Huyết Sắc Chi Nguyệt

Chương 22

Ở trong đại sảnh, chỉ có một mình Chu Quần Hành ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn hoa viên bên ngoài, tay hắn chống cằm, giống như chăm chú mà cũng giống như đang ngẩn người ra,nhìn chòng chọc vào con bướm đen trên bông hồng tiêm diễm kia

Nhưng kỳ quái chính là, tại khắp vườn hoa đó, Chu Quân hành chỉ thấy được mỗi con bướm đen này, không thấy bất cứ thứ gì khác, giống như tất cả hoa cỏ ở đây đều vì nó mà được sinh ra vậy…………

Chỉ là cảnh trí xinh đẹp như vậy, tao nhã như vậy, nhưng trong hắn luôn có cảm giác nó không bằng một phần của hồi mình còn có thể chơi bời khoái hoạt ngày xưa!

Tựa như hắn vậy……

Vừa nghĩ tới thời gian bị nhốt, ánh mắt Chu Quân Hành tối lại, tình trạng này còn duy trì bao lâu nữa đây, hắn bao giờ mới có thể trở về được ngôi nhà đích thực của mình, và cũng đến bao giờ thì ác mộng này mới chấm dứt đây!

Mà ngoài cái phiền não này, Chu Quân hành đối với việc trong một ngày chỉ có thể nhìn thấy muội muội vào bữa sáng, còn lại thì không thấy Doãn Thơ Vũ nàng đâu cả, hắn cũng cảm thấy vô cùng lo lắng, tuy nàng nói là tình hình công ty của mình hiện tại vô cùng bề bộn, nhưng nhìn khuôn mặt không chút nụ cười của nàng, hắn không khỏi hoài nghi, có hay không, muội muội tránh mặt hắn vi hắn ngăn cản chuyện tình yêu của nàng và Mikhail?

Nhưng, nàng có thể yêu bất cứ ai, nhưng tuyệt đối với hai huynh đệ song sinh này thì không được! Hắn không thể để cho nàng cũng chịu cảnh rơi xuống vực sâu không đáy này được!

Vì những phiền não như vậy mà hắn vô cùng bất an, Chu Quân hành thu hồi lại cánh tay đang chống cằm, bất giá khẽ cắn môi dưới nhưng vì hiện tại trên đó đang có vết thương mà liền nhanh chóng nhăn chặt lông mày lại, khẽ lấy tay xoa xoa, vết thương này rốt cục xuất hiện từ lúc nào vậy? Đột nhiên, hình ảnh giao triền hiện ra trước mắt, hắn nhanh chóng dùng lực chà lau nhằm mong muốn xoá nhanh đi ấn kí này, không để ý đến cặp môi dần sưng đỏ đau đớn

「 Ca ca?」


Đột nhiên, có thanh âm nữ nhân vang lên, điều này khiến cho Chu Quân Hành vô cùng hoảng sợ, hắn nhanh chóng ngừng động tác trên tay mình lại, xoay người nhìn về phía thanh âm phát ra.

Doãn Thơ Vũ mặc một bộ y phục với cổ áo khoét sâu màu tím bước vào đại sảnh, bình thường thì lặn mất tăm, hôm nay lại đột nhiên đến, hơn nữa mái tóc mọi hôm chỉ hơi xoăn của nàng đã biến thành tóc quăn thành lọn, cùng với đồ trang sức mà khiến nàng càng thêm có nét diễm lệ, thật không giống muội muội trong trí nhớ của hắn

「 Thơ Vũ ngươi sao vậy…… y phục này là?」

「 Ha ha…… đột nhiên muốn thay đổi kiểu tóc và quần áo thôi mà, giờ nghĩ lại, hồi xưa mình ăn mặc thật trẻ con.」 cánh môi bôi đầy son màu đỏ, Doãn Thơ Vũ lấy tay cuộn cuộn lại lọn tóc,「 ca ca cảm thấy có đẹp không?」chân đi đôi guốc màu đỏ, Doãn Thơ Vũ đi đến gần Chu Quân hành.

「 Cái này…… Không khó nhìn……」 nhưng mà cảm giác rất quái dị, Thơ Vũ, ngươi xảy ra chuyện gì vậy? lông mày của Chu Quân hành càng nhăn chặt lại hơn.

Nghe được câu trả lời của Chu Quân hành, Doãn Thơ Vũ dừng bước lại, nụ cười trên mặt bất giác ngừng lại, nàng nhìn đôi môi sưng đỏ của Chu Quân hành cùng với những dấu răng vấn còn hiện ở đó.

