Thù Thiếu Phong đi như thế cho đến sáng thì nội thương đã bộc phát trầm trọng, chàng từ từ ngã xuống bên vệ đường...
Khi tỉnh dậy, Thù Thiếu Phong thấy mình đang nằm trên chiếc thuyền câu của một thanh niên, người ấy đang bơi thuyền dọc theo bờ sông Giang Trạch.
Chàng vội nhỏm dậy cung tay cất giọng :
- Xin đa tạ ân nhân đã cứu mạng!
Thanh niên đội nón rộng vành, tay không lơi mái chèo, đáp lời :
- Các hạ chớ khách sáo, chẳng qua vừa rồi tại hạ trên đường thăm bà con xuống bến thuyền, nhìn thấy các hạ đang hôn mê trên bãi cỏ, biết ngay là bị trọng thương, tại hạ có học sơ qua đôi chút về y học nên đã nhận ra các hạ bị chất độc phát tác do Huyền Âm Tiềm Mộ chưởng, may mắn cho các hạ là tại hạ có mang thuốc giải độc bên người, nếu chậm chừng một giờ đồng hồ chắc vô phương cứu chữa.
Thù Thiếu Phong sững sờ khi nghe chàng thanh niên ấy nói xong, vì thời gian bảy ngày tại Phiêu Diêu cốc chàng đã được Tiên Hạc Thần Kỳ cho biết Huyền Âm Tiềm Mộ chưởng là một độc chưởng vô cùng ác hiểm, ai bị trúng phải nếu sau mười hai giờ đồng hồ không có Nhai Hoa Thiên giải độc sẽ chết liền khi ấy. Và Nhai Hoa Thiên chỉ có trong tay của Hoàng Dược Sư.
Chàng liền hỏi :
- Phải chăng huynh đài là Hoàng...
Thanh niên cười đáp :
- Tại hạ là Hoàng Phi Long, Hoàng Dược Sư là phụ thân tại hạ.
Thù Thiếu Phong vội cung tay vái chào Hoàng Phi Long :
- Hân hạnh được bái kiến Hoàng huynh! Tại hạ là Thù Thiếu Phong, đã lâu ngưỡng mộ uy danh của Hoàng Dược Sư lão tiền bối.
Hoàng Phi Long vội xua tay :
- Không dám! Không dám! Thù huynh đệ, huynh đệ cần phải dưỡng thương đôi ba ngày, nếu không chê nhà tại hạ chật hẹp, hãy đến nhà nghỉ ngơi vài ngày cho lại sức.
Trước tấm thịnh tình của Hoàng Phi Long, Thù Thiếu Phong không nỡ chối từ, vội thốt :
- Tại hạ thân lạc loài tứ xứ, nếu Hoàng huynh không chê, chúng ta từ nay lấy nghĩa đệ huynh để đối xử.
Hoàng Phi Long đoán tuổi Thù Thiếu Phong nhỏ hơn mình độ vài tuổi liền ngưng mái chèo :
- Nếu được Thù lão đệ kết nghĩa, Hoàng Phi Long này nào dám chối từ.
Thù Thiếu Phong vội quỳ xuống làm lễ ra mắt :
- Xin Hoàng huynh nhận lấy một lạy của tiểu đệ.
Hoàng Phi Long cũng vội quỳ lạy trả :
- Thù lão đệ mau đứng lên, hà tất phải trọng lễ như thế!
Hai người giao bái xong ba lạy, Hoàng Phi Long liền đứng dậy kéo Thù Thiếu Phong cùng đứng lên theo và bảo :
- Chúng ta sẽ uống mừng cho tình huynh đệ này sau khi lên Hoành Viên trấn!
Nói xong, Hoàng Phi Long lại khuấy động mái chèo...
Thù Thiếu Phong đến ngồi ngay mũi thuyền, trầm trầm giọng thuật lại đời tư cho Hoàng Phi Long nghe...
Khi chàng vừa dứt câu chuyện thì cũng là lúc con thuyền ghé bến.
