Huyết Tâm Lệnh

Chương 7: Dưới mắt giai nhân

Giọng nói của nàng thật gấp, thật nặng và mang theo một ma lực dị thường.

Hình như giọng nói ấy có một ma lực khêu động dục tình nam giới.

Đúng là giọng nói của đàn bà.

Lão Tôn Gù và Tôn Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn nhau.

Hai người đều quay mặt ra phía trước cửa, giọng nói ấy lại phát ra từ phía cửa sau, như vậy thì người ấy đến bao giờ?

Người ta vào nhà bao giờ mà cả hai chú cháu nhà họ Tôn không hay biết?

Lão Tôn Gù nặng mặt và thình lình lão cầm chiếc khăn lau ném tuột ra sau.

Lão đã lau bàn suốt mười bốn năm nay, nếu mỗi ngày lau hai mươi lần thì một năm phải đến bảy ngàn ba trăm lượt, mười bốn năm phải mất mười vạn trăm lượt.

Lúc lau tự nhiên phải nắm chặt chiếc khăn, bất cứ ai nếu lau đến hơn mười vạn lần thì nhất định là bàn tay phải cứng lắm.

Đó là nói người thường, còn Lão Tôn Gù thì với Đại Ma Trảo Lực đã từng làm cho giang hồ khiếp đảm, tự nhiên cái ném đó phải đáng kinh hồn.

Bình!

Một tiếng dội rung rinh mái ngói, bụi cát tung bay, vách tường dầy bị chiếc khăn lau tống thủng một lỗ to.

Nhưng, người đàn bà đứng dựa bên cửa vẫn còn đứng y chỗ đó.

Nàng không nhúc nhích, nếu căn cứ vào chỗ đứng hiện giờ thì chiếc khăn lau của Lão Tôn Gù đã làm cho ngực người ấy bị tan tành nhưng không hiểu sao người ấy lại đứng yên như thế.

Cũng có thể vì eo lưng của nàng quá nhỏ nên khi uốn tránh được dễ dàng.

Người đàn bà eo lưng thật nhỏ, trông dáng hình cực đẹp, nó là cái mà đàn ông mê mệt.

Nhưng người đàn bà này làm cho đàn ông mất hồn không phải chỉ vì cái eo lưng đặc biệt ấy thôi.

Bắp chân nàng thật dài, thật suống và thẳng, ngực nàng thật cao, thật vun.

Chỗ cần phải ốm thì gần như thót lại, chỗ cần no thì thật tròn đầy, những đường cong trong thân thể của nàng do đó mà được nổi bật hơn tất cả những người nổi bật.

Mắt nàng nhỏ mà dài, miệng nàng khá rộng và mũi dưới hơi xuống.

Da mặt nàng thật trắng nhưng không phải là trắng mịn, những đường lông to xoắn theo tay, theo cố rậm rì.

Thật sự thì nàng cũng chưa phải là người đàn bà tuyệt đẹp nhưng nàng có một ma lực để dẫn dắt người đàn ông phạm tội có thể nói đa số đàn ông khi thấy nàng thì nhất định trong lòng sẽ nghĩ đến một việc.

Chính nàng cũng thừa biết việc đó là việc gì.

Và tự nhiên, không bao giờ nàng làm cho đàn ông phải thất vọng.

Nàng mặc một chiếc áo màu lam, áo thật chẹt, bó sát vào mình làm nổi bật những đường cong khêu gợi.

Lão Tôn Gù quay lại nhìn xoắn vào nàng.

Nàng cũng đang chăm chăm nhìn lão, ánh mắt nàng như muốn nói lên rằng trên đời này chỉ có một mình lão là anh tuấn, là người đàn ông khả ái nhất, nàng muốn nói lên rằng lão là một tình nhân.

Nhưng khi mắt nàng đảo qua phía Tôn Tiểu Bạch thì đôi mắt ấy bỗng trở thành lạnh ngắt, dữ dằn.

Đối với đàn ông, bất cứ với hạng nào, nàng cũng có ít nhiều hứng thú, nhưng đối với đàn bà thì ngược lại. Bất cứ với hạng nào cũng đều chán như ăn cơm nếp nát.

Lão Tôn Gù đằng hắng hơi nho nhỏ :

- Lam Yết Tử!

Lam Yết Tử cười.

Lúc nàng cười, hai mắt nàng nhỏ rức, vừa nhỏ lại vừa dài như một sợi chỉ viền ngang. Một sợi chỉ dùng để câu hồn nam giới.

Nàng cười thành tiếng :

- Các hạ nhãn lực thật hay, người đàn ông nào có nhãn lực đều làm cho tôi ưu thích.

Lão Tôn Gù hất mặt lên, lão không nói một tiếng.

Lão thích đối phó với đàn bà và cũng chưa từng đối phó với đàn bà.

Lam Yết Tử nói tiếp :

- Nhưng nhãn quang của tôi cũng khá lắm, tôi đã biết các người là ai rồi.

Lão Tôn Gù rít giọng :

- Ngươi đã biết mà còn dám đến?

