“Đại ca có hứng thú với nàng ta?” đang đi thong thả trên đường Hoàng Bá Thuật to gan hỏi, lập tức liền bị nhận được tia sát khí.
“Ngô, ngươi ta chỉ nói thôi!” hắn vội phản bác, bảo toàn mạng nhỏ của mình.
Bất chợt Hoàng Bá Thuần lại lặng im, sáu năm nay hắn chưa một giây nào quên được nàng, hễ nhắm mắt hay nằm ngủ hắn đều nhìn thấy nàng, nàng luôn ngựtrị trong trái tim của hắn, nàng mãi mãi là ái thê duy nhất trong lòng của hắn.
Một cổ xe ngựa đi qua một ngôi làng lạnh lẽo, nơi này ước tình vừa trải qua cuộc lạm sát hay vừa bị sơn tặc hỏi thăm, cả làng đều bị thêu đốt, thi chất ngổn ngang, trong thật thê lương.
Xe ngựa dừng lại, xa phu chịu không nổi liền kiếm chỗ nào nôn mửa, hai nam nhân bước xuống liền nhăn mày không chịu được với mùi hôi thối quanh đây, bất giác một đoàn ngựa ồ ồ đi tới, tất cả đều nhảy xuống ngựa và khám xét nơi này.
“Bẩm Dương Tả xứ, là họ” một thuộc hạ quay lại bẩm báo cho nam nhân ngồi tiêu sái trên ngựa ô to lớn, một bộ xiêm y màu trắng, lộ rõ thân phận là người phái Tuyết Sơn.
Sờ cằm, mắt đẹp híp lại “Ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi, hảo, giỏi lắm, làm tốt lắm” rồi xoay đầu ngựa lại, hạ lệnh “Rút”
Trước khi Dương Tả xứ – Dương Nhạc chạy ngang qua, ánh mắt hắn lướt qua bóng dáng cùng ánh mắt của Hoàng Bá Thuần, sau đó liền đi mất dạng.
“Họ là ai?” Hoàng Bá Thuật vội hỏi.
“Là người của Tuyết Sơn” chứng tỏ đây chính là khu vực do Tuyết Sơn cai trị, và ‘họ’ đương nhiên là hắn biết rồi, hắn hận không thể giết chết ‘họ’ nữa là, nhưng giờ hắn phải hoàn thành đại sự trước, rồi mới tính tới ‘họ’.
……
“Chiếu tướng” vội chộp lấy con tướng đối diện, tiểu nữ nhân cười thật khoái trí “Tiểu nha đầu, ngươi không thể chừa cho lão phu chút ít sĩ diện sao?” dẫu sao cũng là bô lão, vậy mà bị một tiểu nha đầu ăn quân, quả mất mặt.
“Sỉ diện không thể ăn thay cơm” nhún nhún vai, tiểu cô nương lộ rõ là người thấy tiền sáng mắt, cả đám lão bằng hữu liền tan rã, chỉ còn lại một người ngồi tại mái đình đếm từng đồng tiền vất vả kiếm được.
Một cổ xe ngựa vừa lướt qua, đúng lúc tiểu nữ nhân nhảy xuống đình, nhưng đầu lại quay ngược hướng xe ngựa……….
“Khụ…khụ…khụ…” trong một mái nhà nhỏ nằm ngổn ngang giữa nơi thâm sâu hẻo lánh “Mụ mụ, người không sao chứ”
“Khụ….khụ…khụ….” thiếu phụ mập mạp đau tới khó thở, muốn nói nhưng lại không được, bất giác tiểu nữ nhân liền đánh xỉu thiếu phụ mập mạp kia để bà dễ thở hơn.
Tiểu nữ nhân không ngừng ngại chạy tới ra làng để thỉnh đại phu.
ngước mắt lên nhìn tấm bảng hiệu, tiểu nữ nhân hô to “Mở cửa, Văn đại phu, mở cửa”
“Rầm, rầm, rầm” tiếng đập cửa mạnh mẽ, cho dù thánh nhân cũng phải thức dậy, huồng hồ lại vị ‘Văn đại phu’ trong kia.
