Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Chương 67: Phát sinh vấn đề

“Chưa ngủ?” thanh âm khàn khàn nam tính đã đánh gãy đi suy nghĩ của Liễu Thiên Nguyệt, không cần nhìn mặt cũng biết người đang tới là ai, nàng chỉ cười nhẹ “Ân”

Ngồi kế bên nàng, Hoàng Bá Thuần cũng không nói đượclời nào, hai người chỉ biết âm thầm ngồi ngắm sao trên trời.

Lúc này Liễu Thiên Nguyệt mới mở miệng hỏi “Có tâm sự?”

Hoàng Bá Thuần chỉ cười khổ, hỏi ngược lại “Có tâm sự?”

Cười khẩy “Ta không biết, chỉ là ta cảm thấy rất muộn phiền”

“Vì sao?”

Tiếng thở dài sâu, mím chặt môi, nàng nói “Ta ghét kinh thành…”

Mày rậm vô thức nhướn lên, rồi nhìn nàng bằng đôi mắt khó hiểu, nàng cười nhẹ “Không phải lỗi do ngươi, ngươi không nên tự trách, thật ra ngoài hứa trị bệnh cho phụ thân của ngươi, ta còn có việc khác”

Nghe vậy hắn cũng đỡ tự trách hơn, bất giác hắn lại cảm thấy giật mình, khi tiếp xúc với Liễu Thiên Nguyệt, hắn có cảm giác như hắn không phải là Hoàng Bá Thuần, chính vì điều này hắn càng nghi.

Hay là do hắn tự đa tình?

“Còn tâm sự của ngươi?” nhìn hắn trầm ngâm thì Liễu Thiên Nguyệt nhịn không được tò mò nên hỏi.

“Ta cảm thấy ngươi rất quen thuộc, chúng ta đã từng quen biết” khi hỏi xong câu này, nàng ngây ra, rồi nhìn hắn chăm chăm.

Hắn cũng nhìn nàng, trong chốc lát, bốn mắt giao nhau, một mảnh im lặng, cả hai cũng không thốt lên nửa lời.


“Chủ nhân, đã muộn, người chưa ngủ?” vừa vặn Tố Lạc Hiểu đi qua, đã phá vỡ được cục diện rối răm này.

“Ân, ta vào ngay” vừa trả lời xong, nàng nhìn về phía Hoàng Bá Thuần tỏ ra vẻ bất đắc dĩ rồi nói “Ngủ ngon” và xoay lưng đi, lúc này nàng mới dám thở mạnh.

Khi nàng rời đi, hắn thật muốn giữ chặt nàng, hỏi cho rõ, cuối cùng họ có quen nhau không, hay chỉ là do cảm giác rung động nhất thời….

Thở dài, hắn tự trách, hay là quá lâu không gần gũi nữ nhân nên sinh ra ảo giác, nhưng là ngoại trừ Nguyệt nhi thì không ai tạo được cho hắn ảo giác đó cả, thật phiền!

Khuôn mặt, ngoại hình, chẳng có chỗ nào giống với Nguyệt nhi, chỉ duy nhất có đôi mắt rất đẹp, chính đôi mắt đó đã cuốn hút hắn….ách, thật phiền!

Nguyệt nhi, nàng ở đâu, nàng có biết ta nhớ nàng không? Ngước mắt lên bầu trời, hắn tự hỏi, trong đáy mắt hiện lên một tia cô độc, mảnh đất rộng lớn, chỉ còn mỗi bóng dáng cô đơn của Hoàng Bá Thuần.

Vừa đặt chân về chỗ ngủ, nàng đã kéo chăn đắp qua mặt, lúc này khuôn mặt nàng nhịn không được, nổi lên rặn mây hồng.

Suất…suất chết người đi…

Đôi mày rậm kết hợp với mí mắt mỏng lại dày, đôi mắt chim ưng thuần thúy như muốn hút đối phương vào sâu trong đáy mắt, bạc môi mỏng dày kết hợp với hơi thở nam tính lạnh lùng, thiên a, sao lại có thể như vậy.