Lam Yết Tử thở ra :

- Tôi không muốn đắc tội với ai nhưng với “con mèo say” này, tôi không mang đi không được.

Nàng dịu giọng nói luôn :

- Có lẽ các hạ không biết, muốn tìm một người đàn ông làm cho tôi mãn nguyện là cả một vấn đề khốn đốn, không biết bao nhiêu gian khổ mới kiếm được một con người như thế, vậy mà “con mèo say” này giết tiêu.

Tôn Tiểu Bạch bật nói :

- Thanh Ma Y Khốc không phải do hắn giết.

Lam Yết Tử rắn giọng :

- Không cần biết hắn giết hay không, món nợ này phải thanh toán ngay với hắn.

Tôn Tiểu Bạch cười khẩy :

- Không cần biết món nợ gì nhưng đừng mong mang hắn đi được với ta.

Lam Yết Tử thở ra :

- Ta cũng biết các ngươi không dễ gì để ta mang hắn đi, ta lại không muốn cùng các ngươi động thủ. Vậy thì bây giờ cũng ta phải làm sao?

Và Lam Yết Tử vụt đưa tay ra ngoắc :

- Vào đây.

Bây giờ lão Tôn Gù mớ thấy phía hậu viên còn có một người.

Bóng người đó thật cao lớn và khi Lam Yết Tử ngoắc thì hắn mới xăn xái bước lên.

Hắn ăn vận thật là sang trọng, chòm râu đen mướt của hắn được cắt tỉa rất khéo, ngang lưng hắn đeo một thanh Cửu Hoàn đao, tướng mạo uy nghi lẫm liệt.

Lam Yết Tử hỏi :

- Các vị biết người này là ai không?

Lão Tôn Gù lắc đầu nhưng Tôn Tiểu Bạch đã bước nói :

- Ta biết hắn.

Lam Yết Tử nhướng mắt :

- Biết hắn thật à?


Tôn Tiểu Bạch thản nhiên :

- Hắn họ Sở, tên Tương Vũ, có biệt hiệu Hoạt Bá Vương, hắn là Tổng tiêu đầu của Hồng Vân tiêu cuộc ở Kim Thành.

Lam Yết Tử háy háy mắt cười với Hoạt Bá Vương :

- Luôn cả vị tiểu muội muội này mà cũng nhận ra anh thì anh kể cũng là người có danh có tiếng lắm đấy.

Sở Tương Vũ ưỡn ngực hiu hiu tự đắc.

Tôn Tiểu Bạch nói :

- Trong giang hồ, những kẻ có danh dù lớn dù nhỏ chúng ta cũng đều biết cả nhưng không hiểu vị sao vị Tổng tiêu đầu này lại đi chung với cô nương?

Lam Yết Tử cười :

- Anh ta mới “câu” tôi trên con đường đi tới đây đó.

Nàng vuốt vuốt chòm râu đen mượt của họ Sở và cười cười nói tiếp :

- Chính tôi quá ưng cái bộ râu này nên mới bằng lòng theo hắn đó.

Tôn Tiểu Bạch cũng cười :

- Có phải ông ấy “câu” cô hay là cô “câu” ông ấy nhỉ.

Lam Yết Tử cười hăng hắc :

- Tự nhiên là hắn “câu” tôi đấy chứ, các người chỉ biết vị Tổng tiêu đầu này về võ hoặc về danh khí nhưng các ngươi chưa hiểu biết cái tài “câu” gái của ông ta đấy nhé.

Lão Tôn Gù này giờ đã giận run, lão ta gằn giọng :

- Nhưng ngươi mang hắn đến để làm gì?

Lam Yết Tử nói :

- Một người mà võ công có thể đương cự với vị Tổng tiêu đầu của tôi đây thì nhất định võ công cũng thuộc hàng cao siêu, có phải thế không nào?

Lão Tôn Gù hừ hừ trong miệng nhưng lão không nói gì cả.

Lam Yết Tử nói tiếp :

- Vị Sở Tổng tiêu đầu này trong tay có thanh Cửu Hoàn đao, với chân truyền Vạn Thắng Liên Hoàn thì bảy tám mươi người cũng khó mà tránh khỏi nơi đây.

Lam Yết Tử hỏi :

- Nếu tôi nói chỉ cần một chiêu của tôi sẽ lấy mạng vị Tổng tiêu đầu này dễ ợt thì hai vị có tin không nào?

Từ lâu đứng với dáng cách hiu hiu như để đợi người ta khen mình mãi khen mãi nhưng bây giờ qua câu nói của Lam Yết Tử, Sở Tương Vũ chợt như điện giật thiếu điều nhảy lên.

Hắn nhướng mắt :

- Sao? Cô nói cái gì?

Giọng của Lam Yết Tử thật dịu :

- Không có gì, tôi chỉ nói tôi cần đến cái mạng của anh lắm đấy thôi.

Sở Tương Vũ đứng thộn mặt nhưng rồi hắn lại cười :

- Cô nói đùa hoài.

Lam Yết Tử thở ra :

- Người ta thường nói “Nhất dạ phu thê bá dạ ân”, ngươi cho rằng ta vì gần ngươi một chút rồi ta không thể giết ngươi à?

