Huyền Trung Mị

Chương 80

Giữa không trung bỗng truyền đến tiếng chiêng quái lạ, *cheng cheng cheng* tiếng này nối tiếng kia, theo sát phía sau là tiếng Phạn ùn ùn kéo tới. Giọng tụng kinh của hàng nghìn hàng vạn của sa di* như vừa đổ ào ra từ một tòa tháp lớn, đủ trấn áp mọi yêu ma quỷ quái.

(*Sa di: hoà thượng mới xuất gia.)

Cái chày nhọn hoắt lại biến thành móng chim rồi về thành tay người, Cù Như ôm siết đầu mình, gào toáng lên: “Sư phụ… đó là gì vậy?”

Vô Phương đang ngồi thiền chậm rãi mở mắt nhìn lên, trong tăng phòng trống trơn lóe ánh sáng vàng rực rỡ, một gương mặt hiền hậu xuất hiện giữa vầng sáng. Trên trán điểm chu sa tươi đẹp, vòng hào quang sau lưng tỏa sáng vạn dặm, hai ngón tay hơi mũm mĩm bấm quyết, vuốt chòm ria mép cong vút, “Ái đồ Vô Phương, con vẫn khỏe chứ?”

Vô Phương kinh hãi, vội chắp tay vái chào, “Sư phụ đột nhiên giá lâm, làm Vô Phương không khỏi sợ hãi.”

“Sợ cái gì mà sợ, bổn tọa chỉ đi ngang qua, thuận tiện đến thăm con thôi.” Liên sư nghiêm trang đảo mắt nhìn quanh, “Bạch Chuẩn không có ở đây à? Vừa hay.”

Nét mặt thoáng cứng lại, Vô Phương cúi đầu xác nhận: “Trong thành Lạc Dương bất ổn, chàng phụng hoàng mệnh ra ngoài diệt yêu rồi ạ.”

Liên sư nghe thế thì có vẻ muộn phiền, “Một con kỳ lân tuấn mỹ vô song, phong hoa tuyệt đại, đa mưu túc trí, tâm địa hiền lành như thế, sau khi nhập thế lại phải nghe theo sai khiến…” Ông lắc đầu, “Đúng là thời vận.”

Vô Phương ngơ ngác, “Sư phụ vòng vo như thế, có gì muốn chỉ điểm cho đệ tử sao?”

Liên sư nói ngay: “Không phải, con đi theo Bạch Chuẩn là lựa chọn chính xác nhất rồi, không có gì để chỉ hay điểm cả. Nói thật với con, con tu hành một nghìn năm qua đều không tốt bằng cuộc hôn nhân này. Bổn tọa từng tính số mệnh cho con rồi, sau này thành tựu đếm không hết, có số đỏ hưởng cả trăm nghìn năm cũng chưa hết.”

“Thật ư?” Vô Phương vô cùng mừng rỡ, “Đa tạ sư phụ.”

Liên sư khoát tay ý bảo chỉ là chuyện nhỏ, ông dừng một thoáng rồi sâu xa nói: “Có điều trước mắt sẽ hơi long đong, bị tiểu nhân rình rập bị ác quỷ thèm thuồng, đường đời luôn có chướng ngại vật mà, vượt qua được thì con đường phía trước sẽ tự động quang đãng thôi. Vừa rồi ta đứng trên ba ngàn hồng trần, nhìn thấy mây đen che lấp Trung Thổ, nhớ đến con nên có chút không yên tâm.” Vừa nói ông vừa đưa mắt nhìn Cù Như còn ở trong phòng, “Ấy, con chim Cù Như này sao càng ngày càng xấu vậy? Lần trước tới núi Cát Tường ta còn nói lỗ tai nó khó coi, nay nhìn lại, đến miệng cũng nhọn rồi.”

Cù Như kinh hãi sờ miệng mình, trên mặt hoàn toàn là phản ứng đặc trưng khi đối mặt với khắc tinh. Cô bé run rẩy, cúi đầu nói: “Tiểu yêu học nghệ không tinh, gần đây lại bỏ bê tu hành.”

