Một buổi sáng quá mức im ắng và tĩnh lặng, thấy thế Huyền Vũ Dạ Nguyệt vội vàng xuống gường vệ sinh thân thể, hóa trang…., bước ra ngoài cửa (lý do không có nha hoàn hầu hạ là vì cô đã năn nĩ phụ thân đại nhân nguyên cả buổi mới được ông đồng ý)
Nhắm mắt lại ta tham lam hít thở không khí trong lành, uốn uốn cái eo, lắc lắc thắt lưng. Thêm một ngày mới ở cổ đại aaaa, vừa ngồi xuống đã cảm thấy quái cứ như thế có kẻ nào đang nhìn lấy ta, ta liền liếc sang ghé kế bên, la lên một tiếng
“Sao, sao… Hoàng Bá công tử lại ở đây”, giật cả mình, hắn khiến nàng ú tim vội bịch lấy tim đang đập ‘thình thịch’ rồi hỏi.
“Vì trong sơn trang này ta thích nhất là đào viên ở đây, bình thường không có ai, nhưng chẳng phải cô nương là nô tỳ sao? Quần áo cô nương đang vận…..” hắn từ kinh ngạc cho tới tò mò hỏi, như thế nào mà một nô tỳ lại từ phòng của chủ nhân đi ra, ung dung lắc mông và không đặt hắn ở vị trí ‘khách nhân’ mà ngó lơ hắn?
Ngắt lời nói của hắn là đại ca của ta, đứng trước vòm cửa trước Các nói “Đây là muội tử của đệ, Huyền Vũ Dạ Nguyệt”
Gật đầu, hắn nói “Nguyên lai là tam muội mất tích của đệ hơn 10 năm nay sao?” rồi hắn trừng mắt nhìn ta, ta vội đứng thẳng lên lên một cách chột dạ giải thích “Ân, vì hôm sinh thần của nhị tỷ, tiểu nữ nhất thời gấp rút mặc áo nha hoàn khi thấy công tử kêu, tiểu nữ đành lừa dối công tử, mong công tử không trách lỗi”
Đại ca lại nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng rồi thì ra là như thế, chẳng trách hôm nay quá mức tĩnh lặng thì ra là ‘vận đen’ của ta đang đổ về đây mà.
“Dạ Nguyệt, Dạ Nguyệt đặt tên không sai ánh mắt đẹp như mặt trăng vậy”, vừa nói hắn vừa ngoe ngoẩy cái đầu như bậc thánh nhân ngâm thơ vậy, thầm nghĩ tiếc tiếc là khuôn mặt, aiz, thật là trời trêu đùa anh tài mà.
Nàng gật đầu trả lễ, rồi hướng tới Huyền Vũ Dạ Mạc hỏi “Ân, đại ca ca, vì sao hôm nay yên ắng thế?”
“À ừm, hôm nay phụ thân với mẫu thân có việc xuất ngoại đến tháng sau mới về vì thế từ hôm qua đã đi rồi, muội hết buồn ngủ rồi chứ, đi ca ca dẫn muội đi ăn sáng” hắn nói một cách khoan khoái ra vẻ sủng nịnh nàng, hoàn toàn không xem ‘ai đó’ đang bị huynh muội họ cho ra rìa.
Khi thấy họ cất bước khoan khoái ra đi, nhịn không được bực nhọc liền lên tiếng “Khoan đã, Mạc đệ đối đã với khách như vậy?”
Đáp lại Hoàng Bá Thuật là nụ cười tà nghễ mang chút sát khí “Thế huynh muốn gì thuật huynh”
Hắn vội lắc đầu lia địa, tên này không cười thì thôi đã cười liền dọa kẻ khác ú tim, hắn thật nghi ngờ rằng mẫu thân của hắn có phải ….với Huyền Vũ đại lão gia….không sao lại sinh ra một yêu tinh đội lốt người y chang đại ca hắn?