Sở Tương Vũ vẫn cười :

- Sao lại không biết, tôi đang biết cô đang đùa với họ đấy mà.

Lam Yết Tử hỏi một cách lơ đãng :

- À này, anh có biết một thứ Bọ Cạp nào không nhỉ?

Sở Tương Vũ đáp :

- Sao lại không, ở miền Bắc thứ đó nhiều lắm, thổ dân vùng đó gọi là “Yết Tử”.

Lam Yết Tử lại hỏi :

- Thế anh có biết thứ Bò Cạp ấy cái có một thói quen kỳ dị lắm không?

Sở Tương Vũ hỏi lại :

- Thói quen gì?

Lam Yết Tử nói :

- Tôi nói cho anh biết, thứ Bò Cạp cái kỳ lắm, cứ mỗi khi cùng con đực giao cấu xong thì nó ăn cho kỳ hết con đực, ăn không còn một miếng da, hình như thế mới “đã” cơn của nó.

Sắc mặt của Sở Tương Vũ có chiều thay đổi nhưng hắn vẫn ngượng cười :

- Nhưng cô đâu phải là Bò Cạp cái?

Lam Yết Tử nheo mắt :

- Ai bảo không phải? Anh mới là nói Bò Cạp gọi là “Yết Tử” mà anh đã quên rồi à. Thế mà anh gọi tôi là gì nhỉ? Không phải là Lam Yết Tử sao?

Lam Yết Tử nhe răng cười sau câu nói nhưng Sở Tương Vũ thì lại nhảy thối lui ra sau va vào cái bàn đánh xầm một tiếng, song hắn chỉ xiêu xiêu chứ không té cũng may. Tiếng rồn vang tiếp liền theo, thanh Cửu Hoàn đao đã tuốt ra khỏi vỏ, hắn cầm lăm lăm nơi tay mà mắt nhìn trân trân Lam Yết Tử như vừa mới thấy quỷ. Hắn là tay giang hồ lão luyện, tự nhiên hắn vừa biết dạng Lam Yết Tử nhưng chỉ có điều hắn không ngờ một con cá dễ dàng bị hắn “câu” ấy lại là Lam Yết Tử.

Từ lúc dọc đường “quơ” được cô ta, hắn cứ nghĩ là mình có số “đào hoa”, cô gái quá hấp dẫn như thế mà chỉ ba bốn chuyện mà đã dính được ngay, hắn không ngờ rằng cô gái mà hắn “xỏ mũi” như không ấy lại là con Bò Cạp lừng danh hút máu.

Giọng của Lam Yết Tử vẫn ngọt cay :

- Tôi khuyên anh, nếu sau này dọc đường anh có “câu” được một cô gái nào thì tốt hơn hết là nên điều tra căn cội của cô ta nhưng chỉ tiếc rằng.

Cô ta nhích tới và vẫn nói bằng một giọng đều đều nhè nhẹ :

- Chỉ tiếc rằng khi học xong bài học quý giá này thì anh không còn “câu” được lần thứ hai nào nữa.

Sở Tương Vũ rống lên :

- Đứng lại, ngươi bước tới một bước nữa ta sẽ giết ngươi.

Lam Yết Tử chớp đôi mắt long lanh như nước, giọng cô ta thật dịu :

- Hay lắm, anh giết tôi đi, tôi muốn chết vào tay anh lắm.

Hơi gió của thanh đao là cho người ta ước lương được rằng nếu năm bảy người đứng chung một chỗ nhất định cũng sẽ bị tiện ngang như tiện chuối.

Một chiếc bóng màu lam loáng lên cùng một lượt với thanh đao và Sở Tương Vũ vùng bật ngửa ra. Tiếng rú của hắn bị tắt nghẹt không thoát ra khỏi miệng.

Toàn thân hắn không có một vết thương nào cả, chỉ có nới yết hầu có một giọt máu rỉ ra y như bị Bọ Cạp chích.

Y phục của Lam Yết Tử tuy rất chật nhưng tay của nàng thì lại rất dài, cho nên dáng cách của nàng xem như tiên tử, tư thế của nàng thật đẹp lạnh lùng.

Hai tay của nàng rút vào ống tay áo, không ai thấy nàng để vật gì để giết chết Sở Tương Vũ nhưng cho dù nàng dùng vật gì thì cũng là một vật kinh hồn.

Lão Tôn Gù và Tôn Tiểu Bạch im lặng đứng nhìn, không tỏ một thái độ gì hay nói đúng hơn là có thái độ “lãnh nhãn bàng quang”.

Cũng có thể họ ra tay không kịp cũng có lẽ họ không muốn ra tay một con người đàn ông dễ dàng “cặp” với cái dọc xá như Sở Tương Vũ không xứng đáng cho họ phải mất công can thiệp.

Lam Yết Tử vẫn đứng khom lưng nhìn chăm chú chiếc thây.

Cô ta nhìn chăm chăm, hình như cô ta đang tự tán thưởng thành tích của mình.

