Tàn đông!
Gió bấc lui chân, nhường lại cho gió xuân phơi phới.
Nơi quan ngoại Ngạo Triết sơn, sương phủ che lấp cả ánh dương quang, làm cho không gian mờ mịt ảo diệu.
Trên sườn núi, một toán người với dáng điệu vội vã đăng trình, tất cả đang cắm cổ phóng nhanh lên đỉnh Ngạo Triết sơn...
Bỗng nhiên dưới núi xuất hiện ba bóng người, hai nam một nữ. Hai nam thì một già một trẻ, còn một nữ kia sắc đẹp như tiên nữ lạc trần. Không nói ra chắc ai cũng đoán biết được ba người họ, không ai khác ngoài Hồ Đắc Lập, Thù Thiếu Phong và Hoài Nhu Thục.
Hồ Đắc Lập có vẻ lo âu :
- Chúng ta phải vượt nhanh thêm, dường như có một số người lên trước chúng ta. Có lẽ là Lâm Kiếm Hổ.
Ba người lập tức gia tăng thêm cước bộ, vun vút bắn mình lên sơn phong...
Giờ ngọ ba khắc, bọn Thù Thiếu Phong mới lên đến đỉnh. Hồ Đắc Lập giơ tay trỏ vào một miệng hang cạnh đấy nói :
- Kim phu nhân bị giam cố trong thạch thất này.
Thù Thiếu Phong day người lại hỏi :
- Hồ trưởng lão, chắc chắn chứ?
- Không sai! Thiếu Phong, chúng ta mau gấp rút vào giải cứu Kim phu nhân, nếu chậm trễ không thoát khỏi tay Lâm Kiếm Hổ đâu.
Ba người với thân pháp nhanh như điện xẹt lao vọt vào trong.
Đường dẫn vào thạch thất vừa chật lại vừa tối, ba người dọ dẫm trong bóng tối gần hai mươi trượng, mới thấy cảnh vật có vẻ sáng sủa hơn.
Ba người vội núp mình vào một hốc đá, thoáng mắt nhìn vào.
Bên trong là một tòa thạch thất to lớn, phương viên có trên mười trượng rộng.
Quan sát một lúc, họ nhảy túa vào bên trong.
Khi cả ba vào trung tâm tòa thạch thất nọ, bỗng một chuỗi cười vang lên :
- Thù Thiếu Phong, các người đã bị bao vây rồi!
Thù Thiếu Phong nghe đúng là giọng cười của Lâm Kiếm Hổ, giận dữ thét vang :
- Lâm Kiếm Hổ mau ra đây chịu tội!
Lời chàng vừa dứt, một tốp người gần hai chục mạng, đang ẩn nấp trong những kẽ hở của vách núi, lan tỏa ra như bầy ong vỡ tổ, bao vây bọn Thù Thiếu Phong vào giữa hạt tâm.
Tiếp liền đó, từ phía hậu tòa thạch thất bước ra một thanh niên áo vàng, vóc dáng vạm vỡ nhưng đôi mắt ti hí như mắt lươn, chiếc mũi khoằm lại tựa mỏ két, hai mắt ngời ngời như điện lạnh, đúng là Lâm Kiếm Hổ, đại thiếu gia của Hỏa Long bảo.
Tay gã đang kẹp cứng Kim Bạch Yến, sắc diện bà lộ vẻ đau đớn, chừng như vì các huyệt đạo châu thân bị tê cứng.
Thù Thiếu Phong thảng thốt kêu lên :
- Mẹ...
Kim Bạch Yến cũng gọi trong đau đớn :
- Phong nhi...
Thù Thiếu Phong nghe lửa giận đùng đùng bốc dậy, khi thấy Lâm Kiếm Hổ ném mẹ mình xuống đất đánh một tiếng bịch lớn.
Thù Thiếu Phong quát lên một tiếng căm hờn, tung người ra khỏi vòng vây đồng thời hữu chưởng bủa vèo ra một ngọn kình phong.
Lâm Kiếm Hổ thấy chưởng kình của đối phương với một lực đạo như đổ núi phá rừng ào ào pủ đến tấn công, gã khẽ nhếch môi cười khẩy một tiếng, tay áo nhè nhẹ phất lên hóa giải chưởng phong của Thù Thiếu Phong tiêu tan mất.
Kim Bạch Yến nằm dưới đất, ngước nhìn con trai thều thào :
- Phong nhi... mau... đi ngay. Con không địch nổi hắn đâu.