“Hay là đi chung” nàng hảo tâm lên tiếng mời mọc vì cảm thấy hắn hảo thảm, nàng tội nghiệp cho hắn nhưng đại ca lại không! Ta dùng ánh mắt thâm sâu nhìn đại ca khiến đại ca chỉ biết nói “Hảo, đi cùng”
Hoàng Bá Thuật vội nối gót đi theo, hắn phải đưa ra tia tán thưởng với tiểu muội muội này mới được, không ai lay chuyển được tâm trí của Huyền Vũ Dạ Mạc, nay liền bị nàng đánh bại, hắn đối với nàng sinh ra không ít hảo cảm.
Hic, người ta có nói ‘hảo tâm sẽ có hảo báo đáp’ thế vì sao nàng làm ‘việc tốt’ liền gặp ‘quả báo’?
Đi trên đường hết người này tới người kia liền chửi xéo sau lưng ta, toàn là ánh mắt hận thấu xương chĩa đến ta?
Nha chúng ta là đồng loại nha, cùng là nữ nhân nha, ta có làm mích lòng nhị vị tỷ muội lần nào chưa?
Không nhất thiết phải đối đãi nhau như vật nha, mỗi câu nói của bọn nữ nhân kia đều lọt vào tai ta, biết võ công thật là xót xa quá đi TT^TT
“…….”
Thấy mặt ta cúi cúi xuống tận ngực, Hoàng Bá Thuật ôn nhu nói “Muội sao lại hí mắt thế, mắt muội đẹp hà tất để họ nói những câu thiếu lễ độ đến vậy”
Đại ca ca ta đáp “Muội ấy thích thế, thói quen rồi, chẳng sửa được đâu”
“Ân ca ca nói đúng á, mặt xấu rồi, mắt đẹp có ít gì”, ta vờ than thở phụ họa theo đại ca, rồi cùng bước tới quán thì tên lão bản lập tức phân phối cho căn phòng tốt nhất và sang nhất vì thấy được thiếu chủ tử, đại ca thấy ta ngớ ngẩn thì nói đây là gia sản của Hoàng Bá Thuật, ta thầm nghĩ: Xì lão nương đương nhiên biết, cố gắng làm mình tàng hình mới tốt huynh ạ
Hoàng Bá Thuật không chịu khi nghe được tin, rằng: Đại thiếu gia đang cùng thực khách trên phòng, nhị thiếu gia có hứng thú cùng đại thiếu gia bình phẩm?
Còn bọn ta theo sau hắn không biết hắn định làm cái quái gì?
Hắn bước đi hùng hùng hổ hổ cứ như đi bắt gian không bằng? Đứng trước cửa của một căn phòng, thì hắn giơ chân không thương tiếc đá cái “Rầm”, cánh cửa đạp sang một bên, khuôn ảnh trong phòng phi thường ‘thân mật’ liền bị Hoàng Bá Thuật làm cho tiêu tán.
Một nam tử vận áo lam bào đang dùng đũa gắp thức ăn cho một nữ tử vô cùng đáng yêu, khi thấy cửa vừa mở ra thì vị nữ tử quay đầu lại, hốt hoảng “Ách, đại ca, tam muội, Thuật ca”
“Ngô, thì ra là đại ca đang đãi khách đệ xin lỗi, Mạc huynh ta đến phòng khác” Hoàng Bá Thuật cười híp con mắt nhún nhún vai tỏ vẻ ngây thơ vô số tội của mình hướng tới cô hồn dạ quỷ trong phòng nói.
Còn ta cùng đại ca trừng mắt nhìn lấy cái tên ‘đầu xỏ’ nói dối không biết ngại miệng kia, một mình đi chọc hổ được rồi như thế nào lại lôi luôn kẻ vô tội là họ xuống nước chứ?
Ánh mặt lạnh lẽo băng giá quét tới ba người khiến ba người run lạnh có, khiếp sợ có, Huyền Vũ Dạ Mạc liền ho khan, Hoàng Bá Thuật biết hắn đã sai, hít một ngụm khí lạnh hắn to gan nói “Cùng chung bàn, đại ca nha”, hắn cười cười với Hoàng Bá Thuần không khí chẳng khá hơn là bao, ngược lại là không khí u ám hơn.