Sau cùng, nàng bật cười, giọng cười thật đẹp :

- Tôi chỉ dùng có một chiêu nhưng có lẽ làm các người tin rồi đấy chứ?

Lão Tôn Gù và Tôn Tiểu Bạch làm thinh.

Lam Yết Tử nheo nheo mắt :

- Võ công của tôi kể cũng kha khá chứ, phải không?

Không ai trả lời.

Lam Yết Tử lại cười :

- Thanh Ma Thủ của Thanh Ma Y Khốc tuy liệt vào hàng thứ chín trong “Binh Khí phổ” của Bá Hiểu Sinh nhưng nếu Bá Hiểu Sinh chịu kể đến tôi thì có lẽ Thanh Ma Thủ phải sa xuống bậc thứ mười, hai vị thấy có đúng thế không?

Câu nói này thì quả thật tài tình.

Cô ta ra tay còn nhanh, còn độc, còn chính xác hơn Thanh Ma Y Khốc.

Lam Yết Tử nhìn xéo vào mặt Lão Tôn Gù :

- Bằng võ công của tôi như thế, tôi có thể mang “con mèo say” này đi được chứ?

Lão Tôn Gù ngẩng mặt lạnh lùng :

- Không!

Lam Yết Tử thở ra :

- Vậy thì cuối cùng ta phải làm sao mới mang hắn đi được, chẳng lẽ các hạ muốn ta cùng các hạ lên giường nằm một bận.

Nếu như người bạn Tửu Quỷ không say, nhìn thấy thế đánh của ông bạn già gù bây giờ thì chắc hắn sẽ trố mắt nhìn kinh ngạc.

Tay phải lão nắm chặt đưa tay trái vươn cong mấy ngón như móng chim ưng tuy tay không binh khí nhưng so với tư thế của Sở Tương Vũ vừa rồi thì thật không bằng một ngón tay của lão.

Lam Yết Tử khẽ uốn lưng một cái làm cho thế đánh của Lão Tôn Gù vuột vào không khí.

Cái eo lưng của nàng thật như con rắn nhưng thật thì thân ảnh nàng lại nhích sang trái và ngược lại, khi thấy bên trái mà người nào biết đã biết đề phòng thì nàng nhảy qua bên trái lão.

Nhưng lão Tôn Gù cũng không phải là hạng có thể bị hoa mắt vì cái trò nhảy nhót ấy, bàn tay của lão vụt uốn câu nhưng không phải tấn công mà là hoành thế, và bàn tay vươn con thế câu lúc nãy lại kéo về thật gọn.

Điều đại kỵ trong khi giao đấu là “nửa chừng thu thế” nhưng cái hay của lão Tôn Gù là thu thế mà không bị mất thăng bằng.

Bởi vì người khác khi thu thế thình lình như vậy thì nhất định phải lui chân, không lui chân là té, lão Tôn Gù không lui chân không té mà lại còn đủ lực để tấn công theo.

Đúng là có tật có tài khi hai tay của lão Tôn Gù thu về thì cái lưng “gù” của lão ta làm việc, hai tay của lão cuốn nép vào trong bụng tự nhiên cái lưng gù của lão càng lồi lên và chính đo là món “binh khí” đánh thẳng vào Lam Yết Tử. Đây chính là một tuyệt kỹ thành danh của lão Tôn Gù, cái lưng gù của lão luyện thành như thép nguội.

Cái lưng gù của lão tung ra thật nhẹ dưới trăm cân.

Tự nhiên là Lam Yết Tử phải biết chuyện đó, cô ta lại uốn lưng và thân hình trở ra phía trước.

Cô ta cười thật dịu :

- Các hạ chẳng những nhãn quang cao, võ công cao mà con người có lắm biệt tài, chỉ cần các hạ nói một tiếng là bất cứ ven trời góc bể nào tôi cũng nguyện theo các hạ.

Lão Tôn Gù thét lớn :

- Ta sẽ đưa ngươi đi về âm phủ!

Lam Yết Tử lườm một cái thật dài y như lườm một người tình :

- Tôi rất bằng lòng đi chết với các hạ nhưng phải là chết ở trên giường cơ.

Nhìn vào mặt người đàn bà mà với nụ cười mời mọc, với mắt đưa tình, với ngôn ngữ trắng trợn đến trần truồng như thế, thật cho dù là một vị thánh sống cũng không làm sao khỏi cảm thấy những gì xao xuyến.

Nhưng nếu có người từng biết qua thành tích của con người mang tên Lam Yết Tử thì nhất định phải rùng mình, không bao giờ dám nghĩ về chuyện cùng nàng chung gối dù chỉ một đêm thôi.

Trong mười năm nay đã không biết bao nhiêu đàn ông chết bởi tay nàng, nói đúng hơn là chết trên người của Lam Yết Tử.

Hôm nay nàng lại gặp một người đàn ông nữa. Chỉ tiếc người đàn ông này là lão Tôn Gù.

Tiếc cho lão vì lão là con người không biết ngắm nhìn sờ mó vào mình người đẹp, chỉ tiếc cho nàng vì nàng không có được một đêm thỏa thích kể cả hai phương diện : thảo thích dục vọng và thỏa thích giết người.

