“Bẩm chủ nhân dưới núi truyền tới, có người họ Hoàng Bá cầu kiến” một người tới nội điện mà bẩm báo.
Ngước mắt nhìn, thu hồi sách trong tay “Thỉnh” câu nói này khiến cho hai bóng dáng phía sau có chút rung động, mỗi cử chỉ của họ nàng đều nghe thấu dù rằng nàng không có mọc thêm ‘mắt’ sau lưng nhưng nàng một thân ‘tuyệt học’ nên phản ứng của mọi người không thể nào không lọt qua tai nàng được.
“Các ngươi ngạc nhiên?” thấy chủ nhân ‘nhân từ’ mở miệng trước thì Tố Lạc Quyên không ngại miệng trào phúng nói “Hắn chính là kinh thành tuyệt đại –Trần Thế Mỹ”.
Không khỏi kinh ngạc, nàng hỏi “Vì sao?”
“Hắn vì một danh kỹ mà làm tổn hại người hắn yêu hơn bấy lâu nay, sau khi tán tán hợp hợp thì cùng người hắn yêu chính thức bái đường thành thân, nhưng trong ngày động phòng hắn lại đi phong hoa tuyết nguyệt bỏ lại thê tử cô đơn hiu quặn, chẳng những vậy mà chín thê, tam thiếp trong một ngày”
Nghe lời nói của Lạc Tố Quyên thì nàng chóng mặt hoa mắt, trong trí nhớ của nàng hắn là một suất đại nam nhân….còn là một người nhân nghĩa thấy bất bình liền ra tay tương trợ, tuyệt không phải là hạng người như Tố Lạc Quyên nói.
“Muội sai rồi, hắn là vì trả thù cho ái thê của hắn thôi” Tố Lạc Hiểu từ trước tới giờ không bao giờ cùng muội muội thân sinh của mình bất đồng ý kiến, ngoại trừ lần này.
“Ngụy biện, hắn tuy nói thế nhưng mà đêm nào cũng ‘phong hoa tuyết nguyệt’ tại có bao giờ nhớ tới vị thê tử trong miệng hắn nói đâu” Tố Lạc Quyên Khoanh tay trước ngực, không quên cười mỉa.
“Muội thật là rõ hồ đồ” không chịu thua về lý, Tố Lạc Hiểu cũng không muốn tốn nước miếng để giải thích cho kẻ ‘tai trâu’ hiểu.
“Hảo, các muội muội không cần sinh khí” thanh âm mềm mại cất lên khiến Tố Lạc Quyên vội nuốt lại khí giận vào bụng rồi trừng mắt nhìn hồng y nữ kế bên.
Khẽ day day huyệt thái dương của mình, Liễu Thiên Nguyệt vội nhắm mắt tĩnh dưỡng, đành rằng nàng ‘võ công tuyệt đỉnh’ những tai nàng vẫn là yếu điểm, không thể chịu đựng được hai dàn loa phát thanh lớn như vậy, huống hồ nó lại được đặt ở kế bên nàng.
Sau hai khắc, một tiểu nam tử vào bẩm báo “Khải bẩm chủ nhân, người đã tới” nàng gật đầu, một giọng to lớn vang lên “Truyền”
Vừa bước chân vào, mùi hương lan tỏa khắp nơi, gợi cho nam nhân sinh nghi, bước qua cây cầu nhỏ lướt qua ôn tuyền trước mặt, tiến vào nội điện, bốn cây cột nhà to lớn điêu khắc hình con phượng tiến lên được dựng sững bốn phía, bên trên có một tháp nhuyễn lót nhung trắng hiện lên.
Một nữ nhân hiện diện, ngoại trừ đôi mắt khiến hai người dị nghị thì hoàn toàn không có gì sinh nghi với đại mỹ nhân trước mặt, nàng đang nằm như phật di lặc, tay chống lên má, xung quanh là chướng ấm nệm êm, còn có hai tỳ nữ băng thanh ngọc khiết hầu hạ, quả thật nàng rất biết hưởng thụ.
Mắt nhìn hai đại nam nhân đi tới thì nàng khẽ đánh giá, nam nhân đi trước tuấn duật mùi vị nam nhân trưởng thành hiện rõ qua thân hình, bạc môi khép lại lộ rõ tính gia trưởng, đôi mắt chim ưng lạnh tanh lộ rõ nguy hiểm!
Nam nhân theo sau thì lộ rõ đào hoa của mình qua đôi mắt, khuôn mặt luôn hé lộ nụ cười nhạt, cả người phảng phất mùi vị phong lưu công tử.
“Chúng ta lại gặp nhau” thanh âm đỏng đảnh trong trẻo vang lên mặc cho Hoàng Bá Thuần ngoài mặt không biểu hiện chút sắc thái gì, nhưng trong lòng sớm đã có một trận sóng ngầm mãnh liệt.
Hành động này khiến cho hai nữ tỳ phía sau giật cả mình, Hoàng Bá Thuật nhăn mày nhìn lấy đại ca của mình, nhưng Hoàng Bá Thuần vẫn lẳng lặng ngước mặt nhìn lên phía trước.
“Tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược, Hoàng Bá đại ân công ngài hiểu chứ?” còn nhớ ngày hôm đó, hắn đã nói ra bệnh trạng của phụ thân mình, nàng nghe rõ, và hiểu, kẻ hắn muốn tìm là nàng, rất tiếc nàng lại chẳng thể chữa được loại bệnh đó.
