Huyết Sắc Chi Nguyệt

Chương 15

Ngọn đèn phát ra ánh sáng mờ nhạt trong phòng ngủ, ngọn lửa trong lò sưởi vẫn được thiêu đốt một cách mãnh liệt, nam tử tóc vàng khẽ dựa lưng vào thành giường sẫm màu, tiện tay mở quyển sách ra xem, mà ngân phát nam tử có khuôn mặt giống ý đúc hắn đang ngồi ở trên một cái ghế khẽ nhấm nháp cốc rượu trong tay mình.

Hai người khẽ nói chuyện với nhau, chủ đè nói chuyện chủ yêế xoay quanh thị trường chứng khoán cùng tình hình công ty trong máy ngày trước, nhưng đột nhiên nam tử tóc vàng lại chuyển qua một chủ đề khác, chủ đề khiến cho người nào đó phải sợ hãi.

「 Nói lại, đại ca, Ngươi nói cô bé kia ra sao? Nếu như coi trọng thì mang về đây cho chúng ta nhìn một cái!」 nam tử tóc vàng làm như chế nhạo nói, đương nhiên hắn biết thực tế là gì, chỉ là hắn muốn nói cho người nào đó nghe mà thôi.

Quả nhiên, tâm của người đó khẽ run lên 『 nữ hài 』 hai chữ này thì, khuôn mặt liền chứ đầy vẻ đau khổ, làm cho lông mày của hai người kia nhăn lại.

「 Ha ha…… ngươi nói nhu vậy giống như ta đang phụ Quân Hành vậy! Đương nhiên ta sẽ không làm như vậy, bất quá cô bé kia có lẽ không nghĩ như vậy, nghe nói nàng đang tìm vị huynh trưởng bị mất tích của mình! Ngươi nghĩ ta có nên giúp nàng hay không?」 uống chất lỏng đỏ tươi trong ly, nam tử với mái tóc ngân phát khẽ nói.

「 Ân…… Trợ giúp người khác chính là chuyện tốt! Huống chi còn lại là nữ hài đáng yêu, ngươi nói có phải không? Quân Hành, ân…… Miệng của ngươi ngừng đó!」

Tay xốc lên chiếc chăn nhung che thân dưới lên, lộ ra nam tử đang ngận căn nguyên của mình, ngậm thứ đó trong miệng khiến cho nam tử bị thiếu dưỡng khí, thân thể trắng nõn ửng hồng, khiến cho giờ phút này hắn càng trở nên thanh tú.

Lúc nam tử muốn nhả khối phân thân cực đại kia ra, nam tử tóc vàng liền nhấn đầu hắn xuống, khiến cho tứ đó đâm sâu vào trong miệng, cuối cùng liền run rẩy phát tiết trong miệng hắn.


Sau khi được thả ra, Chu Quân Hành vội chàng nghiêng người sang một bên ho khan, nam tử vừa rồi phát tiết khiến hắn vô ý nuốt vào, nhưng không tránh khỏi còn sót lại trong miêng.

「 Biết sớm ngươi sẽ nói như thế, cô bé kia…… Thơ Vũ,ta đã nói nàng ta sáng ngày mai đến nhà ta để gặp ca ca của nàng!」 đặt ly rượu xuống, Mikhail đi về hướng giường lớn sau đó ngồi ở mép giường, đang muốn ôm chặt lấy bộ dáng của người đang ho khan, liền bị người đó dùng sức nắm chặt cổ áo.

「 Ngươi không phải đã nói với ta sẽ không gặp nàng? Chẳng nhẽ ta chỉ có một nguyện vọng như vậy …… Các ngươi còn không thỏa mãn? Các ngươi còn muốn như thế nào nữa!!」 khuôn mặt Chu Quân Hành sợ hãi đến mức xanh xám, hắn lớn tiếng rít lên.

「 Không đủ a……」 nhìn Chu Quân Hành đang bi phẫn, Mikhail bỏ tay hắn xuống, nụ cười mỉa mai liền thay bằng thái độ nghiêm túc.

「 Thứ chúng ta muốn không phải là thể xác của ngươi. Cái chúng ta cần là tâm của ngươi kìa.」 duỗi tay ôm chặt lấy cơ thể Chu Quân Hành, Carlos nói.