Lão Tôn Gù nhìn đàn bà cũng y như một bà già rụng hết răng ngồi nhìn lóng mía, chẳng những không có hứng thú mà lại còn chán ngấy nữa là khác, lão gầm một tiếng và ngọn Kê Trảo tung ra.

Lam Yết Tử uốn mình tránh ra và kêu lớn :

- Khoan, hãy chờ một chút.

Lão Tôn Gù thu chiêu hất mặt :

- Muốn gì?

Lam Yết Tử thở ra dịu giọng :

- Cho dù các hạ có muốn buộc tôi phải ra tay thì ít nhất cũng nên xem qua binh khí của tôi đã chứ?

Câu nói của nàng chưa dứt thì trong ống tay rộng một vệt sáng màu lam xẹt thẳng vào mặt lão Tôn Gù.

Vật lấp loáng tuy không phải dài nhưng vì nó bay lẹ quá thành ra nó kéo thẳng một lần như điện xẹt và lão Tôn Gù cũng nhanh không kém, vệt sáng vừa nhoáng ra từ tay áo của nàng thì ngọn trảo của lão cũng đã đưa lên.

Thói quen của lão Tôn Gù từ nhỏ là bất cứ giao đấu với ai cũng đều lấy chiến thuật “tốc chiến tốc thắng” làm chủ yếu, lão không thích nói lâu mà cũng không thích đánh lâu.

Lão muốn đoạt phức món binh khí của nàng và kết liễu trận đấu cho rồi.

Lão Tôn Gù biết rất rõ rằng một khi món binh khí đã đến với tay mình thì mạng đối phương cũng rụng theo luôn.

Đúng là lão Tôn Gù quá nóng.

Khi đưa tay lên, lão chưa biết món vũ khí đối hương thuộc loại gì, chưa biết rõ mà đưa tay hứng lấy là một việc làm tối kỵ.

Nhưng đối với lão Tôn Gù thì không kỵ, lão tin tưởng vào Thiết Trảo của lão, lão biết chắc ràng không bao giờ thất bại vì trong đời lão chưa từng thất bại.

Từ trước đến sau Tôn Tiểu Bạch cứ im lặng đứng nhìn chứ không hề có ý nghĩ ra tay trợ lực.

Nàng không định nhảy vòng chiến nhưng mắt nàng không hề rời khỏi ống tay áo của Lam Yết Tử.

Hai con mắt nàng thật lanh, không có gì làm cho hoa mắt được.

Làn sáng màu lam vừa nhoáng ra thì nàng đã thấy rõ ràng.

Tôn Tiểu Bạch khẽ mím môi. Nàng chưa từng thấy món binh khí nào lạ lùng như thế này bao giờ.

Bằng vào con mắt sáng như mắt mèo đêm, Tôn Tiểu Bạch thấy nho nhỏ dài dài y như đuôi con Bò Cạp núi nhưng lớn hơn khá nhiều, nó dài dài tuy cứng nhưng lại mềm, nó như có mắt, muốn uốn cong lúc nào cũng được.

Chỗ đáng sợ của món binh khí này nó có gai ngược thật nhọn và thật cứng.

Tự nhiên, đối với Thiết Trảo của Nhị thúc, Tôn Tiểu Bạch hết sức là tin tưởng nhưng cô ta cũng biết rằng nếu bàn tay của Nhị thúc mà chạm vào món binh khí ấy thì kể như thịt của Nhị thúc bị con Bọ Cạp cái ấy xơi tái mất.

Lam Yết Tử ra tay tuy lẹ nhưng lão Tôn Gù lại còn lẹ hơn.

Tôn Tiểu Bạch biết dù rằng bằng cách nào cũng không làm sao ngăn kịp, nàng thật không ngờ Nhị thúc qua mười bốn năm chuyên lo lau bàn mà tính tình hãy còn nóng nảy như thế ấy.

Nàng nghĩ rằng, qua một thời gian dài nhẫn nại như thế, tính tình con người sẽ trầm hơn lúc bình thường, nàng nghĩ rằng một người như Nhị thúc của nàng mà có thể làm một ông chủ quán eo sèo và lau bàn suốt mười bốn năm như thế thì trên đời này bất cứ chuyện gì cũng không làm cho người nông nổi.

Nàng chỉ nghĩ đến thời gian và sự việc trui rèn của con người nhưng nàng không hề nghĩ đến phản ứng nghịch thường của sự vật.

Một bãi cát khô nóng quá mức, không thể hiểu rằng bãi cát ấy không thèm nước nữa mà phải thấy ngược lại, càng khô nóng càng hút nước thật mau.

Suốt mười bốn năm “ẩn dật”, lão Tôn Gù bây giờ không phải chán hết tất cả, không phải chí khí nhụt hết mà trong lòng lão y như một bãi cát khô lâu ngày.

Mười bốn năm đóng vai lão chủ quán sật sừ, bây giờ có cơ hội là lão vùng lên.

Tất cả những gì đáng lý bình thời lão thừa biết phải cẩn thận thì bây giờ không còn nữa.