Sau một hồi, Văn đại phu uể oải đi ra, mở cửa, nhăn mày rủa cái nữ nhân trước mặt “Cái tiểu điểu này, đêm khuya còn làm phiền ta an giấc”
“Mụ mụ, mụ mụ không xong rồi” kéo một góc áo của Văn đại phu, tiểu nữ nhân gấp gáp, đôi mắt phủ lấy một tầng nước tựa như rất đáng thương.
“Cũng tốt, ngươi biết mà đó là loại bệnh không thể chữa trị” Văn đại phu mặc dù là một đại phu tốt, là thần y ẩn danh, nhưng đối với loại bệnh này ông cũng phải ‘kiêm nhường’ mà sống.
“Không đâu, ta biết ông có cách mà, ông có cách mà” tiểu nữ nhân liền quỳ xuống khóc nức nở “Trên đời này ngoại trừ ông, không ai có thể khiến mụ mụ ta sống cả, cầu cầu Văn đại phu, đại từ đại bi”
“Tiểu điểu, ngươi có hiểu không, diêm vương đòi người canh ba, không thể sống tới canh năm” gạt đi tay của tiểu nữ nhân, Văn đại phu bất đắc dĩ nói.
“Không, nhất định ông có cách, ông có cách mà” vẫn níu chặt lấy ống quần của Văn đại phu giữa mãi không buông, nức nở năn nỉ.
Hành động của cả hai người liền đánh thức tửu lâu đối diện cùng với hai bên hàng xóm “Văn đại phu, ngươi có để cho Tắc Nguyên Hùng này ngủ hay không, hay đợi chờ mai ta sẽ phá quán” một cái đầu từ cửa sổ thò ra, mang đầy giận dữ quát.
Chen giữa hai bên nhà vẫn không thua thiệt “Văn Chính Hoằng, ngươi mau lăn đi, ta muốn ngủ” giọng nữ nhân to lớn, mang theo nội lực ngàn năm đủ làm cho Văn đại phu đứng tim, cơn buồn ngủ hoàn toàn bị đình chỉ tại đây.
“Văn Chính Hoằng” tất cả các nhà đều thắp sáng lên cùng hô to, ước chừng trăm dặm xung quanh chỉ vang lên tên ông.
“Hảo, hảo, hảo, các ngươi không cần hô, ta đi, ta đi thì được rồi chứ gì” Văn Chính Hoằng đứng giữa phố mà quát lên, bực nhọc liếc nhìn cái bóng dáng phía sau, tiểu nữ nhân liền cười nhe răng lộ rõ sự chột dạ của mình.
“Lần nào gặp ngươi cũng đều xui xẻo” miệng già lẩm bẩm, tiểu nữ nhân chỉ có thể cười hì hì sau lưng thôi, thầm cảm tạ các vị láng giềng tốt bụng.
“Im đi, Văn Chính Hoằng, ta muốn ngủ” lại là thanh âm có nội lực hùng hồ khiến Văn Chính Hoằng cắn chặt môi, không cho mình bị kích tới hộc máu tươi thăng thiên, tiểu nữ nhân liền hướng tới nơi phát ra thanh âm uy hùng cảm tạ.
Nữ nhân cũng đáp lại bằng một nháy mắt, liền rụt đầu vào, đóng lại cửa sổ.
“Nơi này cũng lạ thật, làng sớm đồng tâm nhỉ” đứng trên lan can của tửu lâu, Hoàng Bá Thuật một thân giá y, nhưng vẫn không giảm bớt đi sự tuấn duật của mình, phi thường ngạc nhiên với những người ở đây, vả lại bóng dáng của tiểu nữ nhân kia, còn có chút quen thuộc.
Khẽ cười khanh khách, một khách quen trọ lâu năm nói “Vì các ngươi mới tới nên không hiểu, mụ mụ của tiểu điểu tuy thân hình mập mạp, nhưng cũng sắp cưỡi chim về trời rồi”
“Ồh” Hoàng Bá Thuật giật mình rồi nhìn lại nam nhân kế bên hỏi tiếp “Vậy Văn đại phu kia có thể trị” tiểu tiểu điểu, nhớ lại mụ mập mạp khi đó, vậy ra là hai mẫu tử nhà họ.
