Lệnh chủ cảm thấy bầu trời trên đỉnh đầu mình nứt toác ra, nước từ Mãn Hải trút xuống gần như nhấn chết chìm chàng. Chàng đứng đó mà người run lẩy bẩy, hôn thê muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với chàng chỉ vì một sai lầm nho nhỏ từ mấy ngàn năm trước của chàng ư?
Sao nàng lại có thể làm vậy được, tốt xấu gì bọn họ cũng chung đụng lâu thế, chẳng lẽ một chút cảm tình nàng cũng không có ư? Lệnh chủ nghe thấy nàng muốn đi thì vô cùng khổ sở. Chàng một lòng muốn thành thân với nàng, vì để mối nhân duyên này kết quả ngọt mà chặt hết mọi đường lui cho mình. Kết quả nàng lại muốn vất bỏ chàng, có nghĩ đến cảm nhận của chàng không?
Lệnh chủ nắm chặt quyền, kiên quyết đáp: “Không được, ta không đồng ý, nàng không được phép đi đâu hết.”
Thật ra chàng muốn tỏ vẻ hung dữ hơn, trực tiếp bảo nàng tối nay bái đường thành thân luôn, nhưng cân nhắc tới lui thì lại chẳng dám. Chàng sợ nàng trong cơn tức giận mà chạy đi thật, vạn dặm truy thê phí thời gian không nói, chỉ khổ chàng phải tương tư thôi.
Vô Phương không rõ lòng mình thế nào nữa. Hy vọng chàng đồng ý rồi lại sợ chàng đồng ý, nàng biết mình thích chàng thật rồi.
Kẻ khác có từng trải nghiệm này không, nhìn thấy người yêu đau khổ vì mình, trong lòng vừa đau vừa dễ chịu?
Nàng có.
Trước kia nàng không biết, thì ra tình cảm lại vừa phức tạp vừa kỳ diệu như thế, dù nàng có cố gắng né tránh thì cuối cùng thứ nên đến rồi cũng sẽ đến, nếu thật sự bảo nàng rời khỏi nơi này, chỉ e nàng không làm được. Thế nhưng nàng chẳng phải là kẻ vừa yêu liền trở nên hồ đồ, sẽ không vì níu giữ tình yêu mà uất ức bản thân, cũng sẽ không tranh cãi vô lý để chứng minh mình trên cơ. Chuyện điên rồ mà lệnh chủ làm hẳn không chỉ có chuyện này, nếu không đả động quá đáng đến nguyên tắc của nàng thì vẫn có thể tha thứ. Tuy nhiên, tha thứ thì tha thứ, trước đó vẫn phải dạy dỗ đàng hoàng, phải để chàng nhớ lâu thì sau này mới không tái phạm nữa.
Lòng nàng ê ẩm nên dĩ nhiên sắc mặt chẳng vui vẻ gì, dùng từ ngữ cũng khó tránh khỏi có hơi sắc bén. Lệnh chủ còn chơi trò đàn áp với nàng à, vậy nàng không khách khí nữa. Chàng vừa giang hai tay cản đường nàng, nàng liền giơ tay cào chàng, “Ngài chỉ giữ được cơ thể ta chứ không giữ được trái tim ta.”
Một tiếng *xoẹt* vang lên, áo choàng của lệnh chủ liền xuất hiện năm vết rách từ đầu vai kéo xuống trước ngực. Lệnh chủ không mặc áo lót, da thịt trắng nõn lồ lộ sau vết rách, điểm thù du đỏ hồng vừa vặn đập vào mắt nàng.
(Quả thù du màu đỏ, kích cỡ khoảng đầu ngón tay út, thường được dùng làm từ ẩn dụ chỉ núm vú.)
Vô Phương có phần lúng túng, vội xoay người đi, nghe thấy lệnh chủ ai oán lẩm bẩm: “Muốn nhìn thì cứ nói thẳng, để ta cởi áo là được, cần gì phải thô bạo như thế.”
Sau đó chàng nhích tới, lấy vai đẩy đẩy nàng, “Chiêu thức của nương tử sắc bén tới mức đủ khiến ta phải toạc bụng, thế nhưng ta lại chẳng bị trầy tí da nào, có thể thấy nàng vẫn không nỡ ra tay với ta. Nàng nói thật đi, phát hiện có hôn thê khác tìm đến nên nàng rất tức giận, phải không nào?”
Vô Phương phẫn nộ trước những lời lẽ không thích đáng này của chàng, “Trong mắt ngài, ai nhận thứ sính lễ vớ vẩn kia đều là hôn thê của ngài hết sao? Thật sự nhìn không ra lệnh chủ còn là kẻ đa tình đấy. Ta thấy dáng vẻ của cô nương thành Vũ Sư Thiếp vừa rồi cũng đẹp lắm, lệnh chủ đã động lòng chưa? Nếu không phải là ta lấy bọ cạp máu trước bọn họ, ngài có dám nói tối nay ngài sẽ chẳng hớn hởn chuẩn bị vào động phòng không?”
