượng Quan Linh Lan từ từ ngồi xuống chiếc ghế mây bên cạnh, thuật sơ lại sự việc vừa qua, đoạn kết luận.
- Bây giờ công tử không thể trở về Hỏa Long bảo.
Lâm Thiếu Phong nghe xong bàng hoàng đến độ không cơ man nào đứng vững được, ngồi phịch xuống giường, nước mắt trào đầy ra khóe mắt.
Chờ cho Lâm Thiếu Phong dứt cơn khích động, Thượng Quan Linh Lan mới lên tiếng :
- Quân tử ba năm trả thù chưa muộn, công tử cứ tạm thời ở tại đây dưỡng bệnh, khi nào khỏe khoắn hãy lên đường tầm sư học đạo, lúc đó rửa thù vẫn còn kịp.
Lâm Thiếu Phong vẫn chưa tin lời nói của thiếu nữ áo vàng là sự thật, bởi chàng vẫn đinh ninh rằng Lâm Kiếm Hùng và Kim Bạch Yến chính là cha mẹ ruột của mình.
Bỗng nhớ đến ơn cứu tử của nàng, Lâm Thiếu Phong vội đứng bật dậy vòng tay thi lễ :
- Ơn cô nương cứu mạng tại hạ muôn phần cảm kích, chẳng bao giờ dám quên. Xin cô nương cho biết quý danh mỹ tánh để khắc dạ ghi tâm, sau này có cơ hội tại hạ nguyện đền đáp.
Thượng Quan Linh Lan vội vàng đứng lên đáp lễ :
- Công tử chớ khách sáo! Chúng ta tuy bèo mây gặp gỡ, nhưng nếu công tử không chê nơi này cứ tạm thời ẩn náu một thời gian sẽ tính liệu.
Lâm Thiếu Phong vội hỏi :
- Chẳng hay song thân của cô nương nơi đâu để tại hạ được gặp mặt...
Thượng Quan Linh Lan lắc đầu nhỏ giọng :
- Mẫu thân tôi bị bệnh qua đời lúc tôi lên tám...
- Còn phụ thân cô nương?
- Thân phụ tôi đã bị lão tặc Khưu Quang Hộ sát hại cách đây ba tháng.
Lâm Thiếu Phong lặng lẽ thở dài ảo não, thương thay cho thân phận nàng côi cút. Chàng nói :
- Tại hạ thật có lỗi, đã nhắc lại viễn cảnh thương tâm của cô nương.
Thượng Quan Linh Lan khẽ lắc đầu, ánh mắt chợt long lên căm hận :
- Phụ thân tôi là Thượng Quan Phùng Nguyên, là Trang chủ Vạn Xuân các ở đất Tô Châu. Người vì giữ bí kíp Cửu Long chân kinh của sư tổ Phi Hồ Thủy Trúc nên đã ẩn tích tại đây. Và ba tháng trước, Khưu Quang Hộ đã tìm ra tung tích cha tôi...
Lâm Thiếu Phong liền hỏi :
- Khi ấy cô nương có mặt chăng?
Thượng Quan Linh Lan lắc đầu rơi lệ :
- Lúc đó tôi đi hái thuốc, khi về thì trông thấy cha tôi nằm trên vũng máu bên ngoài sân, cha tôi lúc đó bị thương trầm trọng lắm, hơi thở chỉ thoi thóp và thốt được mấy lời “Khưu Quang Hộ đã đoạt Cửu Long chân kinh”, rồi cha tôi tắt thở.
Lâm Thiếu Phong lại hỏi tiếp :
- Tại sao Thượng Quan tiền bối nắm giữ Cửu Long chân kinh mà không địch nổi họ Khưu kia? Tại hạ nghe nói Cửu Long chân kinh là võ học vô địch thiên hạ cơ mà?
- Cửu Long chân kinh được sư tổ ghi chép bằng tiếng Ấn Độ, do đó cha tôi không luyện tập được. Có lần cha tôi theo đồ hình trong chân kinh tập luyện, suýt chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma.
Lâm Thiếu Phong vội nói :
- Tại hạ có học qua tiếng Ấn Độ, nếu tìm được Cửu Long chân kinh, cô nương chắc có thể luyện được những tuyệt học ghi trong đó.
Thượng Quan Linh Lan cười khổ :
- Tôi đã truy tìm Khưu Quang Hộ hơn ba tháng nay rồi nhưng chẳng gặp, song dù nếu gặp được hắn chắc gì lấy lại được Cửu Long chân kinh. Võ công của cha tôi còn bại dưới tay hắn thì tôi làm gì được hắn.
Lâm Thiếu Phong an ủi :
- Thượng Quan cô nương, như tại hạ đây chỉ là một thư sinh ốm yếu...
Nói đến đây, chàng bỗng nhớ đến những trận đòn thừa sống thiếu chết của Lâm Kiếm Hùng, những bạc đãi mà không một người cha ruột nào đối xử với con cái như thế, thêm nữa ông ta không cho chàng học võ công, chàng mù mờ nhận ra rằng những sự việc hai hán tử đã nói với nhau mà Thượng Quan Linh Lan nghe được đã kể cho chàng có thể là sự thật. Nhưng ai là người có thể nói ra sự thật đó? Chỉ có mẹ chàng. Song làm sao chàng dám trở lại Hỏa Long bảo để gặp mặt mẹ chàng, bởi theo lời thuật của nàng, kẻ chủ mưu giết chàng chính là Lâm Kiếm Hùng.
Chàng còn đang suy tư, chợt nghe Thượng Quan Linh Lan nói :
- Lâm công tử, hiện tại công tử chẳng có một chút võ công, mà trên giang hồ biết bao cạm bẫy chông gai, nếu công tử không về nhà, tôi xin phép hướng dẫn công tử một vài ngón võ căn bản để công tử phòng thân, chẳng hay công tử có đồng ý không?
Học võ công là niềm mơ ước của Lâm Thiếu Phong, nay nghe nàng nói như thế không chút chần chừ, chàng gật đầu ưng thuận liền.