Thù Thiếu Phong nghiến răng căm phẫn :
- Con phải giết cha con hắn để thay cha báo thù!
Giữa thạch thất, lúc Thù Thiếu Phong tung ra khỏi vòng vây thì bọn người của Hỏa Long phái tấn công liền, vì bọn chúng là những cao thủ bậc nhất của Hỏa Long phái nên trận diện càng đấu càng nhanh, cuộc trận đến hồi diễn tiến vô cùng khốc liệt.
Hãy nói đôi chút về Hồ Đắc Lập, sau khi được Thù Thiếu Phong tha mạng trên đường từ Vĩnh Lợi tự đến Ngạo Triết sơn, lão thấy chàng đối xử với mình rất tử tế, không còn xem lão là kẻ thù như trước, lòng hối hận và quyết theo chàng không giúp cọp làm hang nữa. Nên lão đem hết sức bình sinh ra giao chiến với bọn người kia, những kẻ mà trước đây là đồng bọn.
Bây giờ chúng ta hãy trở về với Thù Thiếu Phong, khi chàng dứt xong tiếng báo thù thì Lâm Kiếm Hổ hừ mạnh một tiếng, thanh độc kiếm rút ra khỏi vỏ, ngọn kiếm đã hỏa tốc lướt tới như gió cuốn mưa tuôn.
Chiêu này gã dùng tuyệt chiêu Sưu Tầm Nã Thủ, thức kiếm thứ hai trong Thất Độc Lâm Gia Kiếm.
Bảy đạo lục quang vừa nhoáng hiện, Thù Thiếu Phong chưởng thức Huyết Sát Lệnh vụt vù như giông gió, quét ào ra đối kháng.
Rầm!
Một tiếng nổ như quả đạn pháo điếc óc đinh tai, hai đối thủ xửng vững thối lại hai bước.
Trước võ công tuyệt mỹ của Thù Thiếu Phong, Kim Bạch Yến không khỏi kinh ngạc, chẳng hiểu con mình do ai truyền thụ mà dám đương đầu với kiếm khí độc của Lâm Kiếm Hổ một cách ung dung, chẳng chút chi sợ hãi, không khỏi mừng thầm, khóe miệng nở một nụ cười tự mãn.
Cùng thời gian ấy, Lâm Kiếm Hổ đôi mắt long lên đỏ ngầu như hai ngọn lửa, thét vang như sấm động. Lồng trong tiếng thét, ngọn độc kiếm trên tay đồng thời xỉa ra một chiêu Nhất Nguyệt.
Thù Thiếu Phong hừ lên một tiếng lạnh lẽo, nhấc người xê sang một phía, năm ngón tay chộp trái trở lại, nhanh hơn ánh chớp.
Lâm Kiếm Hổ thế kiếm vừa rơi vào khoảng không, lập tức hú lên một tiếng giận dữ, tả thủ quét mạnh một chiêu Vong Hồn Sa Mạc chưởng.
Thù Thiếu Phong vận song chưởng tống ra hai ngọn kình lực đón lại.
Khí kình của song phương chạm vào nhau, lập tức vang lên những tiếng nổ ầm ầm như đất động núi nghiêng, tòa thạch động trong đỉnh Ngạo Triết sơn rung rinh dường như muốn sập.
Càng đấu Lâm Kiếm Hổ càng thấy nội lực dần dần sút giảm, tuy chiêu thế công ra kỳ diệu, nhưng gã đã nhận biết sự hơn kém bắt đầu lộ rõ.
Thù Thiếu Phong từ khi được hạt châu thần trong chiếc đầu con rắn quí thâm nhập vào nội thể, càng ngày nội lực càng gia tăng, càng đấu càng phấn khởi thuần túy, lần lần tiến đến chỗ áp đảo đối phương.
Bên kia trận diện, Hồ Đắc Lập cùng Hoài Nhu Thục đã hạ sát người cuối cùng của chúng nhân Hỏa Long phái.
Lâm Kiếm Hổ kính hãi toan nhảy đến cạnh Kim Bạch Yến, dùng bà làm kế thoát thân, song chân chưa bước được bước nào đã thấy cuồng phong như gió trốc từ lòng bàn tay phải của Thù Thiếu Phong ào ra không ngớt. Gã định toan nhún người tránh né nhưng đã chậm, hự lên một tiếng ngã nhào xuống đất, miệng phún ra một dòng máu tươi loang cả mặt đất một khoảng rộng.