Cho dù trong những ngày này, tất cả mọi thứ đầu làm theo ý bọn họ, cả những yêu cầu bốc đồng hắn cũng làm theo, thậm chí là hầu hạ nữa, nhưng những thứ này lại thiếu một cái gì đó……

Rất nhanh, bọn hắn thấy được, thứ thiếu đó chính là tâm…… Hắn không cảm nhận được tâm của Chu Quân Hành, ánh mắt của Carlos tối đi.

「 Đúng vậy, chỉ cần ngươi cho chúng ta tâm của ngươi, chúng ta sẽ không làm khó người thân của ngươi nữa.」 nói xong, Mikhail khẽ cắn vài cái vào đôi môi trắng bệch của Chu Quân Hành, làm cho nó trở nên hồng hơn một chút, giơ tay lên, lần mò tìm hai khoả hồng trước ngực đang run rẩy trước ngực


Mặt khác, Carlos khẽ hôn vào những sợ tóc đen óng của Chu Quân Hành, cùng huynh đệ song sinh của mình làm cho ái nhân sung sướng……

「 Ha ha…… Cho nên cả thân về và tâm đều phải giao cho các ngươi? Các ngươi…… Các ngươi thật sự là loại quái vật tham lam!」 cười thảm, hai tay của Chu Quân Thành thả xuống bên cạnh, không cự tuyệt, không phản kháng cướp đoạt của hai người, cho tới tận bây giờ, phẩn khác có tác dụng nào đâu?

「 Ô…… Nếu tâm con người dễ lấy như lời nói của các ngươi, sao các ngươi không xé ngực ta ra, đem trái tim này ăn luôn đi, như vậy sẽ không cần tìm cách làm cho ta phục tùng nữa rồi.」 cổ bị Carlos cắn phá mút lấy máu tươi, nhưng Chu Quân Hành vẫn cố nói hết nội tâm của mình.

「 Ta có thể nói cho các ngươi biết, thân thể này ta cho các ngươi, nhưng tâm của ta thì … Không có khả năng!」

Không nghĩ đến việc những lời này sẽ khiến cho hai tên ác ma kia sẽ tức giận, Chu Quân Hành nhắm mắt chờ đợi thống khổ chuẩn bị rơi xuống thân thể của mình, nhưng hắn lại nhận được sự vuốt ve nhu hòa, hắn mở mắt ra, thấy được thần sắc bi thương của Mikhail..

「 Ngươi……」 sao vậy…… Tại sao lại lộ ra khuôn mặt bi thương như vậy? Tại sao lại khiến cho chính mình có cảm giác là hắn phụ bọn họ? Hắn là người không sai trong chuyện này mà!

「 Coi như chúng ta nghe được lời nói thật trong tâm của ngươi, nhưng chúng ta cũng sẽ không buông tha cho ngươi đâu, một ngày nào đó, ngươi sẽ tiếp nhận bọn ta, Quân Hành.」 Mikhail nói khẽ, đứng dậy, khó nhọc, Mikhail không có tiếp tục nữa, mà là xoay người rời khỏi phòng.

「 Ý nghĩ của ta và đại ca giống nhau!」 Carlos khẽ vuốt lên tóc hắn, dùng sức ôm lấy cơ thể của hắn lưu luyến không rời「 Hôm nay ngươi nghỉ ngơi cho tốt! Ngày mai ta cho ngươi đi gặp muội muội bảo bối!」

Nói xong, cũng như Mikhail mà ly khai căn phòng này, Chu Quân Hành sững sờ ngồi ở trên chiếc giường rộng lớn, làm cho hắn bất chợt suy nghĩ có phải hai huynh đệ nhà này uống nhầm thuốc hay không, nói lời yêu thương với hắn?

Không muốn sửa chữa lại tình cảm xáo động mà hai huynh đệ kia để trong lòng hắn, Chu Quân Hành kéo lấy chăn nhung mềm mại, giường ba người hay nằm giờ đây chỉ có một mình hắn, khiến hắn cảm thấy nó càng lớn, cả thể xác và tâm hồn đều rất mệt mỏi nhưng hắn lại không tài nào có thể ngủ được, muội muội của hắn…… Ngày mai đã có thể gặp nàng, nhưng hắn vẫn chẳng có một tia vui sướng nào cả.

Dần dần,Chu Quân Hành chậm rãi đóng mí mắt lại, mang theo lo lắng cùng phiền não vào giấc mộng.