Hoàng Bá Thuật liền hướng tới ‘đại tẩu tương lai’ cầu cứu, Huyền Vũ Dạ Tuyết vội mở lời “Ân, thỉnh ngồi”, rồi nhìn lấy Hoàng Bá Thuần, hắn nhăn mày, cười “Sao lại không”
Thấy nụ cười gian tà như ác thần kia cười rất miễn cưỡng ta giẫm phải bục nhà liền ngã nhào xuống, rất may đại ca kịp thời đỡ lấy ta “Tam muội, không sao?”
Không trả lời ta chỉ biết gật đầu, theo họ vào phòng, Hoàng Bá Thuần nhìn sang ta đủ 5s rồi quay ra chỗ khác (tủi thân chưa con)
Trong một căn phòng sang trọng, một cỗ không khí quá mức lạnh lùng, quá yên tĩnh, đến mức con ruồi bay qua cũng nghe tiếng , tỷ tỷ ta thì da mặt đã ửng hồng chỉ biết cầm đũa ăn phần của mình, còn đại ca thì ung dung gắp thức ăn cho ta đến độ đầy bát mới buông đũa, còn tên Thuật huynh thì đầu đổ đầu mồ hôi hột nhưng vẫn ráng cười cười với ta, bỗng nhiên từ trong người ta dâng lên một trận ‘đại hồng thủy’, cái tên chết giẫm này, chết một mình thì thôi đi, còn lôi kéo ta, giẫm chết ngươi giẫm chết ngươi.
Không ai dám lên tiếng cho đến khi cửa phòng mở lần ba, một vị nữ tử ăn mặc lã lơi, yếm thêu con phượng hoàng trong thật bắt mắt, nhìn thật quen mặt, nàng ta nhìn khắp phòng thì hướng tới một người nũng nịu gọi “Thuần ca, thì ra huynh ở đây, huynh biết muội tìm huynh hảo khổ a”
Tên Hoàng Bá Thuần hừ lạnh, giọng nói thật lạnh nhạt “Uyên muội, muội không biết phép tắc sao,tùy tiện xông vào phòng người ta”, nói xong liền hướng tới phía Hoàng Bá Thuật trừng mắt thêm một lần nữa, khiến hắn chết cũng không được sống cũng không xong, ta thì miễn cưỡng thầm cầu nguyện cho hắn ‘về nhà bình yên’.
Thấy Âu cô nương sắp rớt nước mắt thì Hoàng Bá Thuật dù sợ hãi tới mức độ nào cũng liền gác sang một bên, nói đỡ “Đại ca, đệ tin Uyên muội không có nhã ý đó đâu, Uyên muội vào ăn chung với bọn huynh”
Sau khi được thêm chỗ thì Âu Nhã Uyên nhìn sang ta với ánh mắt ngạc nhiên cũng có nhưng kinh bỉ thì đầy, đại ca ta thấy thế mà hừ lạnh, lạnh lùng đáp “Âu Nhã cô nương, lo ăn của cô nương đi đi, gia giáo thật kém”
“Ngươi …..ngươi ….” Bình thường Âu Nhã Uyên – nàng ghét nhất là phải chạm trán với lãnh nam nhân này, nhưng vì Thuần ca nàng cam tâm tình nguyện, nuốt lại cơn tức giận vào bụng, nàng yêu kiều hỏi “Huyền Vũ huynh, tha lỗi cho sự thất lễ của muội, chẳng qua là muội thấy nàng ta lạ mặt muốn hiểu biết thêm”
Không đợi đại ca ta trả lời ta nhanh chóng cướp lời “Biểu muội của huynh ấy”, trong phòng có ba bóng dáng, kẻ giận dữ, người kinh ngạc, người kinh hách
Cái được mọi người xưng hô ‘đệ nhất mỹ nữ’ thì dùng nụ cười chế nhạo ta, dù đang nhếch lên một cách bình thản nhưng người có mắt đều nhìn ra là nàng ta đang khinh thường ta
“Muội…biểu muội, sáng giờ muội ngủ chưa tỉnh sao, sao mắt muội mở không lên thế, muội…biểu muội đầu óc biểu muội chưa tỉnh táo thì về ngủ một giấc đi” lần đầu tiên ta thấy tỷ tỷ ta thay đổi, ưm, rất khủng bố, nha, rõ ràng muội bị oan nha nha nha, các người tranh giành nam nhân thì liên quan gì ta? ><
Ô….ô…ta liền khóc thầm trong lòng, cúi đầu xuống bàn, không dám nhìn mọi người đại ca thấy thế vỗ vỗ lưng ta, nhìn ta bằng ánh mắt sủng nịnh mà ôn nhu, đáp “Tuyết nhi, biểu muội của muội không sao, vẫn ổn, vẫn rất bình thường”
Tên Hoàng Bá Thuần lúc này mới cất tiếng giọng khàn khàn mà mê mị nói “Được rồi Tuyết nhi, ăn cơm nào, đừng để những người đâu không mà ảnh hưởng khẩu vị” liền liếc sang Âu Nhã Uyên.