Liên sư chậc lưỡi, “Vậy không được, yêu quái có thói hư tật xấu, ngươi không một lòng hướng Phật thì sao có thể tu thành chính quả được.” Rồi ông quay sang cười với Vô Phương, “Hôm nay bổn tọa đi thăm Phật Hoan Hỉ, lấy được hai món đồ tốt từ chỗ y, vừa hay con với đồ đệ đều ở đây, tặng cho các con vậy.”

*Phật Hoan Hỉ

bhuddha20shakti202

Ông nói xong, từ đầu ngón tay bắn ra hai điểm sáng đỏ thẫm chui tọt vào cơ thể của Vô Phương và Cù Như. Vô Phương lấy làm lạ, truy hỏi rốt cuộc là thứ gì thì Liên sư chỉ cười cười vẻ cao thâm khó lường, “Phật Hoan Hỉ mà, còn là thứ gì nữa? Cứ giữ đi, sau này có thể cảm nhận được hoan hỉ gấp mười lần đấy. À, gần đây bổn tọa rất rảnh, nói không chừng ngày nào đó sẽ trở lại thăm con nữa. La Sát ở Trung Thổ vẫn chưa được quét sạch, con phải cẩn thận một chút. Trước đây khi độ hóa La Sát Thiên, bổn tọa không hề nương tay, bây giờ ta không quản chuyện nhân gian nên đám tà ma kia tưởng ta vô dụng hả? Thật ra ta đều thấy cả, nếu kẻ nào dám động vào ái đồ của ta, bổn tọa không ngại xuống cõi trần một lần nữa đâu.”

Thần Phật ở trên đỉnh đầu, giọng quanh quẩn vọng lại từ xa. Tim Cù Như đập thình thịch, có cảm giác không thở được.

Liên sư bỗng chỉ đích danh, “Chim Cù Như.”

Cô bé lập tức rùng mình, vội chắp tay lại thành hình chữ thập *dạ* ngay, đại Phật ở trên ôn tồn dặn dò: “Ngươi phải chăm sóc sư phụ mình cho tốt vào. Ngươi nhìn đi, một đồ đệ khác cũng lên làm hoàng đế rồi, ngươi ở môn hạ nàng đã lâu, nói không chừng có thể phi thăng thành phượng hoàng đấy.”

Cù Như ngơ ngác ngẩng cổ, cảm thấy hôm nay Liên sư thực khó hiểu. Có điều tác phong của ông ta vẫn không khác gì hai vạn năm trước, như thế mà cũng thành Phật được, vậy chim ba chân biến thành phượng hoàng cũng không có gì kỳ lạ.

Liên sư phất ống tay áo tiêu sái rời đi. Sau khi luồng sáng trong phòng tan biến, Cù Như mới thở phào một hơi, nhìn sang Vô Phương ngồi trên đệm. Dường như cả Vô Phương cũng không rõ lắm dụng ý lần này của Liên sư, quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài, “Đã là lúc nào rồi?”

Cù Như đáp lời: “Đã qua giờ Tý rồi ạ. Làm Phật đúng là sướng thật, nửa đêm canh ba muốn tới thì tới.” Uổng phí mất một thời cơ tốt, tối nay không ra tay được rồi, đành đợi lần sau vậy.

Đứng một hồi, cẩn thận cảm nhận một chút, đồ Liên sư tặng không để lại dấu vết gì, Cù Như chống đầu gối hỏi Vô Phương: “Rốt cuộc đồ của Phật Hoan Hỉ là gì thế ạ?”

Vô Phương *à* một tiếng, “Đợi khi nào em tìm được người lưỡng tình tương duyệt với mình thì tự khắc biết thôi.”

Cù Như hốt hoảng, “Chẳng lẽ là thuốc kích dục?” Vậy dạng đang mượn cơ thể kẻ khác như mình ăn phải sẽ làm đây? Có khi nào vì đói khát mà bị nguy hiểm tới tính mạng không?