Thù Thiếu Phong nhảy xổ đến, chân phải đạp ghịt lên ngực Lâm Kiếm Hổ.
Lâm Kiếm Hổ buông lên tiếng than ảo não :
- Thiếu Phong, tình huynh đệ giữa chúng ta mười mấy năm trời tuy không là ruột thịt, nhưng chung sống trong một nhà, đệ nỡ giết huynh được sao?
Thù Thiếu Phong thiên tánh vốn trung hậu, trước lời lẽ của Lâm Kiếm Hổ khiến lòng chàng bỗng chùng xuống...
Chàng mím môi buông tiếng thở dài, cúi xuống nhặt nhanh ngọn kiếm của Lâm Kiếm Hổ bị đánh rơi bên cạnh khi gã trúng chưởng, lia mạnh một nhát.
Lâm Kiếm Hổ ré lên một tiếng hãi hùng, cánh tay phải lìa khỏi thân hình, máu tươi tuôn xối xả ướt cả vạt áo trước của gã.
Thù Thiếu Phong cười lạnh :
- Chưa mau cút đi cho rồi!
Lâm Kiếm Hổ lồm cồm đứng dậy, tay trái bợ lấy vết thương, cố kềm cơn đau tung người chạy ra ngoài thạch động.
Thù Thiếu Phong ném thanh kiếm xuống đất, vội chạy đến bên mẹ, nước mắt mừng tủi bỗng tuôn trào không ngớt...
Vừa khi đó một tiếng nổ ầm lở đất long trời, tòa thạch thất dường như sụp hẳn xuống...
Giữa làn khói đen cuồn cuộn ấy, từ không trung bỗng lao vút xuống một bóng người và mất hút trong tiếng gầm thét của đá lăn xuống núi.
Thù Thiếu Phong bị đá cát lấp nửa thân người vội vận công điều khí, tung người lên đang dáo dác tìm mẹ. Chợt chàng nghe rên rỉ vài tiếng và thều thào gọi :
- Phong nhi...
Thù Thiếu Phong sững người khi kịp nhận ra mẹ mình bị chôn lấp dưới đống đất đá. Chàng vội vàng đào bới và kéo mẹ lên.
Kim Bạch Yến khẽ nhướng mắt mở ra, cố gượng nhẹ thều thào :
- Phong nhi... chắc... mẹ không... sống... nổi.
Thù Thiếu Phong gào lên trong đau đớn :
- Không... mẹ không thể chết... không... mẹ không chết đâu...
Kim Bạch Yến lại khẽ nhướng mắt lên, buông ra một tiếng thở dài lắp bắp từng tiếng một :
- Phong nhi... cha... con là... Thù Thiên Hận...
Gắng sức thốt đến đây, Kim Bạch Yến khẽ rung người mấy cái và xuôi tay lìa đời.
Thù Thiếu Phong thét lên trong đau đớn :
- M... ẹ ẹ...
Chàng gục đầu lên thi thể lạnh dần của mẹ, khóc nấc từng hồi...
Chàng khóc cho cái chết thê thảm của mẹ, và cũng chính là khóc cho số phận hẩm hiu của mình.
Chàng mai táng thi hài mẹ đàng hoàng, đoạn quỳ trước mộ phần :
- Mẹ! Con phải báo thù!
Chàng như người điên lao xuống triền núi...
Vừa đến chân núi, chàng từ từ khuỵ xuống và chẳng biết gì nữa cả...
* * * * *
Khi chàng tỉnh, Thù Thiếu Phong thấy mình đang nằm trên một chiếc giường tre, bên cạnh là một ông lão già và một thiếu nữ áo vàng.
Chàng khẽ lên tiếng :
- Vãn bối là Thù Thiếu Phong, bị chất độc của tạc dược...
Nói đến đây, Thù Thiếu Phong hôn mê trở lại.
Thiếu nữ áo vàng trông thấy toàn thân Thù Thiếu Phong đỏ hồng liền hoảng kinh bảo với lão già nọ :
- Ông nội, có cách nào chữa trị cho y được không?
Lão già nọ đưa tay bắt mạch cho Thù Thiếu Phong, đoạn thốt :
- Chất độc này do đạn Liệt Hỏa ngấm vào, ông nội vô phương cứu chữa cho hắn.