Bây giờ chính là giai đoạn bộc phát cực thịnh trong đời của lão.

Và Tôn Tiểu Bạch tuyệt vọng, nàng không còn cách gì cứu kịp.

Ánh vật màu lam từ trong tay áo của Lam Yết Tử nhoáng lên.

Rốp!

Một tiếng kêu nổ khác nổi lên, vật sáng màu lam không bay xa được mà lại rớt ngay trước mặt Lão Tôn Gù cách năm sáu bước nghĩa là nó nhoáng lên rồi không được đà đẩy tới làm cho nó phải rơi ngay.

Lam Yết Tử tung mình nhảy lui lại sau hơn một trượng, đổ vào vách tường đánh xầm một tiếng rồi tất cả đều im lặng, một sự im lặng đến lạnh lùng.

Con mắt của Tôn Tiểu Bạch tuy lanh nhưng sự việc xảy ra làm đảo lộn những gì nàng theo dõi.

Khi Lam Yết Tử vừa phất tay áo rộng, khi món binh khí màu lam vừa nhoáng lên, khi lão Tôn Gù vừa vươn bàn tay để tận dụng “Thiết trảo” của mình bắt món binh khí đó thì từ trong góc xó bàn, nơi không ai để ý một bàn khác nữa đưa ra bắt lấy cánh tay nàng và khi tiếng “rốp” nổi lên là bàn tay của nàng đã gãy đoạn.

Món binh khí mất đà nên rơi xuống đất.

Bàn tay bắt và bẻ gãy cổ tay của Lam Yết Tử rút về.

Khi đưa ra thật lẹ nhưng khi rút về thật chậm.

Sau cùng một con người đứng dậy, thật không ai có thể ngờ được kẻ bắt bẻ gãy cổ tay của Lam Yết Tử lại là kẻ ngục trên bàn : Lý Tầm Hoan!

Tôn Tiểu Bạch mừng kêu như rú :

- À thì ra Thám hoa không có say!

Lý Tầm Hoan cười thật nhẹ :

- Trong lúc tâm tình tôi hơi lộn xộn, thế lực tuy có uể oải nhưng tửu lượng vẫn không thay đổi như cô đã tưởng.

Tôn Tiểu Bạch nhìn sững Lý Tầm Hoan, nàng nhìn bằng tia mắt cảm tình, kinh dị, vui mừng, bội phục mà hình như cũng có chút gì thất vọng.

Cái nét thất vọng có lẽ chỉ phớt qua thôi, có lẽ nàng nhớ tới “sứ mạng” của ông nội giao cho và đã đặt quá nhiều hy vọng nơi nàng.

Tự nhiên, cái đó không chiếm nhiều trong ánh mắt của nàng mà cái vui mừng bội phục thì lại tăng hơn.

Như vậy là nàng không làm sao phục say được Lý Tầm Hoan.

Nhưng chắc chắn nàng không vì thế mà buồn.

Ánh mắt long lanh khêu gợi của Lam Yết Tử bây giờ không còn nữa, bây giờ còn đọng lại toàn là kinh hoàng và sợ sệt.

Cánh tay nàng đã gãy nhưng nàng cũng không nghe đau đớn, mắt nàng lấm la lấm lét, mặt nàng không còn một hột máu.

Vì trên tay Lý Tầm Hoan đã có sẵn ngọn tiểu đao.

Tiểu Lý Phi Đao.

Ngọn Tiểu đao nhà họ Lý khi chưa bay ra thì người ta đã hồn bay vía lúc đáng sợ nhất cũng chính là lúc ngọn tiểu đao còn ở trên tay.

Vì một khi ngọn tiểu đao ấy đã bay ra thì người đối diện không còn biết sợ là gì nữa.

Vì người chết không còn biết sợ.

Trong nhà bây giờ chỉ còn nghe tiếng thở nhưng hơi thở không đều vì người chết cố nén.

Và cái hơi thở không đều, hơi thở cố nén đó càng làm cho không khí càng trở nên nặng nề hơn là im lặng hoàn toàn.

Cái không khí ấy có thể làm cho người ta ngột ngạt, làm cho người ta phải điên cuồng.

Lam Yết Tử vụt ré lên :

- Tại sao phi đao của ngươi không chịu bay ra? Tại sao ngươi không chịu giết ta đi?

Lý Tầm Hoan nói từng tiếng :

- Cô vượt mọi khó khăn nguy hiểm để vì Thanh Ma Y Khốc mà báo thù, chắc cô có chân tình đối với hắn, hắn chết tự nhiên là cô rất đau khổ.

Lý Tầm Hoan nhìn ngọn tiểu đao đang cầm trong tay hắn, mắt hắn chứa đầy nỗi ưu tư :

- Tôi rất thông cảm đau khổ của cô. Tôi rất thông cảm và cũng mong cô nên hiểu rằng nỗi đau khổ đó không thể tiêu tan bằng cách giết người. Cô giết bao nhiêu mạng thì nỗi đau khổ ấy cũng cứ tồn tại trong lòng cô chứ không hề giảm bớt.

Soạt!