A A A thật hối hận khi đi ăn buổi cơm này chẳng khác gì tên tử tù chuẩn bị đi xử bắn, thôi đi, thứ lỗi cho nàng vô tình bạc nghĩa, sau này nếu còn có buổi ăn như vậy xin đừng chừa phần của ta!
Ta chừa rồi, không bao giờ làm người tốt đi mời cái tên “Hoàng Bá Thuật” cùng dùng cơm nữa.
Ăn cũng thực không thoải mái vậy thì đâm chết ta cho rồi, sau khi mọi người cùng giải tán, ta liền xin xỏi đại ca rời đi trước
Ta liền vội vàng chào mọi người và tẩu. Phi thân với tốc độ kinh người khi ta dừng lại cước bộ, chạm mặt với ta là cảnh non nước hữu tình, hoa thơm nước biếng, theo bản năng ta liền cất lên “thật thoải mái nha”
Ưm, sống vậy mới là cuộc sống con người chứ, aiz, vội vàng nằm thẳng cẳng xuống một bãi cỏ tắm nắng, thưởng thức tiếng gió vi vu, tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót, thật là một bồng lai tiên cảnh.
Lúc này bữa ăn sáng đã xong, trên một cỗ xe ngựa có khắc có 2 vị nam tử đang nói chuyện “Huynh này, có cảm thấy Mạc huynh nhìn …..” Hoàng Bá Thuật vội nêu ra nghi điểm của mình, như thế nào mà Huyền Vũ Dạ Mạc từ trước tới giờ nhìn lạnh nhạt như nước nay có thể vì Huyền Vũ Dạ Nguyệt mở lòng là nhất, luôn chút ý nhất cử nhất động của muội ấy, thấy muội ấy ngã liền đỡ lên, muộn ấy không biết gắp thức ăn liền vì muội ấy gắp, bị kẻ khác vũ nhục liền giúp hạ nhục, bị Tuyết muội sinh khí liền giúp muội ấy giải thích????
“Cô nương đó là tam muội của Tuyết nhi?” không trả lời nghi điểm của Hoàng Bá Thuật, hắn ảm đạm hỏi.
“Ách, sao huynh biết? Đúng rồi đó, không hiểu sao lại tự nhận mình là biểu muội?”
“Nàng ấy làm thế là không muốn tỷ tỷ của nàng ấy bị khinh thường nên mới thừa nhận như thế”, hắn đối với cái nữ tử kia có chút tán dương.
“A đệ nhớ ra rồi ánh mắt của Nguyệt rất giống với ánh mắt của Nhiêu Nhiêu” nhắm mắt lại, Hoàng Bá Thuật thực thoải mái dựa vào ván gỗ mà nói
“Nhiêu nhiêu, chẳng phải mắt nàng ấy…” cắt ngang lời của Hoàng Bá Thuần, Hoàng Bá Thuật nhanh miệng nói “Muội ấy giả trang đó, chẳng hiểu nữa, muội ấy cứ thích thế, thật khó hỉu”
Nhăn mày “Hừm…nàng ta cũng thú vị lắm” nhếch môi cong theo một cách tà nghễ, tên ngồi kế bên ngớ người ra một phen nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó rất là biết điều mở cửa sổ ra ngắm cảnh bên ngoài, nếu không thực sợ cảnh ‘giết người diệt khẩu’ xảy ra.