Lắc đầu “Văn đại phu cũng chỉ có thể giúp bà ta kéo dài thêm sinh mệnh, mọi người đều khuyên tiểu điểu bỏ cuộc đi, nhưng mà tiểu điểu lại một mực không nghe, aiz, chỉ hao tốn sức lực cùng tài của thôi” sống ở đây ai mà không biết tiểu tiểu điểu là một tiểu cô nương phi thường hiều hậu, luôn chăm lo cho mụ mụ của mình, mặc dù luôn bị mụ mụ trách phạt, nhưng nàng ta vẫn không oán chút nào, còn kiếm từng chút bạc phụn chỉ để chữa bệnh cho mụ mụ, họ thật khâm phục sự kiên trì, nhẫn nại của tiểu tiểu điểu, nên có thể giúp, họ liền giúp.
“Sao các ngươi không lên ‘Tuyết Sơn’ thỉnh người xuống chạy chữa, nơi này cũng thuộc cai quản của ‘Tuyết Sơn’” trong mơ hồ Hoàng Bá Thuật nói ra, lập tức nhận được một trận cười khổ của khách nhân hiện tại, hắn lắc đầu “Tuyết Sơn là loại địa phương gì, kỳ nhân dị sĩ thì nhiều nhưng là có mấy ai bằng lòng chạy chữa cho bọn dân quèn nghèo mạc như chúng tôi chứ”
Cười nhạt, khách nhân liền thoái lui về phòng, khẽ vỗ nhẹ vai của Hoàng Bá Thuật “Tuyết Sơn là cấm địa, hiện tại thế cục hỗn loạn, để cho bọn cừu nhân của Tuyết Sơn nghe được, e rằng mạng sống các ngươi cũng không còn” nơi này tuy rằng thuộc quyền quản giáo của Tuyết Sơn, được canh phòng nghiêm ngặt, nhưng nước xa không thể cứu được lửa gần, bất cứ lúc nào họ cũng có thể đi điểm danh với tổ tiên.
Lão bá hảo tâm nhắc nhở rồi cũng quay về phòng, đêm nay bầu trời tịch mịch không một ngôi sao nào tỏa sáng cũng như tâm trạng của Hoàng Bá Thuần hiện giờ.
Bất giác tai hắn nghe thấy tiếng của rất nhiều bước chân hướng về nơi đó, không nghĩ ngợi nhiều, hắn từ lan can liền nhảy xuống phố và lần theo dấu chân đó.
…..
“Chạy đi” tiếng la thất thanh quen thuộc vang lên, khiến bóng dáng đang tới liền đập nhanh một dịp, sử dụng chút tiểu xảo của mình đẩy lùi đám hắc y nhân, tiểu nữ nhân cản trở họ tiến công vào nhà.
“Đúng là sao chổi, kỳ nào gặp ngươi cũng chỉ mang tới cho ta họa sát thân, diệt môn” Văn Chính Hoằng ai oán, mặc cho dầu sôi lửa bổng, ông vẫn thích mạnh miệng oán trách.
“Giết sạch những người ở đây” một hắc y nhân lạnh lùng hạ lệnh, các hắc y nhân khác liền xông vào như bầy sói đói.
“A” chóng cự không được tiểu nữ nhân liền ngã lăn quay xuống đất, tưởng chừng cái chết cần kề, thì có một người đã xông vào đây.
Khi hắc y nhân vung kiếm lên dự định đâm chết thiếu nữ trước mặt, liền bị một hung khí nào đó chặt ra làm đôi, tất cả hắc y nhân đình chỉ công việc liền nhìn ‘khách không mời mà đến’.
“Hoàng bá đại ân công” trong mơ hồ tiểu nữ nhân xoa xoa tiểu thí thí hét lên, nam nhân hiện tại một thân màu trắng, nhưng đôi mắt âm lãnh, hiện lên mùi sát khí khá nồng, trường kiếm trong tay đã nhuốm nhuộm một màu đỏ thẫm.
Không tự giác bước chân của các hắc y nhân run rẩy vì sợ hãi, ba mươi sáu kế, tẩu là thượng sách, vì vậy kẻ chạy được thì chạy, không chạy được liền bị Hoàng Bá Thuần chém chết.