Thiếu nữ áo vàng thầm lo âu :
- Ông nội còn có cách nào nữa không?
Trầm ngâm giây lát, lão già nọ mới cất tiếng :
- Chỉ còn một cách, song Hàn Băng công được canh giữ bởi một quái vật, ông nội và cháu cả đời không học chút võ công làm sao đem hắn đến đó được.
Thiếu nữ áo vàng tư lự giây lát đoạn hỏi :
- Hàn Băng công ở đâu vậy ông nội?
- Trên đỉnh Băng Tuyết sơn. Người nào bị đạn Liệt Hỏa trúng phải chỉ có nằm trên thạch giường đúng bốn mươi chín ngày mời khỏi.
Thiếu nữ áo vàng buồn bã rời khỏi căn nhà cây, thơ thẩn bên giòng sông với dáng vẻ lo âu.
Bất chợt nàng bắt gặp một cô gái áo trắng đứng trên mỏm đá thờ thẫn nhìn xuống dòng sông với dáng điệu u buồn.
Nàng sinh nghi vội chạy lại :
- Cô nương, tại sao cô nương muốn tự tử chứ?
Thiếu nữ áo trắng chậm rãi quay người lại, nhận biết đối phương có gương mặt nhu mì, sắc đẹp khá mặn mà, tuổi trạc mười sáu, lắc đầu khẽ giọng :
- Tôi đang tìm một người bạn.
Thiếu nữ áo vàng mỉm cười :
- Vậy mà nghĩ oan cho cô rồi! Tôi tưởng cô thất tình định nhảy sông tự vẫn chứ? Tôi là Hà Dĩ Băng, còn cô nương?
- Tôi là Hoài Nhu Thục.
Té ra thiếu nữ áo trắng chính là người được một kẻ lao vút xuống cứu mạng trong tiếng gầm thét của đá. Và người cứu nàng chẳng ai xa lạ chính là sư phụ nàng, hòa thượng trụ trì tại chùa Vĩnh Lợi tự.
Nàng nhờ sư phụ cứu mạng kịp thời nên không bị chất độc của đạn Liệt Hỏa xâm nhập vào cơ thể.
Còn Hồ Đắc Lập đã bị chôn vùi trên đỉnh Ngạo Triết sơn sau tiếng nổ ấy. Âu cũng là số kiếp vậy!
Hà Dĩ Băng hỏi :
- Nhu Thục cô nương, người bạn của cô nương tên gì vậy?
Hoài Nhu Thục buồn bã đáp :
- Thù Thiếu Phong!
Hà Dĩ Băng mừng rỡ nói :
- Trong nhà tôi đang có một chàng thanh niên bị thương tên Thù Thiếu Phong.
Hoài Nhu Thục như chết đi sống lại :
- Cô hãy dẫn tôi về nhà xem thử có phải là chàng hay chăng?
Hà Dĩ Băng gật đầu xoay người chuyển gót. Hoài Nhu Thục vội vã bước theo.
Về đến nhà, sau khi Hà Dĩ Băng giới thiệu cùng ông nội, Hoài Nhu Thục gật đầu chào ông và trông thấy Thù Thiếu Phong nằm trên giường tre, toàn thân đỏ như máu, vội chạy đến bên gục đầu lên ngực chàng thổn thức.
- Phong huynh...
Sau đó nàng được lão già nọ hướng dẫn cách lên đỉnh Băng Tuyết sơn và cho nàng mượn một cỗ xe ngựa.
Ngày sau trời vừa ló dạng, Hoài Nhu Thục đưa Thù Thiếu Phong lên đường.
Vì còn sớm, ông nội đang ngủ vùi, Hà Dĩ Băng lén đi theo cùng Hoài Nhu Thục.
Sau gần nửa tháng đường vất vả, họ mới lên được đỉnh Băng Tuyết sơn.
Đến một hang động, Hoài Nhu Thục thấy hơi lạnh từ bên trong thoát ra, nàng vội đặt Thù Thiếu Phong xuống đất và bàn cùng Hà Dĩ Băng.
- Dĩ Băng, cô nương coi chừng Thiếu Phong, tôi vào trong xem thử.
Hà Dĩ Băng gật đầu, Hoài Nhu Thục chầm chậm tiến vào trong, càng vào sâu nàng cảm thấy hơi lạnh toát ra ghê gớm, nhưng vì sự sống còn của người yêu, nàng sẵn sàng chịu đựng cơn lạnh, bước dần vào.