」Xem ra, mặc kệ ta thay đổi như thế nào,ngươi cũng không chú ý đến ta!」 Doãn Thơ Vũ cười nói, nhưng thần sắc mang đầy bi thương

「 Ngươi xảy ra chuyện gì vậy Thơ Vũ? Ngày hôm nay ngươi vô cùng kỳ quái……」 đang muốn đứng lên, Chu Quân hành liền bị Doãn Thơ Vũ đẩy lại vào chỗ ngồi cũ của mình, nhìn khuôn mặt của muội muội đang dần tiến đến, hắn có chút ngạc nhiên.


「 Ha ha…… chỉ có hôm nay? thật sự là ngươi hoàn toàn không để ý đến ta…… Cùng huynh đệ bọn họ ân ái có cảm giác thế nào? Có phải càng kích thích so với nữ nhân hay không? cho ngươi trầm luân đến mức không thèm để ý đến ta?」 từ đôi môi yêu kiều kia bật ra những lời nói khiến người ta vô cùng khiếp sợ, móng tay bôi đầy sơn đỏ bóp chặt lấy cánh tay của Chu Quân hành, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào hắn.

「…………」 Ánh mắt như muốn đào sâu vào trong nội tâm của hắn, đại não của Chu Quân hành khẽ đông cứng, không cách nào làm phản ứng.

「 Cáp! Đáp không được nhé! Ta thay ngươi trả lời a!」 Doãn Thơ Vũ nói:「 hai huynh đệ song sinh đó hầu hạ ngươi vô cùng chu đáo? Làm cho ngươi không thể ở bên cạnh nữ nhân, mặc cho ngươi kháng cự đến mức nào, thậm chí cả việc dùng ta làm lý do, nhưng thật ra đáy lòng ngươi thừa biết, cho nên vẫn phát ra những tiếng rên rỉ thấp hèn của nữ nhân.」

「 Ngươi vì sao dùng lý do sinh bệnh mà không ra ngoài thì ta không hiểu cho lắm.Với lại, khi đó ngươi lại ngoan ngoãn hầu hạ dưới háng của nam nhân, cho dù song bào thai có biết là ta đứng nhìn, nhưng bọn ngươi vẫn tiếp tục ân ái a!」

「 Ca ca…… Chu Quân Hành, ngươi là một nam nhân thấp hèn!」

Dùng móng tay sơn đỏ khẽ xẹt qua dấu răng ở trên làn môi đỏ, Doãn Thơ Vũ nhìn thần sắc vô cùng khiếp sợ và bi thương của Chu Quân Hành, thân mình khẽ cúi xuống dùng đôi môi đỏ mọng của mình mà hôn lên,「 mà nữ nhân như ta thì lại càng vô sỉ!」

「 Thơ Vũ!」 cảm giác ướt át trên môi khiến cho Chu Quân Hành vô cùng sợ hãi, hắn dùng sức đẩy Doãn Thơ Vũ ra, ánh mắt chứ đầy sự không dám tin nhìn muội muội cách mình vài bước, không chỉ có việt tranh đoạt của nàng, mà còn chính tình cảm nàng dành cho mình nữa.

「 Nhất định là nhầm lẫn …… Đúng! Ngươi chỉ là nhầm tình thân là tình yêu thôi, đúng vậy! Nhất định là như vậy!」 Ôm chặt lấy đầu, Chu Quân hành không thể nào chấp nhận được chuyện tình vừa phát sinh, bọn họ là huynh muội, là thân nhân a!! Loại loạn luân này không thể xảy ra trên người hắn được!

「 Ta yêu ngươi a! Không phải tình yêu giữa huynh muội, mà là tình yêu giữa những người yêu nhau…… Ta biết rõ ngươi nhất định sẽ không chịu nhận, nhưng mà! Ta không thể chấp nhận được cảnh ngươi bị hai tên nam nhân kia cướp đi!」 nhìn vẻ mặt đầy hỗn loạn và đau thương của Chu Quân hành, Doãn Thơ Vũ không thèm che giấu tình cảm của chính mình nữa,「 cho nên, cho dù ngươi có động tình với bọn họ, ta cũng không ho bọn họ được như ý!」

Thần sắc vô cùng kiên định, nàng tiến lên một bước dài, dùng khăn tay được chuẩn bị từ trước được tẩm đầy mê dược, mà Chu Quân hành lúc thấy hành động của nàng thì vẫn chưa kịp làm gì, đại não đông cứng, dần dần, Chu Quân hành vô lực té xỉu trên ghế.

Lấy khăn tay đi, Doãn Thơ Vũ vuốt ve gò mà người đã ở trong lòng mình nhiều năm, khuôn mặt tràn đầy nụ cười:「 ta cuối cùng cũng co được ngươi, ca ca……」