Hai người song song tiến bước lên quan lộ vào Hoành Viên trấn, chỉ khoảng thời gian độ một giờ sau, Thù Thiếu Phong cùng Hoàng Phi Long đã bước đi giữa phố phường của Hoành Viên trấn.
Trên đường từ bờ sông Giang Trạch đến tửu quán Hồng Lâu, Hoàng Phi Long sơ lược kể lại thân thế mình cho nghĩa đệ nghe.
Và chỉ thời gian ngắn ngủi từ lúc gặp nhau cho đến Hồng Lâu quán, họ như đôi bạn đã khăng khít nhau từ thủa niên thiếu.
Giờ ấy, Hồng Lâu quán khách khứa khá đông, các bàn đã chật ních người chẳng còn chỗ trống, họ ăn uống cười nói thỏa thích.
Hai người đến bên quầy, Thù Thiếu Phong khẽ bảo cùng Hoàng Phi Long :
- Hoàng huynh, ở đây cũng náo nhiệt đấy chứ?
Hoàng Phi Long lắc đầu :
- Có vui nhưng cũng có nỗi buồn riêng của nó.
- Nghĩa là sao Hoàng huynh?
Thù Thiếu Phong vừa dứt câu nói, chợt âm thanh trong quán đều ngưng bặt.
Chàng quay nhìn ra cửa, lù lù bước vào một gã đại hán, râu hùm quanh hàm, thân hình vạm vỡ, tướng mạo dữ dằn với đôi mắt bắn hung quang nhìn khắp quán một lượt, rồi gã lầm lì bước thẳng đến quầy.
Thù Thiếu Phong kinh ngạc vì khi gã đến bên cạnh thì khách khứa đã tự động bỏ ra ngoài, vẻ sợ hãi hiện rõ lên từng khuôn mặt.
Lão chủ quán khúm núm :
- Đại khách quan, ngài dùng chi?
Không trả lời lão chủ quán, gã đại hán râu hùm quét đôi mắt lạnh băng lên người Thù Thiếu Phong và Hoàng Phi Long, gằn giọng nói :
- Hai thằng ranh kia, sao dám còn đứng đây hả?
Dứt lời thốt, gã râu hùm phóng mạnh tay vào người Hoàng Phi Long, khiến chàng té nhào ra sau, đầu va mạnh vào thành bàn.
Thù Thiếu Phong nào nhẫn nhịn được quát to :
- Ác đồ, sao ngươi dám giở trò hung bạo với Hoàng huynh ta.
Gã râu hùm cười gằn :
- Cả mi nữa, mau ra khỏi đây ngay, Đông Tà Cẩu Tặc đến nơi nào, nơi đó phải biến đi cho thoáng mắt!
Thù Thiếu Phong cười sắc lạnh :
- Chính mi là người phải cút khỏi đây.
- A... Ranh con này lớn lối thật! Mi dám cùng ta động thủ chăng?
Thù Thiếu Phong rít giọng :
- Trừ phi đôi tay Thù Thiếu Phong này là bột nắn.
Hoàng Phi Long đã biết oai danh của Đông Tà Cẩu Tặc từ một tháng nay, khi gã xuất hiện tại Hoành Viên trấn, vội vàng kéo vai Thù Thiếu Phong can gián :
- Lão đệ, chúng ta đi thôi! Lão đệ còn đang bị thương...
Thù Thiếu Phong lia mắt về phía Hoàng Phi Long với thái độ tự tin :
- Hoàng huynh chớ lo nghĩ, tiểu đệ phải dạy cho hắn một bài học mới biết thế nào là trời cao đất dày.
Lão chủ quán trông thấy Thù Thiếu Phong như một thư sinh liền chen vào :
- Khách quan còn trẻ người non dạ, có lẽ không phải dân ở đây nên chưa biết uy danh của ngài đây.
Thù Thiếu Phong như bỏ ngoài tai lời can của lão chủ quán, đôi mắt nhìn chằm chặp vào người Đông Tà Cẩu Tặc.
- Xin mời ra bên ngoài động thủ!
Đông Tà Cẩu Tặc buông một chuỗi cười khinh miệt :
- Chắc ranh con thân đầy tuyệt kỹ...