Chừng hơn mười trượng, trước mắt nàng hiện ra một vừng sáng trưng, từng thạch trụ băng cao nghều nghệu chen chúc nhau, nàng quan sát một hồi, trông thấy một chiếc thạch giường nằm phía xa xa, vội vàng quay người chạy ra bên ngoài bồng Thù Thiếu Phong đi vào.
Hà Dĩ Băng cũng nối gót theo sau.
Khi Hoài Nhu Thục đặt Thù Thiếu Phong xuống thạch sàng thì một tiếng rú quái dị vang lên, liền khi ấy con quái vật có cánh xuất hiện bay vút đến bên cạnh Hà Dĩ Băng, nàng hoảng hốt chạy đến chỗ Hoài Nhu Thục, nhưng mới bước chân thứ hai nàng đã bị con quái vật có cánh nọ há miệng táp vào cánh tay trái đến tận bả vai. Nàng ngã nhào xuống nền băng bất tỉnh tại chỗ.
Hoài Nhu Thục tuy kinh hoàng song lướt người tới như đường chớp giật, hữu thủ tung nhanh một ngọn Thái Dương chưởng.
Con quái vật có cánh ấy bị trúng chưởng ngã nhào xuống nền băng, Hoài Nhu Thục hỏa tốc phi thân đến, đồng thời thanh đoản kiếm đã nằm gọn trong tay, nàng đâm xối xả xuống đầu con quái vật nọ. Nàng đâm như thế cho đến khi đôi cánh của nó không còn khích động mới thôi.
Hoài Nhu Thục vội vàng chạy đến bên Hà Dĩ Băng, đau đớn khi thấy Dĩ Băng mất nguyên một cánh tay trái, vội lấy trong túi áo ra loại thuốc cầm máu đắp vào vết thương của Dĩ Băng rồi xé tà áo mình ghịt lại.
Hoài Nhu Thục những ngày sau hái trái cây rừng, bắt thú để làm vật thực cho mình và Dĩ Băng.
Rồi ngày lại qua ngày, tình bạn giữa hai người khắng khít như chị em ruột thịt. Dĩ Băng nhỏ tuổi hơn Hoài Nhu Thục nên là em, còn Hoài Nhu Thục là chị.
Sau đúng bốn mươi chín này, Thù Thiếu Phong chợt tỉnh dậy và bàng hoàng khi thấy mình đang nằm trên một thạch giường băng lạnh.
Chàng vừa bước khỏi chiếc giường bằng đá ấy, chợt thấy Hoài Nhu Thục và một thiếu nữ cụt tay chạy vào.
Chàng sững sờ khi trông thấy Nhu Thục và càng kinh ngạc với sự có mặt của nàng thiếu nữ lạ nọ.
Hai người dìu chàng ra khỏi băng động, vào một chòi tranh lụp xụp bên cạnh cửa động.
Hoài Nhu Thục kể lại mọi chuyện từ lúc gặp Dĩ Băng, rồi trên đường đưa chàng đến đây và Dĩ Băng bị quái vật ăn mất một cánh tay.
Thù Thiếu Phong đau đớn nhìn Dĩ Băng, chẳng thốt lên lời. Nàng bèn khẽ giọng thuật lại việc cùng ông nội đã hái thuốc và bắt gặp chàng hôn mê tại chân Ngạo Triết sơn. Hai ông cháu dìu chàng về nhà lo thuốc men, đoạn đến lúc gặp Hoài Nhu Thục.
Thù Thiếu Phong vòng tay cảm tạ hai nàng, đoạn bảo cùng Dĩ Băng :
- Dĩ Băng cô nương, tại hạ rất đau lòng khi thấy cô nương vì tại hạ mà phải mất đi một cánh tay, tại hạ...
Thù Thiếu Phong lời không sao bật được thành tiếng.
Dĩ Băng hằng ngày thường gặp mặt chàng nằm mê man trên thạch giường, rồi những câu chuyện về chàng do Hoài Nhu Thục kể cho nghe, làm lòng nàng cảm mến và thầm yêu chàng lúc nào chẳng biết.
Ba người xuống núi, quay trở về nhà Hà Dĩ Băng bằng cỗ xe ngựa cũ.
Đôi ngựa kéo là vật thông minh, khi được Hoài Nhu Thục cởi dây cương chúng chỉ gặm cỏ quanh đấy và chờ đợi chủ nhân của chúng trở về...