Vô Phương dưới ánh đèn xấu hổ cười, “A Trà rất thích em, nếu em muốn thì có thể cân nhắc thử.”

Vừa nhắc đến con thằn lằn kia là khẩu vị liền bay biến, một con bò sát cùng giới tính có ý với ngươi, đúng là xui tám kiếp mới gặp phải cảnh này. Nói đỡ mấy câu có lệ rồi quay về phòng thôi.

Gã trong xác Cù Như vừa đi không lâu thì một bóng đen từ ngoài cửa sổ nhảy vào, giơ tay nựng cằm Vô Phương, “Có trò hay để xem rồi.”

Vô Phương không khỏi thở dài, “Tiếp theo phải làm gì đây?”

Lệnh chủ nằm dài xuống cạnh nàng, duỗi lưng một cái thật thoải mái rồi gác chân nói: “Hối hả chạy qua chạy lại, mệt chết bổn đại vương rồi. Nàng cũng nhìn ra ý đồ của thứ vừa nãy rồi đúng không? La Sát vào trong thân xác của Cù Như, không biết lần này Minh Huyền lại muốn giở trò gì.”

Vô Phương vô cùng sốt ruột, lúc được lệnh chủ nói cho biết chuyện này, vì đạo hạnh không đủ, không nhìn ra được nên nàng còn nửa tin nửa ngờ. Tối nay bọn họ sắp đặt một cái bẫy, quả nhiên thật giả lòi ra ngay, nhưng Cù Như thật sự rốt cuộc đang ở đâu?

“Em ấy được Minh Huyền đón vào cung mà bây giờ lại thành như thế, hắn không thể không biết được. Liệu có phải do hắn hại Cù Như không?” Nàng nghiêm mặt lẩm bẩm: “Vì sao hắn lại làm như vậy, chúng ta có làm gì lỗi với hắn đâu.”

Lệnh chủ nhìn nóc nhà, cười nhạt, “Trên đời này có mấy kẻ làm điều ác không cần lý do. Có được ngôi vị hoàng đế vào tay rồi, là minh quân trời chọn, tùy tiện xử lý chút sự vụ là được giang sơn phồn vinh, làm gì cũng thuận lợi, giờ còn thiếu cái gì nữa? Chính là thiếu nữ nhân, cho nên hắn muốn tranh giành với ta…” Càng nghĩ lòng càng khó chịu, chàng giẫm đạp hai chân, than phiền: “Rốt cuộc ta cũng biết vì sao bọn họ đều nói hắc kỳ lân xui xẻo rồi, vì ta không khắc được kẻ khác, chỉ có thể khắc chính mình thôi. Những quân vương mà kỳ lân khác phụ tá toàn là người bình thường, đến lượt ta lại phải phụ tá một gã Phật gian tẩu hỏa nhập ma.”

Câu này nói không sai, nhưng số mệnh đã định vậy rồi, còn thế nào khác được đây. Bây giờ chỉ có thể mong Minh Huyền chết sớm chút, kẻ từng cùng hội cùng thuyền với mình lại thành như bây giờ, cũng không biết là lỗi của ai nữa. Dù Vô Phương có thương cảm, nhưng cũng chẳng thấy hối hận chuyện nàng và lệnh chủ hợp tác đối phó với Minh Huyền, chỉ hơi e dè việc lệnh chủ biến thành Liên sư. Nàng lấm lét nhìn bầu trời đêm bên ngoài, vầng trăng khuyết tựa móc câu, hai vì tinh tú sáng ngời ngời bên cạnh vừa như lúm đồng tiền lại vừa như đôi mắt.

“Sư phụ mà biết thì e sẽ không được vui.”

Lệnh chủ lại không cho là vậy, “Liên sư không phải là hạng nhỏ nhen thế đâu. Hơn nữa ta cũng đâu có mượn danh tiếng của ông ta để làm việc xấu, chỉ dùng để dọa vài con yêu quỷ thôi mà. Bọn chúng hết lần này tới lần khác hóa hình lại gần chúng ta, chẳng lẽ chúng ta không thể đáp lễ sao?”