Gã bỏ lửng câu nói giữa chừng, phi nhanh ra ngoài quán.
Trước Hồng Lâu quán là đường phố khá rộng, mọi người đã vây chung quanh như chờ đợi một trận thư hùng sắp sửa diễn ra.
Khi đôi đối thủ đứng đối diện nhau cách chừng mười bước chân, Đông Tà Cẩu Tặc cười ngạo nghễ thốt :
- Ranh con, ta cho mi động thủ trước đấy.
Thù Thiếu Phong sát khí ngời lên ánh mắt, âm trầm cất lời :
- Tại hạ từ khi bước chân vào chốn giang hồ đến nay, luôn luôn giữ đúng đạo đức của người quân tử. Đông Tà Cẩu Tặc ngươi cứ ra tay trước là hơn.
Đông Tà Cẩu Tặc hừ lạnh :
- Rõ là ranh con ngông cuồng quá độ!
Kẹp với tiếng quát tựa hổ rống, song quyền đồng thời đẩy vút ra.
Trận trường bỗng dưng cuồng phong dấy động, đất cát mù mịt tung bay...
Thù Thiếu Phong hừ lên một tiếng lanh lảnh, vội triển dụng thuật khinh công Tiết Tiết Cao Thăng nhấc người hơn ba trượng cao, xông ra khỏi vòng phạm vi quyền phong của Đông Tà Cẩu Tặc.
Nhìn thấy thân ảnh Thù Thiếu Phong như làn chớp bạc, Hoàng Phi Long không khỏi kinh ngạc kêu ồ lên một tiếng đầy cảm phục, chàng cảm thấy hãnh diện khi kết tình huynh đệ với Thù Thiếu Phong.
Đông Tà Cẩu Tặc trước khinh công tuyệt xảo của đối phương, mường tượng như chưa từng thấy qua, âm thầm khen phục, vội lắc mình một thế Bạch Hạc Xung Thiên lướt lên chặn lại.
Thù Thiếu Phong người đang giữa vời, thấy Đông Tà Cẩu Tặc phòng mình đuổi theo liền nhếch môi lạnh lạt :
- Xin hoàn lại một chưởng!
Thân ảnh cùng theo lời nói của chàng quay vòng trở lại, hữu thủ nhắm trúng thẳng vào đối thủ quật xuống một thức trong Huyết Sát Lệnh.
Phằng...
Chưởng kình như một tòa núi từ trên cao đổ ập xuống, Đông Tà Cẩu Tặc mất ngay tốc độ thăng lên, thân hình lập tức xẹt chéo xuống đất, lòng âm thầm khiếp phục: “Võ công của nhãi con này quả thật lợi hại!”
Thù Thiếu Phong liền xà người đáp xuống ngay trước mặt Đông Tà Cẩu Tặc cười sắc lạnh :
- Thế nào? Ngươi còn dám lên mặt dạy đời nữa chăng?
Đông Tà Cẩu Tặc hừm lên một tiếng tức tối :
- Nhóc con chớ vội đắc thắng, hãy nếm một chỉ của Đông Tà này!
Lồng trong tiếng quát ngón trỏ phải xỉa nhanh ra phía đối phương.
Thù Thiếu Phong người đồng thời nhấc động, bàng tay hữu cung lại thành quyền, tống mạnh ra một ngọn Quyền Trấn chưởng đáp lễ.
Sau một tiếng nổ bình khô khan, Đông Tà Cẩu Tặc bị trôi lui về phía hậu ba bước, tháo mồ hôi hột kinh mang. Gã chưa kịp định thần đã thấy một lượng kình phong thoát ra từ lòng bàn tay phải của đối phương xé gió lao tới với tốc độ vô tưởng, gã hấp tấp tung song chưởng ra đối kháng.
Ầm!
Tiếng nổ vang lên như đất trời đến hồi tận thế, áp lực thanh âm khủng khiếp khiến dân chúng có mặt tại trận trường đều tháo lui về phía sau mấy bước.
Tiếng ầm vừa dứt, trong làn cát bụi tung bay rợp cả không gian, một bóng xanh vút lên cao, rồi từ trên nửa từng không ấy bủa nhanh xuống một chưởng.