Sau bao ngày cực nhọc trên lộ trình họ cũng về tới nhà.
Mừng cho sự bình yên của họ, ông nội Hà Dĩ Băng là Hà Thế Tiêu bày một bữa tiệc nho nhỏ.
Bốn người quây quần bên nhau ăn uống rất vui vẻ, nhưng gần cuối bữa ăn, bỗng Hoài Nhu Thục bỏ chạy ra ngoài.
Thù Thiếu Phong thấy có điều gì không ổn vội đuổi theo.
Được một lát chàng bắt gặp Hoài Nhu Thục, cầm lấy tay nàng :
- Nhu Thục...
Hoài Nhu Thục vội giật tay về, hờn dỗi :
- Hãy buông tôi ra!
Thù Thiếu Phong đau khổ nói :
- Tại sao em lánh mặt anh thế?
Hoài Nhu Thục lắc đầu, thốt trong nước mắt :
- Tôi không muốn gặp anh nữa!
- Em nói láo!
- Tôi không nói láo!
Thù Thiếu Phong trầm giọng :
- Em nhìn thẳng vào mặt anh và hãy nói đi, nếu như em không thích em cứ nói với anh, em nói cho anh biết anh sẽ đi ngay, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa...
Hoài Nhu Thục lắc đầu, đôi mắt ràn rụa lệ, lặng im nhìn Thù Thiếu Phong.
Chàng thốt :
- Nói đi...
Hoài Nhu Thục nức nở :
- Phong huynh... Anh làm vậy để làm gì chứ?
Thù Thiếu Phong cầm lấy tay nàng rung nhẹ :
- Nhu Thục, chúng mình về!
- Em cảm thấy Dĩ Băng đang đau khổ vì anh, em muốn...
Hoài Nhu Thục bỏ lửng câu nói, gục đầu vào ngực chàng thổn thức.
Bất chợt nàng đưa mắt sang phía trái, xô nhẹ Thù Thiếu Phong ra thốt khẽ :
- Dĩ Băng...
Thù Thiếu Phong chợt tỉnh, quay lại gọi nhỏ :
- Dĩ Băng!
Chàng thấy Hà Dĩ Băng đứng cách hai người độ hai chục bước hơn, quay đầu bỏ chạy.
- Dĩ Băng!
- Dĩ Băng!
Thù Thiếu Phong và Hoài Nhu Thục vừa đuổi theo vừa gọi lớn.
Hà Dĩ Băng chạy nhanh ra bờ sông cạnh đấy, thấy một chiếc bè vô chủ liền nhảy lên chèo ra giữa dòng sông.
Thù Thiếu Phong kêu to :
- Dĩ Băng! Hãy quay trở lại!
Đến lúc hai người chạy đến bờ sông, Hà Dĩ Băng đã chèo bè ra một đoạn khá xa. Gặp lúc nước chảy xiết chiếc bè ngả nghiêng rồi lật úp làm cho Hà Dĩ Băng té nhào xuống nước.
Thù Thiếu Phong hoảng kinh phóng ào xuống và bơi nhanh ra cứu Hà Dĩ Băng vào bờ.
Khi Thù Thiếu Phong dìu Hà Dĩ Băng lên bờ sông, nàng khóc nức nở rồi xô mạnh chàng ra :
- Hãy buông tay em đi!
Hoài Nhu Thục với sắc diện buồn bã nói :
- Dĩ Băng, kẻ phải đi là tôi mới đúng.
Hà Dĩ Băng quay sang gọi trong nước mắt :
- Nhu Thục...
Hoài Nhu Thục tiếp lời :
- Vì Thiếu Phong em đã hy sinh quá nhiều, hay là em ở lại với ảnh đi.
Hà Dĩ Băng lắc đầu thốt :
- Em chỉ là người dư thừa mà thôi... Bấy lâu nay Thiếu Phong chỉ thương có một mình chị thôi... Hãy cho tôi đi đi...
- Dĩ Băng, em lầm rồi. Nếu như không thương em tại sao Thiếu Phong lại cứu em chứ?
- Thiếu Phong làm như vậy là bất đắc dĩ mà thôi. Mấy ngày qua Thiếu Phong chỉ coi em như là một cô em gái. Em biết Thiếu Phong chỉ yêu có một mình chị.