Liên sư không phải là hạng nhỏ nhen… Dường như Lệnh chủ có chút hiểu lầm về lòng dạ của Thần Phật rồi.

Bởi vì Liên sư ở trong cung Việt Lượng đang cau mày lắc đầu.

Mắt nhìn mây lành ở ngoài điện, Liên sư có vẻ không vui, “Cụ thể đã sống bao nhiêu năm, đến bổn tọa cũng không nhớ rõ. Tu hành độ thế, lịch kiếp phi thăng, nói ít cũng phải mười triệu năm, nhưng đến nay chưa có một ai dám cải trang thành ta. Hôm nay… hôm nay lại bị giả mạo, giả mạo thì cũng được thôi, nhưng ít nhất cũng phải giả cho đẹp chút chứ. Kết quả lại mập như vậy, còn thêm hai chòm ria mép, thật sự không phải muốn bôi xấu ta sao?”

Không Hành Mẫu trí tuệ cụp mắt, nâng thủ ấn nói: “Mập chút là phúc hậu, thêm râu trông chững chạc mà không mất đi vẻ hoạt bát, tọa thượng còn gì không hài lòng nữa?”

Liên sư thật sự nghi ngờ khả năng Không Hành Mẫu nhà mình đã bị Bạch Chuẩn mua chuộc, ông không phục biện bạch: “Mấy thứ khác không nói, hắn có ý xuyên tạc Thần Phật là đã là đại tội rồi. Gì mà tuấn mỹ vô song, phong hoa tuyệt đại chứ… Bổn tọa có từng đánh giá hắn như vậy à? Còn nữa, ta và Phật Hoan Hỉ xưa nay đâu có qua lại với nhau, ấy vậy mà hắn lại có thể lấy quà ra, còn cái gì mà hoan hỉ gấp mười lần nữa…”

Điều này thì đúng là hơi quá đáng thật, Không Hành Mẫu trí tuệ an ủi ông, “Tọa thượng à…”

Nhưng chưa kịp nói hết câu thì Liên sư đã quay qua nhìn nàng với vẻ chờ mong, “Ngươi nói xem, thật sự có thứ đồ thế sao?”

Không Hành Mẫu trí tuệ ngẩn ra, tọa thượng xoắn xuýt cả buổi, thì ra là vì so đo thứ ấy sao? Nếu không phải lúc phi thăng được hướng làm hộ pháp cho ông, nàng gần như muốn từ chức cho rồi. Tư cách hành nghề của vị thượng cấp này đúng thật là cần phải khảo hạch lại một phen mới được, cuộc sống ở Phật quốc khá an nhàn nên ông mới sinh ra tính cách tùy tiện như vậy. Từ cái đêm Bạch Chuẩn và Diễm Vô Phương thành thân, Liên sư cứ ngày ngủ đêm tỉnh, cứ tiếp tục thế này thì các đệ tử trên điện sẽ không chịu nổi mất.

Không Hành Mẫu trí tuệ cố nén cái ngáp, mắt chảy nước, “Đệ tử không biết, nếu tọa thượng tò mò thì có thể hỏi kỳ lân thử.”

“Không không không,” Liên sư khoát tay, “Hắn giả mạo Thần Phật là tội tày trời.”

“Vậy ngài định giáng kiếp của y sao?” Không Hành Mẫu trí tuệ nói: “Nếu ngài muốn thì để đệ tử đi tìm Ti Mệnh, gạch hai gạch trong số mệnh của hắn.”

Liên sư do dự, cho Bạch Chuẩn ăn chút phiền phức không khó, chỉ sợ Vô Phương mất đi che chở, thật sự rơi vào tay cái lão không biết xấu hổ kia thôi. Ông liếm môi nói: “Không cần thiết chuyện gì cũng nghiêm trọng hóa lên…” Quay đầu nhìn Không Hành Mẫu từ bi, “Đúng không?”