Già rồi mà còn động dục, đúng là không biết xấu hổ!

Tức chết ta đi là được.

Trời chưa sáng, mọi người đã tỉnh giấc, và tự thu dọn đồ đạc của chính mình.


Vừa thấy bóng dáng của Liễu Thiên Nguyệt thì Hoàng Bá Thuật vội kéo lại “Này, là hướng này cơ!”

Theo phản ứng thường thức, Liễu Thiên Nguyệt xoay người lại “Di” Hoàng Bá Thuật giật bắn mình khi thấy đôi mắt gấu mèo to đùng thật sinh động hiện lên trên khuôn mặt của Liễu Thiên Nguyệt.

Có lẽ vì đi qua vội mà nàng quen đeo mắt kính, nên liền lộ ra khuôn mặt ngáy ngủ, vì đêm qua lo suy nghĩ quẩn, nên đã không thể chợp mắt, đến tận canh tư mới có thể ngủ được một chút, nào ngờ canh năm lại bị lôi dậy, thực khổ.

“Ta…mệt…” miễn cưỡng khạc ra câu này, Liễu Thiên Nguyệt muốn gục vào lòng ngực của Hoàng Bá Thuật mà ngủ.

“Chủ nhân…” Tố Lạc Hiểu dở khóc dở cười, nhìn thấy hành động không đúng đắn của chủ nhân thì có chút oán trách, trách chủ nhân quá tùy tiện, trách chủ nhân không bỏ được tật hám trai.

Giơ tay lên tỏ ý mình không sao, rồi sau đó đảo đảo chân bước lên xe, ngủ gục bên vai của người kế bên.

“Chủ…” Tố Lạc Hiểu khóc không ra nước mắt, muốn nói với Liễu Thiên Nguyệt rằng, nàng đi lầm hướng rồi, nhưng lại bị ánh mắt của Hoàng Bá Thuật ngăn chặn, bất đắc dĩ nàng thở dài, rồi nhìn về toa xe phía trước, lại thở dài, sau đó mới bước chân lên toa xe của chính mình.

Xe ngựa lại rảo bước đi tiếp, Hoàng Bá Thuật day day huyệt thái dương, không thể tin nổi đối diện hắn là cảnh tượng gì.

Nữ thì tựa lên vai của nam nhân mà ngủ thiếp đi, nam thì tựa lên đầu của nữ mà nhắm nghiền mắt lại, ắt hẳn là đêm qua họ cùng vô miên đi…

Ngay cả Tố Lạc Quyên cũng tròn to mắt ra, nhưng lại chẳng dám hé ra câu nào, mặc dù nhận lời là trông chừng chủ nhân, nhưng là….nhìn chủ nhân ngủ thật ngon thì nàng không dám đánh thức chủ nhân của mình.

Mặc cho nàng không thích cái đại nam nhân hoa tâm này, nhưng là…nể mặt chủ nhân, nàng tạm thời bỏ qua sự vô lễ của hắn đối với chủ nhân.

Do bánh xe cán phải hố to, khiến xe ngựa nảy lên một cái, làm Hoàng Bá Thuần giật mình tỉnh giấc, rồi xoa xoa trán của mình, nhìn sang đối diện, thì thấy họ cũng nhắm mắt ngủ rồi.

Đột nhiên trên bả vai truyền tới một sức nặng, làm cho khí huyết không lưu thông, hắn muốn vươn người lên, nhưng lại phát hiện một việc hết sức kinh hách, vật nặng kia lại là một đầu người?

Vậy ra thứ ấm áp kia là đầu của Đồng Lão sao?

Hắn thật muốn đẩy nàng ra, nhờ nàng mà đêm qua hắn chẳng có giấc ngủ ngon…nhưng khi thấy nàng ngủ say như vậy thì hắn lại không nỡ…

Nhìn khuôn mặt chìm sâu vào giấc ngủ của nàng thì hắn thật muốn ôm chặt nàng, để nàng tựa người vào lòng hắn mà an giấc…

Ách, nếu cứ như vậy, hắn sẽ phát điên mất!