Đông Tà Cẩu Tặc kinh mang định nhảy sang trái né tránh, song gã vừa nhích động thân hình đã kêu hự lên một tiếng nặng nề, loạng choạng té nhào xuống đất, mặt tái xanh như tàu lá chuối, ôm lấy ngực và ọc ra một búng máu tươi.
Đông Tà Cẩu Tặc cố chỏi dậy, đưa mắt cú vọ mà trừng trừng nhìn Thù Thiếu Phong căm hờn thốt :
- Thù Thiếu Phong, có ngày ta sẽ lấy lại ngọn chưởng này cả vốn lẫn lời.
Gã nói xong cúi đầu lủi thủi đi như chạy trốn.
Hoàng Phi Long xúc động chạy tới ôm choàng lấy Thù Thiếu Phong :
- Thù đệ, ngu huynh không ngờ...
Mọi người vây lấy Thù Thiếu Phong và Hoàng Phi Long vào giữa, hồ hởi thốt lên :
- Thù thiếu hiệp quả là tay cự phách giang hồ!
- Thù Thiếu Phong anh hùng thiên hạ!
- Thù đại hiệp, chúng tôi đa tạ lòng quả cảm của đại hiệp đã ra tay nghĩa hiệp.
Khó khăn lắm Thù Thiếu Phong và Hoàng Phi Long mới thoát khỏi vòng vây cảm kích của dân chúng Hoành Viên trấn.
Hai người bỏ ý định uống rượu mừng kết nghĩa đệ huynh, rời Hồng Lâu quán về Hoàng gia trang cách đó nửa giờ đường.
Vừa bước vào cổng gia trang, Hoàng Phi Long kinh hoàng khi thấy hai xác chết của gia nhân nằm dưới đất, máu me dính đầy hai thi thể.
Chàng vội chạy nhanh vào, Thù Thiếu Phong cũng cảm giác được nỗi đau của nghĩa huynh, hối hả chạy nối theo.
Vừa vào trong sảnh đường, Hoàng Phi Long thấy cha mình trên vũng máu. Chàng đau đớn gầm lên :
- Cha...
Chàng phóng đến ôm lấy thi thể còn thoi thóp thở của cha mình vào lòng, nức nở...
Hoàng Dược Sư từ từ mở mắt ra :
- Long nhi... đấy à...
Nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt tinh anh, Hoàng Phi Long đau đớn nói :
- Con bất hiếu...
Cố thều thào qua hơi thở đứt đoạn, Hoàng Dược sư mấp máy đôi môi :
- Hồng Y... Ma Nữ... là hung thủ...
Nói đến đây ông nấc lên, đầu ngoẹo sang một bên...
Hoàng Phi Long căm hận rít lên :
- Con phải báo thù!
Thù Thiếu Phong đến bên cạnh Hoàng Phi Long :
- Cha của huynh tức là cha của tiểu đệ. Chúng ta tạm thời mai táng di thể người, đợi báo thù xong sẽ tìm nơi yên tịnh để dời linh cốt người, được chăng?
Hoàng Phi Long gật đầu...
Mai táng xong thi hài của Hoàng Dược Sư sau gia trang, hai người bái biệt gạt lệ rời gia trang đi truy tìm hung thủ.
* * * * *
Nhẩm tính còn mười ngày nữa là đến ngày ngày đại hội Liên bảo tại đỉnh Kiềng Sơn để bầu lại chức Liên bảo Bảo chủ. Thù Thiếu Phong cùng Hoàng Phi Long rẽ sang Mai Trùng huyện, nhắm Kiềng Sơn gia tăng cước trình.
Bỗng từ xa, một cỗ xe sang trọng do bốn thớt tuấn mã kéo vùn vụt tiến lại.
Khi đến gần hai người, cỗ xe ấy chợt dừng phắt lại, rèm xe vụt rẽ đôi, bốn bóng người nối tiếp lao vút ra, trong loáng mắt đã đứng án bốn phía đông tây nam bắc, vây lấy Thù Thiếu Phong và Hoàng Phi Long vào giữa.