Không Hành Mẫu từ bi bình thản đáp: “Tọa thượng, thiên nhãn của ngài có mệt không? Có muốn pha nước tắm rửa không?”

Liên sư nghẹn lời, phát hiện kỹ năng nói chuyện của thuộc hạ càng lúc càng sắc sảo. Các nàng đang nhắc nhở ông, ông xem nhiều cảnh ‘đặc sắc’ như thế, cho dù chỉ để ‘quan sát’ hồng trần thì cũng không nên tích cực quá. Có điều tên Bạch Chuẩn này gian manh thật, ông là Thần Phật nên không thể tham gia vào cuộc phân tranh này của bọn họ. Ông mà thò một chân vào, con chim giả kia sẽ chịu không nổi mà đi đời nhà ma, hoàng đế biết được thì hỏng bét.

Nghĩ đến đây Liên sư liền cảm thấy hậu hoạn khó lường, bèn kéo lại vai áo, tằng hắng bảo: “Kể từ hôm nay trở đi, bổn tọa quyết định bế quan. Thời gian một trăm năm, ai tới tìm ta cũng không gặp, cứ vậy đi.”

Không Hành Mẫu cùng thiên nhân bên dưới âm thầm vui sướng, không có lãnh đạo, bọn họ không cần đứng suốt mười hai canh đợi lệnh nữa rồi, chỉ nghĩ thôi đã thấy vô cùng sung sướng.

Rốt cuộc thứ tốt của Phật Hoan Hỉ là gì, trước khi bế quan Liên sư vẫn còn miên man suy nghĩ. Nhưng ông lại đóng thiên nhãn sớm nửa bước, nếu chậm một chút thì có thể biết được kết quả rồi.

Cù Như bắt đầu nôn mửa mà không rõ vì đâu, uống hai ngụm nước thôi mà cũng suýt nôn ra cả ruột. Vô Phương bắt mạch cho cô bé, nhíu mày cả buổi, cuối cùng nói ra một tin xấu: “Cù Như, em mang thai thật rồi.”

Gã cướp xác Cù Như lập tức như bị sét đánh, trợn to hai mắt chực khóc, “Ta… em mang thai? Mang thai?”

Nam giới mà, cho dù đang trong thân xác của nữ cũng tuyệt đối không tiếp nhận nổi thực tế mình đã có mang. Cũng xui cho La Sát Vương phải chui vào cơ thể nữ từng làm chuyện kia, nếu không biết rõ danh tính của tác giả bào thai thì còn đỡ, nhưng do biết phụ thân của đứa bé này chính là vị trong cung Đại Minh kia, nên gã mới lúng túng như vậy.

Nhìn Cù Như khóc không ra nước mắt, Vô Phương đứng xem mà suýt bị nội thương vì nín cười, vậy mà còn phải bày mưu tính kế hộ: “Bất kể em và Minh Huyền có bất hòa gì, đứa trẻ này vô tội, cứ sinh ra đi.”

La Sát vương trong cơ thể Cù Như vừa ai oán vừa phẫn nộ, “Sinh ra? Để ta… em sinh ra sao? Sư phụ chắc chắn không nói đùa đấy chứ?”

Vô Phương chắp tay sau lưng, thở dài, “Phá thai cũng đau như sinh, đứa bé đã ở trong cơ thể em thì em phải chấp nhận sự thật này. Dù gì cũng là máu mủ tình thâm, sao em nỡ lòng hại nó chứ.”

La Sát vương không cách nào lý giải nổi, hôm nay ấy ấy mai liền mang thai, phía đằng trai cũng mạnh mẽ quá rồi! La Sát vương trong thân Cù Như cảm thấy sự tuyệt vọng đang dâng ngập đầu. Nỗi đau vì bị bẫy nào ai thấu? Bảo gã tới nằm vùng là gã đã miễn cưỡng lắm rồi, nhưng còn chưa làm được gì thì mình đã mang thai?