Hoài Nhu Thục thở dài nói :
- Cũng vì Thiếu Phong nên em mới trở thành người tàn tật. Dù sao đi nữa chị cũng không thể phá hoại hạnh phúc của hai người.
Nàng xoay qua Thù Thiếu Phong tiếp :
- Có phải không Thiếu Phong?
Nàng ngưng lại giây lát nối lời :
- Hãy săn sóc cho Dĩ Băng đàng hoàng.
Thù Thiếu Phong nhìn sững Hoài Nhu Thục, đoạn cất tiếng :
- Em làm như vậy để làm chi chứ? Một trong hai cô phải bỏ đi, tôi không được vui, hai cô có hiểu không? Bây giờ hai vai tôi mang nặng huyết thù, sau khi tẩy sạch sẽ tính sau mà!
Hai nàng lặng yên không nói, Thù Thiếu Phong cất bước đi, hai nàng chậm rãi theo sau. Tâm trạng lúc ấy của ba người biết bao xáo trộn trong não tủy, họ không nói ra nhưng tâm tư đều trĩu nặng...
Sau bữa cơm chiều, Thù Thiếu Phong ra ngoài sân trước nhà, đứng bâng quơ ngắm nhìn cảnh vật gần xa.
Hoàng hôn xuống nhanh, tiết xuân tươi mát lành lạnh, màn sương đêm tỏa rất nhanh và thật dày, hết còn nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài được nữa, Thù Thiếu Phong bèn ôn lại võ công.
Chàng đang mải miết xuất thần, bất chợt trong nhà một bóng người thấp thoáng chạy ra ngoài.
Thù Thiếu Phong thoạt nghe thình lình có người ập vào lưng, do phản ứng tự nhiên chàng liền biến chiêu bàn tay xoay ngược lại.
Một tiếng la hoảng bật lên, người nọ lập tức nhảy sang một phía.
Võ công Thù Thiếu Phong vốn tinh thuần, nên sự tấn công hay thoái xuất chiêu hoặc thu hồi chiêu đều thần tốc như ý.
Chợt nghe tiếng la quen tai, chàng vội kiềm chế thế chưởng khiến chiêu thức đang nguy hiểm của chàng liền được hóa giải. Nhờ vậy không đả thương bóng người trước mặt.
Thì ra chẳng ai xa lạ chính là Hà Dĩ Băng!
Sắc diện kiều diễm của nàng vừa lộ nét kinh sợ, vừa hiện vẻ vui mừng. Nàng trố đôi mắt nhìn dán vào Thù Thiếu Phong, khẽ nói :
- Thù Thiếu Phong, công phu của anh thật tinh thuần, cao thâm!
Thù Thiếu Phong nhăn nhó, hơi đỏ mặt :
- Chẳng qua là nhân chút rảnh rỗi anh ôn luyện lại thôi. Dĩ Băng, em lại nói giỡn nữa rồi, cái gì mà cao thâm với tinh thuần.
Chàng trầm giọng, ân cần hỏi :
- Dĩ Băng có việc chi không?
Hà Dĩ Băng trầm giọng :
- Em có chuyện muốn nói với anh.
Hà Dĩ Băng giương đôi mắt huyền lấp lánh tinh anh nhìn thẳng vào Thù Thiếu Phong hỏi :
- Thiếu Phong, có thật là anh không phải là con ruột của Lâm Kiếm Hùng Chưởng môn nhân Hỏa Long phái không?
Một câu hỏi hết sức bất ngờ, khiến Thù Thiếu Phong không khỏi chưng hửng hỏi lại :
- Em hoài nghi anh không phải Thù Thiếu Phong thật sự chứ gì?
Hà Dĩ Băng thoạt biến sắc, song liền mỉm cười lấp liếm :
- Anh đừng đoán mò, ai bảo anh là giả mạo hồi nào đâu. Đây là em muốn biết rõ thân thế của anh mà hỏi vậy thôi. Hơn nữa hồi xế chiều cha em có về nhà.
Thù Thiếu Phong liền hỏi :
- Ủa! Hà tiền bối về rồi hả? Anh có cần đi gặp lão nhân gia ngay bây giờ không?
Hà Dĩ Băng lắc đầu :
- Cha em đã đi rồi! Người có dẫn bà kế mấu về nữa. Ông nội nghe rằng hai người đang bàn bạc để bắt sống Lâm Thiếu Phong hay Thù Thiếu Phong gì đó. Họ muốn bắt anh để làm gì?