“Không, buông mụ mụ ta ra” hắc y nhân sợ hãi liền uy hiếp người bệnh trên gường, tiểu nữ nhân liền nắm lấy chân hắn, bị hắn đá một cú thật đau xuống bụng “Á”
Đôi ủng da đen sau lưng tiểu nữ nhân, ngửa mặt ra nhìn đằng sau, nàng có chút sợ sệt, Văn Chính Hoằng đứng nép sau góc nhà cũng mau chóng tới đỡ nàng lên.
“Thả người” một câu nói ngắn gọn, nhưng hàn khí tuôn trào khắp căn nhà, khiến tay hắc y nhân run run lên. Nhưng hắc y nhân tuyệt không buông, đao vẫn kề sát cổ “Ta không phải là tiểu hài đồng 3 tuổi” nhìn đôi mắt lạnh lẽo muốn giết người thì hắc y nhân biêt chắc, nam nhân trước mặt không thể xem thường và tuyệt đối không có ý niệm buông tha cho bất kỳ ai.
“Thả người chừa cho ngươi con đường sống” thanh âm thấp tới cực độ, như cô hồn dạ quỷ, đây chính là sự nhẫn nhịn cực hạn của Hoàng Bá Thuần.
“Ngươi không được…nuốt lời” thấy đối phương lửa hận sắp bộc phát thì hắc y nhân vì hoảng sợ mà nới lỏng tay.
“Thả người” giọng nói không kiên nhẫn, hắc y nhân nuốt nước miếng, liền buông người chạy đi.
Tiểu nữ nhân vội đi tới thì một hắc y nhân vốn nằm la liệt dưới đất liền vươn người dậy đâm sau lưng của nàng ta một nhát.
hai thanh âm cùng hòa tan vào nhau “Phập” một người đã vội đẩy tiểu nữ nhân ra để hứng đi nhát kiếm lạnh lẽo đó, Hoàng Bá Thuần vội chém chết hắc y nhân đáng quyền rủa kia.
“Không” thanh âm nữ nhân hét lên cực to nghe thật thê lương.
“Không, mụ mụ, ngươi điên rồi” tiểu nữ nhân rớt cả nước mắt mà oán trách hành động dại dột của mụ mụ.
Cười mãn nguyện “Mặc cho…mụ…mụ…không phải…thân sinh…của…ngươi…nhưng…” liền ho ra máu “Khục”
“Không, mụ mụ, người thật dại dột, vì sao không để tiểu điểu chịu đựng” nàng không muốn tin sự thật trước mặt, vì sao mụ mụ lại quá dại dột đỡ cho mình một đao chứ.
“Mụ…mụ…tự biết mình…không qua nổi….đêm…nay…khục” mặt mày tái nhợt lại, thay vì bà chết, còn hơn là con gái bà chết, đôi mắt muốn nhắm nghiền đi không còn muốn lo hồng trần thế sự.
“Văn đại phu, cầu cầu ông hãy cứu mụ mụ của ta” tiểu nữ nhân liền quay sang Văn Chính Hoằng cầu cứu, ông trừng mắt quát “Ta không phải là thần tiên”
Bất giác tiểu nữ nhân khóc đến long trời lở đất, mụ mụ liền khiển trách “Tiểu điểu…không cho…phép…ngươi….như…vậy,…đại…phu…tận…lực…bao…ngày….chữa…trị, mang…ơn…không….kịp…”
“Đó mới chính là tiếng nói của con người” Văn Chính Hoằng mạnh dạn nói “Hừ” Hoàng Bá Thuần thở ra khí ngạo mạn, khiến Văn Chính Hoằng phải cúi đầu, sống khép nép.
Thở dốc, bàn tay mụ mụ khẽ đặt lên gò má đẫm nước mắt của nàng “Tiểu… điểu…mụ…mụ…không…xong…rồi…mụ…mụ…phải…đi…với…Vũ…nhi…rồi….đa…tạ…ngươi”
Tay rớt xuống, dòng nước mắt tụ lại ở khóe mắt khá lâu cũng rơi xuống