Gã vừa xấu hổ vừa giận dữ, tôn nghiêm của nam giới bị đả kích dữ dội. Nhìn cơ thể này đi, cũng coi như xinh xắn lanh lợi. Đôi khi soi gương gã cũng thấy hơi tội nghiệp, mà chủ yếu nhất là do mấy ngày nay dung hòa với nhau nên gã có thể cảm nhận được vui buồn của túc chủ. Nên khi vừa nghe tin mình mang thai, sau khi trải qua mâu thuẫn tâm trạng của một nam giới bình thường, gã bắt đầu nghiêm túc cân nhắc xem nên xử lý đứa bé này thế nào.

Lệnh chủ thương xót nhìn gã, “Ta nói nè tiểu điểu, nam giới có thể không thương người mẹ, nhưng tuyệt đối sẽ không nỡ vất bỏ con của mình. Huống hồ ngươi còn hoài thai con trưởng của Minh Huyền, người phàm rất coi trọng đứa con đầu tiên, ta cảm thấy ngươi nên quay về bàn bạc với Minh Huyền đi, xem tiếp theo hắn định thế nào.”

Vô Phương cũng tán thành, “Đây không chỉ là con của em mà cũng là con của hắn. Với nhân cách của Minh Huyền, nếu không được hắn gật đầu đồng ý mà em đã tùy tiện xử lý, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho em.”

Dĩ nhiên phải tiếp tục giữ vững quan hệ hợp tác tốt đẹp rồi. Nhưng oán niệm của La Sát vương dành cho Minh Huyền bây giờ nhiều không thể tả, gã lập tức loạng choạng vỗ cánh, nghiêng ngả bay về phía cung Đại Minh.

Hoàng đế đang xử lý công việc trong triều, gã không thể đến điện Thái Cực nên đành đợi ở cung Quang Minh. Đợi hơn nửa canh giờ, rốt cuộc ngoài cửa cũng truyền tới tiếng bước chân, hoàng đế cho cung nhân lui xuống hết, rất bất mãn vì sự xuất hiện của gã, “Lúc sắp đi ta đã nói rõ với ngươi rồi, không được tùy tiện vào cung. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà gấp gáp tìm ta thế hả?”

Vốn tưởng gã không lừa được đám ở lầu Phi Lai nên trốn về để bảo toàn tính mạng, kết quả gã lại nói ra một câu còn kinh khủng hơn: “Ta mang thai con của ngươi rồi.”

“Cái gì?” Đầu hoàng đế nổ cái *ầm* như bị ngũ lôi oanh tạc, mặt mày tái mét, “Ngươi nói gì?!”

La Sát Vương lặp lại: “Ta mang thai con của ngươi, dù nói ra rất xấu hổ nhưng ta vẫn phải nói, ngươi có định chịu trách nhiệm không?”

Cả cung điện rộng lớn chìm trong bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ, Minh Huyền nhìn mặt gã, diện mạo vẫn là của Cù Như, nhưng y biết rõ đằng sau ấy là một gương mặt La Sát dữ tợn, nghĩ tới liền thấy buồn nôn. Tại sao trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy, vừa mới phái về thì lại mang thai. Y không biết chu kỳ sinh sản của chim như thế nào, nhưng dù gì cũng không phải con người, ai mà biết giống này mất bao lâu để hoài thai chứ.

La Sát vương càng nghĩ càng thấy phiền muộn, đầu óc quay mòng mòng, “Bổn vương… nói thế nào thì cũng là một luồng thần thức của La Sát Thiên, có con La Sát nào ở châu Diệu Phất thấy ta mà không cung kính tôn xưng ta một tiếng ‘đại vương’ đâu? Kết quả đến chỗ ngươi lại phải sinh con cho ngươi, thượng sư à, ngươi làm người không phúc hậu tí nào cả! Bổn vương mặc kệ, bây giờ ngươi phải cho ta một câu trả lời chắc chắn, ngươi định xử lý mẹ con ta như thế nào đây? Ta nói cho ngươi biết, tự mình tạo nghiệt thì có khóc cũng phải nhận. Nếu ngươi muốn xù nợ thì ta nói cho mà biết, bổn vương không phải là hạng dễ bị ức hiếp, cùng lắm cá chết lưới rách thôi, đến lúc đó đừng trách sao bổn vương không nhắc nhở ngươi trước.”