Thù Thiếu Phong ánh mắt rực ngời sát khí khi nhận ra một trong bốn đối thủ là Lâm Kiếm Hổ, còn lại ba người kia hai nam một nữ.
Lâm Kiếm Hổ trừng mắt cười sắc lạnh :
- Thù Thiếu Phong, hôm nay oan gia lộ hẹp gặp nhau, thiếu gia phải đòi lại nợ máu tại Ngạo Triết sơn dạo nọ.
Thù Thiếu Phong cười khẩy đáp lại :
- Mối thù mẹ ta còn gửi bên mình mi, mau động thủ, chớ nhiều lời vô ích.
Lão già áo đỏ trầm giọng cất lời :
- Ranh con là Thù Thiếu Phong?
Thù Thiếu Phong ngạo nghễ nhếch môi cười :
- Đã nghe danh của ta, sao chưa cúi đầu nạp mạng.
Lão già áo đỏ không phải là tay thiếu lịch duyệt, trước lời lẽ khinh miệt của đối phương vẫn không khỏi đùng đùng nộ khí :
- Mi chắc ỷ thân đầy tuyệt khí nên cuồng ngạo đa ngôn như thế, hãy tiếp lão phu một chiêu xem thử!
Hai bàn tay lão liền đó chộp dữ vào giữa với luôn hai lượt, lập tức hai luồng trảo kình bay ào ra, một bắn thẳng vào Thù Thiếu Phong một đột kích Hoàng Phi Long.
Thù Thiếu Phong vội lắc người sang cạnh tám bước, trảo phong vừa vặn lướt vèo sát cạnh, tống thẳng vào một cội bàng to lớn bên vệ đường, lá cây rào rào đổ xuống như mưa rơi, giữa thân cây lập tức lún sâu vào năm dấu trảo thật to.
Chàng vội quay đầu nhìn sang Hoàng Phi Long, thấy nghĩa huynh vẫn đứng yên bất động, tay phải phất nhẹ chiếc quạt đã hóa giải luồng trảo phong tiêu mất.
Lão già áo đỏ không khỏi âm thầm kinh hãi: “Không ngờ hai tên ranh con này thân thủ lại phi phàm đến thế?”
Hoàng Phi Long bật cười thản nhiên :
- Mới gặp nhau chưa chi lão đã động thủ tay chân, như thế này lão không sợ lên đoạn đầu đài à?
Thù Thiếu Phong vội tiếp lời :
- Đã gặp nhau tất có duyên, Hoàng huynh nên giải sầu trong chốc lát.
Hoàng Phi Long nhè nhẹ thở dài :
- Lão già chưa chết kia, sau ba chiêu nếu Hoàng mỗ không chế ngự được lão thề quay đầu về Hoành Viên trấn ẩn dật.
Lão già áo đỏ nhếch môi cười khắc khắc :
- Ranh con, học đâu mồm năm miệng mười đến thế, lão phu thật không tin mi có thể ba chiêu hạ thủ được ta.
Phụ nhân áo đỏ chợt cười to lên :
- Chậc! Ranh con hỗn láo với bậc trưởng thượng quá mức. Hãy xưng danh ta coi mi là ai mà ngạo cuồng đến thế.
Hoàng Phi Long nghiêm giọng :
- Tại hạ Hoàng Phi Long!
Phụ nhân áo đỏ chợt cười khẩy thét vang :
- Mi có quan hệ chi với Hoàng Dược Sư?
Hoàng Phi Long trầm giọng :
- Người là phụ thân tại hạ!
Phụ nhân áo đỏ đột nhiên đổi sắc :
- Mi là con của lão ta ư? Hừm! Mi phải chết!
Hoàng Phi Long sầm mặt lại :
- Tại hạ cùng tiền bối xưa nay chẳng oán thù, tình cờ gặp gỡ lẽ đâu lại muốn hạ độc thủ.
Phụ nhân áo đỏ bật cười lanh lảnh :
- Nếu mi biết ta là ai, chắc mi chẳng thể nói ra được câu ấy.
Hoàng Phi Long vội hỏi :
- Vậy bà là ai?