Câu nói của Lý Tầm Hoan chấm dứt bằng ngọn tiểu đao của hắn vượt phớt qua vai của Lam Yết Tử và cắm phật lên khung cửa. Hắn khoát tay nói tiếp :

- Cô hãy đi đi!

Lam Yết Tử trố mắt sững sờ.

Không khí lại yên lặng và thật lâu Lam Yết Tử mới ném tia mắt thẳng vào mặt Lý Tầm Hoan :

- Vậy thì thứ khổ đó làm sao mới giảm được?

Lý Tầm Hoan thở ra và nói thật nhỏ :

- Tôi cũng không biết làm, có lẽ khi có tìm một bóng hình thay thế, lúc đó họa chăng nỗi đau khổ ấy sẽ giảm đi, tôi chỉ hy vọng là như thế.

Lam Yết Tử vẫn nhìn sững vào mặt Lý Tầm Hoan thật lâu, nàng bỗng trào nước mắt.

Tôn Tiểu Bạch cũng nhìn Lý Tầm Hoan trân trối.

Có lẽ nàng chưa thấy một người đàn ông nào như thế bao giờ.

Nàng gần như không tin rằng trên đời này có một người đàn ông như thế.

Nàng nhìn chăm chăm vào mặt hắn, hình như nàng thấy tận trong lòng của hắn.

Lam Yết Tử đã đi rồi, nàng mang nước mắt ra đi.

Trầm ngâm một lúc khá lâu, Lý Tầm Hoan vùng ngẩng cười :

- Các vị có lẽ thấy kỳ lắm phải không? Chắc các vị thắc mắc tại sao tôi không giết phức con người ác độc ấy?

Tôn Tiểu Bạch không nói.

Lão Tôn Gù nãy giờ cứ cúi mặt nhìn sững vào món binh khí của Lam Yết Tử, lão ta cũng không nói một lời.

Lý Tầm Hoan chầm chậm nói tiếp :

- Chuyện đó chẳng qua là từ trước đến nay tôi nhận thấy rằng bất cứ một người nào được.

Tôn Tiểu Bạch cũng vụt cười :

- Tôi biết Thám hoa không thích giết người cho nên thấy Thám hoa không giết cô ta, tôi không lấy gì làm lạ cả. Chỉ có điều tôi không hiểu tại sao Thám hoa không say mà lại cố giả say?

Lý Tầm Hoan mỉm cười :

- Cô là người biết uống rượu đang lý cô phải biết rằng nếu cần giả say thì so với say thật quả là thú vị hơn nhiều bời vì nếu say thật, say nhẹp xuống như cục đất thì thật là khốn đốn, chẳng những nó chẳng thú vị gì mà sang ngày thứ hai có lẽ sẽ nhức đầu đến chết luôn.


Tôn Tiểu Bạch gật đầu :

- Có lý!

Lý Tầm Hoan nói :

- Nhưng nếu đã là người biết uống rượu thì sớm muộn gì cũng phải say thật, ít nhất cũng một lần, vì thế cho nên muốn phục tôi say, chắc chắn quý vị sẽ còn nhiều cơ hội.

Tôn Tiểu Bạch thở ra nhè nhẹ và khẽ liếc Lý Tầm Hoan :

- Nhưng trong lòng tôi thì tôi biết rất rõ ràng lần này tôi làm mất cơ hội thì về sau làm sao có thể phục cho Thám hoa say được nữa.

Lý Tầm Hoan bật cười :

- Thật ra thì.

Hắn chưa nói dứt câu chợt thấy Lão Tôn Gù bước ra sau quầy bưng hũ rượu ngước cổ uống nghe òng ọc.

Tôn Tiểu Bạch chạy lại giật hũ rượu cằn nhằn :

- Người ta chỉ say giả chứ không bằng lòng say thật, còn Nhị thúc tại sao lại muốn trút cho mình say như thế?

Lão Tôn Gù ngồi phệt xuống ghế lầm bầm trong miệng :

- Nhất túy giải thiên sầu... say, phải say... say là hay hơn hết!

Tôn Tiểu Bạch cau mặt :

- Tại sao vậy chứ?

Lão Tôn Gù vụt nói như thét :

- Ngươi hỏi làm sao à? Tại vì trong đời ta, ta không muốn chịu ơn ai hết. Ta không bằng lòng chịu ơn ai hết. Chẳng thà cho ta một đao còn hơn là ban ơn cho ta, biết chưa?

Lão ta lại ôm đầu rên rỉ :

- Lý Tầm Hoan. Tại sao các hạ lại cứu ta, ta đã “bị” một lần... chỉ cứu một lần mà ta phải sống như thế này bao nhiêu năm nay. ta làm sao chịu nổi.

Lý Tầm Hoan muốn hỏi :

- Ai đã cứu ông? Tại sao ông lại hứa với người ấy ở giữ nơi này đến mười lăm năm? Và giữ ở đây là giữ chuyện gì?

Nhưng Lão Tôn Gù càng thấp giọng như muốn nói chuyện gì đó nhưng lão chỉ ậm ừ rồi im bặt.