Thù Thiếu Phong chau mày suy nghĩ rất lâu, chàng thầm hỏi :
- Cha nàng là nhân vật như thế nào, có quan hệ gì với Lâm Kiếm Hùng không, sao tự dưng lại muốn bắt mình?
Tự dưng chàng nảy sinh nhiều mối nghi ngờ cả Hà Dĩ Băng và ông nội là Hà Thế Tiêu.
Chàng còn đang suy tư, chợt nghe Hà Dĩ Băng cất tiếng nói :
- Thiếu Phong, dường như cha em có âm mưu gì đó thì phải!
Thù Thiếu Phong ngỡ ngàng sau câu nói của nàng. Chàng hối hận vì đã có ý nghĩ xấu về nàng, nếu không nàng đâu thổ lộ điều ấy đối với chàng.
Sắc diện chàng lộ nét kinh ngạc, chàng chân thành hỏi lại :
- Quả tình anh chưa hiểu, chẳng hay em muốn ám chỉ điều chi? Ngụ ý lời nói em vừa rồi thật ra là như thế nào?
Hà Dĩ Băng cúi gằm đầu, đôi mày liễu cau hẳn lại, dường như đang mang nặng trong lòng một tâm sự gì rất lớn.
Một lúc lâu sau, nàng ngước mắt nhìn Thù Thiếu Phong bằng ánh mắt đầy quan tâm tha thiết, cất giọng ôn nhu thành khẩn :
- Anh hãy tin em, em không có mục đích gì hại đến bản thân anh đâu...
Thù Thiếu Phong lấy làm cảm kích mà cũng lấy làm ái ngại cho nàng. Tuy nhiên, chàng hiểu rằng những lời của Hà Dĩ Băng có thể xuất phát tự đáy lòng thành.
Chàng lại thầm nghĩ thật nhanh, bằng vào các lời ấy rõ ràng là đang có một cái gì bí hiểm không bình thường, lởn vởn bao vây lấy quanh người chàng. Chàng cũng thân thiết nhìn nàng và hỏi :
- Dĩ Băng, cha em là người của môn phái nào? Và hành động của người em có biết rõ những gì không?
Nàng thành thật đáp :
- Cha em chẳng bao giờ nói những hành vi của ông đã, đang và sẽ làm gì. Bởi một năm ông chỉ về nhà duy nhất có một lần. Như anh cũng đã biết, chiều nay ba chúng ta đều ở ngoài bờ sông, ông về là đi ngay chớ nào chờ đợi em về hay hỏi han một điều gì đâu...
Nàng bỗng dừng lời và tự dưng tắc lưỡi mấy cái, nói tiếp :
- Dù sao cũng xin anh hiểu cho, mọi hành động của cha em đối với anh ngoài ý muốn của em. Hơn nữa em là người không phải của chốn giang hồ, em nào biết hiểm hung cạm bẫy của người đời.
Thù Thiếu Phong lắc đầu ngó Hà Dĩ Băng nói :
- Dĩ Băng, xem ra anh không thể ở lại đây được lâu vì...
Hà Dĩ Băng kinh ngạc hỏi gấp :
- Vì lẽ gì?
Thù Thiếu Phong ấp úng :
- Vì... vì...
Chàng định nói vì cha em, song chàng lại không bật được thành tiếng.
Nhưng Hà Dĩ Băng lại suy đoán hoàn toàn trái ngược, nàng nói nhanh :
- Vì chị Nhu Thục phải không?
Thù Thiếu Phong mất hết vẻ băn khoăn :
- Thật ra không phải là vì... mà là... mà là...
Hà Dĩ Băng thấy Thù Thiếu Phong không nói tiếp, liền cất giọng hờn dỗi :
- Em biết mà, anh rất yêu thương chị Nhu Thục. Nhưng anh đừng lo ngại, em không phá hoại hạnh phúc của anh chị đâu.
Dứt lời, nàng thoăn thoắt gót chân bước vào nhà.
Hoài Nhu Thục đứng bên khung cửa sổ nhìn ra, nàng đã chứng kiến và nghe rõ những lời đối thoại giữa hai người, bất giác thở dài một tiếng khẽ, từ hai khóe mắt nàng bỗng dưng tuôn rơi hai dòng lệ lạnh.
Nàng cúi xuống xót xa cho thân phận mình và cũng đau đớn cho mối tình ngang trái đầy phong ba, bão táp...