Minh Huyền nghe mà đau cả đầu, một con chim mang thai con của y, nghe thế nào cũng không tưởng tượng nổi. Chẳng lẽ phải sinh ra một đứa nửa người nửa chim sao? Tên La Sát vương này cũng ngu không thể tả, vào vai nhập tâm như vậy, cho mình là phụ nữ có thai thật luôn. Gã lại còn ra vẻ ấm ức, quang quác đòi y phải cho mình câu trả lời.

Minh Huyền hết cách, lạnh lùng nói: “Ngươi câm miệng lại cho ta! Có con rồi thì dĩ nhiên phải sinh ra, ngươi để ta nghĩ xem phải nên xử lý thế nào. Ngươi làm thế nào phát hiện mình mang thai hả?” Vừa hỏi xong y liền cảm thấy lạnh sống lưng.

La Sát Vương lạnh mặt nói: “Sáng nay bổn vương bắt đầu nôn ọe, rõ ràng là triệu chứng thai nghén. Sư phụ ngươi chẩn mạch cho ta, nói ta có rồi, ta nghĩ tới nghĩ lui, không thể để đứa nhỏ không có phụ thân, cho nên mới vào cung tìm ngươi.”

Chuyện đến mức này rồi, xem ra phải thay đổi kế hoạch thôi. Minh Huyền xoa trán nói: “Thôi, coi như được may trong họa vậy, bây giờ ngươi cứ về ở lì tại lầu Phi Lai, Bạch Chuẩn có nghi ngờ ngươi cũng không làm gì được.”

“Không được.” La Sát Vương quả quyết từ chối, “Tối qua ta định hút nguyên anh của Diễm Vô Phương, ai ngờ Liên sư bỗng nhiên xuất hiện, khiến ta hãi đến suýt vỡ cả gan. Phụ nữ có thai không thể bị kích động, từ giờ trở đi ta phải bắt đầu dưỡng thai, nếu không sẽ không tốt cho con.”

Nghe thấy gã định ra tay với Vô Phương, Minh Huyền lập tức giận tím mặt, “Ai bảo ngươi động đến nàng ấy hả? Ta đã nói rất nhiều lần rồi, thuộc hạ của Bạch Chuẩn ngươi xử kẻ nào cũng tùy, làm ra chuyện gì trong Trường An cũng được hết, duy chỉ có Vô Phương là ngươi không được phép động tới.”

La Sát Vương bị y quát tới sững sờ, thật lâu sau mới mỉm cười, “Bổn vương thật sự nhìn không thấu thượng sư đấy, muốn đối phó với con kỳ lân đen kia thì chỉ cần bắt lấy Diễm Vô Phương là được. Rõ ràng đơn giản đến vậy, nhưng ngươi lại muốn đi vòng, yếu mềm như thế, coi chừng cuối cùng thành dã tràng xe cát đấy.”

Minh Huyền phớt lờ giọng điệu giễu của hắn, quay lại hỏi: “Ngươi nói tối qua Liên sư nhúng tay vào à?”

La Sát xác nhận: “Ừ, đưa cho ta với sư phụ ngươi một viên đan châu của Phật Hoan Hỉ, nói là có thể sung sướng đến chết.”

Y khinh bỉ nhíu mày, “Bây giờ viên đan châu ấy ở đâu?”

La Sát Vương mệt mỏi ngồi xuống sạp, giơ tay chỉ vào bụng mình, “Ở đây.”

Minh Huyền nghe xong, sắc mặt liền u ám hẳn đi, chợt kéo lấy tay La Sát vương qua, dùng ba ngón tay đè lên mạch gã. Khi đã rõ ràng, y lập tức gạt phắt tay của La Sát vương ra dưới ánh mắt kinh ngạc của gã, nghiến răng cười gằn, “Được… được lắm, dám lừa ta, lừa hay lắm!”