Không biết lão ta đã say hay ngủ.

Lý Tầm Hoan ngó Tôn Tiểu Bạch, hắn muốn hỏi cô ta nhưng cái bộ mặt láu lỉnh của nàng làm cho hắn bỏ qua ý định đó.

Cô bé như Tôn Tiểu Bạch mà muốn khai thác chuyện bí mật với cô ta thì phí công mà đừng hòng thu kết quả.

Lý Tầm Hoan chỉ còn nước thở dài :

- Nhị thúc của cô thật là không hổ là một trượng phu.

Tôn Tiểu Bạch ngó hắn như háy :

- Thám hoa muốn nói chỉ có bậc trượng phu say mau như thế phải không?

Lý Tầm Hoan cười :

- Tôi muốn nói chỉ có bậc đại trượng phu mới có thể xem lời hứa nặng hơn non, một lời hứa mà đến chết không bao giờ đổi, chỉ có đại trượng phu mới không bàng lòng chịu ơn người, chỉ có thể đại trượng phu mới có thể bằng lòng vì người khác mà hy sinh.

Tôn Tiểu Bạch chớp mắt :

- Như vậy Thám hoa cũng vì bảo hộ người khác mà lưu lại chốn nàu bao lâu nay phải không?

Lý Tầm Hoan mím miệng làm thinh.

Tôn Tiểu Bạch nhìn thẳng vào mặt Lý Tầm Hoan :

- Thế nhưng Thám hoa không nghĩ đến Tiểu Phi sao? Thám hoa không tìm cuộc sống hiện tại của hắn sao? Hắn không phải là bằng hữu của Thám hoa sao?

Câu nói một dọc của Tôn Tiểu Bạch làm cho Lý Tầm Hoan lặng đi một lúc, cuối cùng hắn nói thật chậm :

- Đúng ra hắn không tự chiếu cố lấy mình.

Tôn Tiểu Bạch nói :

- Tôi thường nghe người ta nói, Lâm Tiên Nhi bề ngoài thì y như tiên nữ nhưng cô ta chính là người chuyên dẫn đàn ông đi vào địa ngục.

Và nàng gặng hỏi từng tiếng một :

- Chẳng lẽ Thám hoa không sợ người bằng hữu của Thám hoa bị cô ta dẫn vào địa ngục?

Lý Tầm Hoan nhắm mắt làm thinh.

Tôn Tiểu Bạch thở ra :

- Tôi cũng biết Thám hoa không bằng lòng đi, vì nàng, bao nhiêu chuyện khác Thám hoa cũng bỏ, bất luận chuyện gì cũng bỏ.

Đôi mắt nàng vụt trở nên hòa dịu lạ thường, nàng khẽ chớp mắt nhìn vào mặt Lý Tầm Hoan :

- Chỉ có điều tôi lấy làm lạ tại sao Thám hoa không tìm người khác đặt vào lòng mình để thay thế cho nàng?

Tự nhiên, cái tiếng “nàng” tự nãy giờ là cô gái họ Tôn muốn ám chỉ vào người thiếu phụ ở ngôi lầu nhỏ trong Hưng Vân trang : Lâm Thi Âm.

Trên mặt Lý Tầm Hoan hắn lên những nét cực thống khổ và hắn vụt gập người ho sặc sụa.

Tôn Tiểu Bạch cúi mặt mân mê tà áo :

- Thám hoa đã không muốn đi thì tôi cũng không ép nhưng ít ra Thám hoa cũng nên gặp nội tôi.

Lý Tầm Hoan hỏi :

- Tôn. Tôn lão gia bây giờ ở đâu?

Tôn Tiểu Bạch đáp :

- Ở ngoại thành, nội tôi đợi tôi ở Trường Đình.

Lý Tầm Hoan nhướng mắt :

- Trường Đình?

Tôn Tiểu Bạch gật đầu :

- Bởi vì Thượng Quan Kim Hồng sẽ đi ngang qua đó.

Lý Tầm Hoan trầm ngâm :

- Dù cho Thượng Quan Kim Hồng có đi ngang nơi ấy cũng chưa chắc Tôn lão gia bắt gặp.

Tôn Tiểu Bạch nói :

- Nhất định là bắt gặp, Thượng Quan Kim Hồng không đi xe cũng không đi ngựa vì hắn thường nói người ta sinh ra cặp giò là để dùng đi.

Lý Tầm Hoan cười :

- Cô có biết nhiều chuyện quá.

Tôn Tiểu Bạch cũng cười :

- Quả thật cũng có hơi nhiều.

Lý Tầm Hoan nói :

- Chẳng những cô biết Thượng Quan Kim Hồng sẽ đến mà còn biết từ đâu đến, chẳng những cô biết phong thơ kia của Lâm Tiên Nhi mà còn biết cả chỗ ẩn trú của nàng.

Hắn nhìn thẳng vào mặt của Tôn Tiểu Bạch và gặng hỏi :

- Những chuyện đó cô làm sao biết được?

Tôn Tiểu Bạch cắn môi cười :

- Tôi có cách của tôi, tôi không nói cho ai biết.