- Hồng Y Ma Nữ, Động chúa Hồng Điệp động!
Trong khoảnh khắc thù hận đã trào dâng lên đỉnh óc, Hoàng Phi Long thét nạt :
- Thì ra mi là hung thủ giết cha ta, hôm nay mi phải trả nợ máu đấy.
- Được! Ta sẵn sàng chờ đợi đây, nhưng trước khi chết mi có lời trăn trối chi chăng?
- Tại sao bà sát hại cha ta?
- Năm mươi năm trước, sư phụ ta một lần qua Trung Nguyên tỉ thí cùng Giang Hồ Phiêu Bạt Vô Danh Khách, người bị trọng thương đã đến nhờ cha mi cứu chữa, song cha mi đã khước từ. Lão có đáng tội chết không chứ?
Thù Thiếu Phong nãy giờ đứng im, khi nghe đối phương tự giới thiệu đại danh đã muốn xuất thủ trả mối thù cho Dương lão huynh, giờ đây khó đè áp được cơn giận dữ, thét to :
- Hồng Y Ma Nữ, hãy trả món nợ máu cho Giang Hồ Phiêu Bạt lão huynh ta.
Hoàng Phi Long e mất phần mình, nóng nảy kêu to :
- Thù đệ! Mụ là kẻ tử thù của ngu huynh, hãy để cho ngu huynh chính tay báo thù cho phụ thân.
Thù Thiếu Phong chưa kịp mở miệng đáp lời, chợt thấy một điểm sáng từ lão già áo đỏ xẹt bắn tới hướng lưng Hoàng Phi Long.
Một vì công lực non kém, hai vì nóng lòng báo thù cho cha nên Hoàng Phi Long không sao phát giác mũi ám khí sắp sửa ghim vào lưng mình.
Thù Thiếu Phong rất mực kinh mang, hỏa tốc vung chưởng ra đối đầu.
Luồng sáng bạc chạm phải bức tường chưởng khí, lập tức bắn dội trở về và rơi lả tả trên mặt đất.
Hoàng Phi Long sau cơn thoát chết, quắc mắt căm hờn nhìn lại, cũng nhận định được lão già áo đỏ, lập tức xông lên :
- Mi cũng phải chết!
Lão già áo đỏ song chưởng lồng trong tiếng quát kéo lên ngang ngực, một hướng thẳng về phía Thù Thiếu Phong, một thốc đến Hoàng Phi Long.
Thù Thiếu Phong vội đẩy Hoàng Phi Long lùi lại sau lưng, tay trái đồng thời tung ra một chưởng đối công.
Sầm!
Lão già áo đỏ hự lên một tiếng kinh hoàng, trôi lùi về sau bảy bước, nhìn đối phương trụ vững như tượng thạch.
Lão già áo đỏ chưa kịp hoàn hồn, Thù Thiếu Phong đã lắc vai xô tới quát to :
- Hãy nếm thêm một chưởng của ta.
Tay phải của chàng theo đó nhấc lên, từ lòng bàn tay tỏa ra một ngọn Huyết Sát Lệnh xè xè réo gió, xô đến đối phương với một tốc độ chóng mặt.
Vừa thấy chưởng kình của chàng thoát ra, lão già áo đỏ vội vã quay người lao xa hơn ba trượng.
Thù Thiếu Phong cấp tốc phóng theo, lão già áo đỏ chỉ đợi có thế, tay áo phất lên một vầng ngân quang ánh lên như mưa bão, không bay về hướng Thù Thiếu Phong mà tấp tới Hoàng Phi Long.
Đã lỡ đà, Thù Thiếu Phong tự biết khó thể tiếp ứng chàng hấp tấp kêu lên :
- Hoàng huynh mau tránh!
Chẳng đợi Thù Thiếu Phong nói hết lời, Hoàng Phi Long vội tràn mình sang một phía, vừa vặn luồng mưa bạc lướt vèo sát bên sườn.
Hồng Y Ma Nữ là một ả ma đầu xảo quyệt, chớp ngay cơ hội thuận tiện đó bất thình lình tống ra một chưởng vào lưng Hoàng Phi Long.