Khẽ hé bạc môi “Tại hạ biết lão lão có thể chữa được!” đôi mắt chim ưng thâm tình kiên quyết gợi cho nàng chút sợ hãi rất quen thuộc, nhưng là….vội cười nhạt, nàng gượng người lên “Mặc dù lão lão tự biết tuổi tác mình so với hai người gấp ba gấp bốn con số, nhưng các người là ân công của ta làm sao ta có thể nhận được đại lễ của ân công đây?”
Cả hai đều nhìn thẳng vào nhau không ai né tránh ai không ai nghi kỵ ai, hồi lâu Hoàng Bá Thuần mới mở miệng “Vậy môn chủ nợ tại hạ một ân tình, thỉnh môn chủ hạ giá tới Hoàng Bá phủ một chuyến để đáp trả ân tình”
“To gan” Tố Lạc Quyên liền quát cái đại nam nhân không biết điều này, đành rằng hắn tuấn mỹ vô trù, cả người đều tỏa ra hàn khí không thể xâm phạm nhưng mà chủ nhân họ cao cao tại thượng không kém phần nào, kiêm nhường đã đành, nay còn dám yêu cầu quá đáng.
Khẽ lắc đầu, nàng nói “Không phải lão lão không muốn giúp đỡ mà là lão lão ta đang chờ Tuyết Hoa Liên khai hoa để cứu chữa cô cô của lão lão”
Hai người giật mình họ chưa từng nghe Tuyết Sơn Đồng lão lại có cô cô, Tuyết Sơn Đồng lão đã hơn trăm tuổi vậy cô cô của nàng thì bao nhiêu tuổi đây? Thật khiến cho người khác tò mò.
Thấy hai đại nam nhân sửng người ra thì nàng liền che miệng cười không khách khí “Yên tâm đi cô cô của lão lão không phải yêu quái như hai người đang tưởng”
Mặc dù nàng biết xưng hô ‘lão lão’ rất tổn thọ a, nhưng mà đã giả dạng thì phải giả cho thật giống mới không phụ lòng sư phụ nơi chín suối.
Còn nhớ lại ngày nàng bị Dương Tả – Hữu vớt lên, nghe họ nói nàng đã chìm sâu vào trạng thái ‘ngủ sâu’ tức là ‘chết’, họ cứ tưởng nàng là con cá ‘mặn’ nên hảo tâm giúp nàng đào một lỗ ‘quăng’ con cá mặn đen đúa xuống hố.
Trong lúc đó khi ánh trăng chiếu vào thân thể nàng, thì cả người nàng như được giải thoát khỏi kiếp sinh tử, từ một cục than ‘đen’ biến trở lại hình dạng ‘hồng nhuận’, từ cá mặn biến thành cá sống.
Nhưng khi tỉnh lại thì nàng cũng phải chữa trị nội thương tới mất ba bốn tháng mới hồi phục, sau cuộc đại chiến tranh giành tại Tuyết Sơn thì nàng hoàn toàn sức cùng lực tận, phải tới Tây Vực dưỡng thương.
Sau khi lành lại nàng cũng từng hỏi ‘Ta là ai, ta tên gì’ nhưng ai cũng lắc đầu, chỉ biết Đồng Lão tên Liễu Thiên Nguyệt thay vì nói ta là đệ tử thì Dương tả xứ giúp ta cải trang thành Đồng Lão để bình phục mọi người.
Mỹ nhân nở nụ cười khiến tim hai người có chút đập mạnh, Hoàng Bá Thuật thì không nói nhưng mà ngay cả Hoàng Bá Thuần cũng có hứng thú với người hơn trăm tuổi thì hắn không biết nên khóc hay nên cười đây.
“Vậy mạo muội cho tại hạ hỏi khi nào Tuyết Hoa Liên khai hoa?” gạt đi nam nữ tư tình, Hoàng Bá Thuần bình thản hỏi.
“Không biết” nàng cũng thanh thản không kém, nếu lấy ‘tiểu điểu’ hôm kia so bì với hôm nay thì hoàn toàn là khác, có giáp mặt ở ngoài đường thì cả hai cũng không thể nhận ra nhau.
“Lão lão ta là người có ơn tất báo có cừu tất trả, hay là vậy đi, các ngài cứ lưu lại vài ngày biết đâu Tuyết Hoa Liên nở thì lão lão ta sẽ cùng các ngài đi một chuyến” nguyên tắc làm người của nàng là như vậy, nàng không muốn làm trái lại nguyên tắc của mình, vả lại là một mũi tên trúng hai con nhạn.
“Hảo, cứ vậy đi” Hoàng Bá Thuần vội đáp ứng, vì sợ rằng Đồng Lão sẽ thất tín, mặt bồ tát bụng bồ dao dăm, Đồng Lão chính là người như vậy.
“Người đâu hãy thu xếp cho ân công của ta thật chu toàn” nghe được thanh âm quen thuộc mọi người đều nhận lệnh, cả hai lui xuống.
“Chủ nhân” Tố Lạc Quyên khẽ phản bác, tay áo nàng đưa ra “Được rồi, ta biết muội không phục nhưng quả thật ta cũng có việc phải xuống núi, vả lại ta không thích nợ nần kẻ khác”
Một lời đã quyết không ai có thể thay đổi được thế cục, Tố Lạc Quyên thở dài, nàng chỉ sợ chủ nhân bị nam sắc mị hoặc thôi chứ không có gì to tát cả.