Lệnh chủ bị nàng nói mà không phản bác được, suy nghĩ lại, độc thân mười nghìn năm mới có đối tượng kết hôn, dĩ nhiên chàng rất vui rồi. Kết quả hẳn giống như nàng vừa phân tích, có khi chàng sẽ lập tức chuẩn bị hôn lễ thành thân thật. Nhưng loại chuyện nhân duyên này ấy hả, điểm huyền diệu của nó là ở chỗ không thể xác định được.
Chàng vặn xoán ngọn tay, nói: “Nếu vậy thì đã là chuyện khác rồi, không liên quan gì đến hai ta cả. Mà ở đời lấy đâu ra nhiều nếu như vậy chứ, chúng ta chớ nên so đo với mấy cái nếu như kia, cứ nhìn vào bây giờ thôi có được không? Nàng có thể tức giận, nhưng không thể nghi ngờ chuyện ta yêu nàng được. Nương tử xem đi, ta đã lập tức giải tán hậu cung vì nàng rồi mà, vẫn không thể chứng minh được sự trong sạch của ta sao? Nàng nhìn áo choàng trên người ta nữa nè, buổi sáng ta mặc đồ đỏ mà, vì phải gặp bọn họ mà đổi lại màu đen đấy. Sắc màu của ta chỉ thuộc về một mình nàng thôi nương tử à, sao nàng có thể không tin ta chứ?”
Nói cũng đúng, vừa vào điện Vô Phương nhìn một cái là phát hiện ra ngay, tính ra chàng còn biết tránh hiềm nghi, không để người ta lầm tưởng chàng vì vui mừng mà vờ vịt ra nghênh đón. Nhưng vẫn phải làm căng đến cùng, nàng nhìn ra ngoài điện, châm chọc: “Đúng là kỳ lạ, lại có người vô duyên vô cớ sằn sàng gả cho ngài.”
Câu trả lời của lệnh chủ rất đơn giản, “Chắc là vì từ thành Vũ Sư Thiếp tới đấy, ngay cả trong tên cũng có chữ ‘thiếp’ là đủ hiểu dân ở đó không chú trọng danh phận rồi.”
Vô Phương liếc chàng, phát hiện chàng đúng là ngốc triệt để, “Cô nương ở thành Trung Dung kia cũng rất được.”
Lệnh chủ phủi đi liền: “Ta không thích mấy cô nương bảo sao làm vậy, cả nửa buổi mà cô ta chẳng đánh rắm lấy một cái, cuối cùng gã bên thành Vũ Sư Thiếp nói sao thì cô ta liền gật đầu thế ấy, còn nhân tiện khoắng của ta một khoản tiền, tốt ở đâu chứ, ta nhìn chẳng ra.” Vừa nói chàng vừa khều khều tay nàng, “Nương tử, nàng đang ghen đúng không?”
Vô Phương thoáng cái đỏ mặt, “Đang… ghen? Ghen vì ngài ư? Lệnh chủ thật biết nói đùa.”
Chẳng lẽ không có? Lệnh chủ thật sự nghĩ không ra, nhìn biểu hiện nàng thì hẳn không sai mà. Nhưng xét thấy mình luôn trong tình trạng lơ tơ mơ, thường xuyên tự cảm thấy bản thân hay trở thành trò cười, nên khi nàng chối, chàng lại bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình.
Chàng xuôi tay đứng đấy, thoạt nhìn đầy vẻ bi thương. Muốn lộ mặt quá đi, hay bây giờ lộ luôn để ép nàng thấy rõ nội tâm mình nhỉ? Nhưng không được, lệnh chủ cân nhắc tới lui rồi cho rằng chưa tới thời cơ. Hễ tức giận là nàng lại nghiêm mặt, nàng sẽ không trực tiếp nhìn thấu âm mưu của chàng chứ? Với cả lần đầu tiên nhất định phải ở nơi phong cảnh như vẽ, như thế trăm nghìn năm sau nhớ lại, trong đầu còn lưu trữ một bức họa đẹp, để hồi tưởng mà rạo rực. Nếu bây giờ không nhịn được mà tấn công thì để lại cho nàng ấn tượng gì? Áo quần lam lũ, tình cảnh chán nản cùng vẻ mặt đầy sầu lo… không được không được, không thể như vậy được.
Đương lúc lệnh chủ còn đang xoắn xuýt, Vô Phương lại lặng lẽ nhìn vào mũ chàng, lấy làm lạ vì sao đến giờ mình vẫn không thấy rõ mặt chàng, chẳng lẽ thích chàng là ảo giác ư? Trong lòng nàng phập phồng lên xuống, cứ cảm giác có chỗ không đúng. Có khi nào tình cảm đã biến thành đơn phương từ phía nàng không? Nếu chàng không động tình thì dù nàng có yêu mấy cũng không thấy được?
Nàng ảo não, mũi chua xót muốn khóc. Sợ chàng thấy, nàng vội xoay người đi, “Ngài làm việc của mình đi, ta về trước.”
Chàng giơ tay níu nàng lại, “Nương tử à, không phải nàng đến là có chuyện muốn thương lượng với ta sao, sao bỗng nhiên đòi về rồi?”
Nàng bất đắc dĩ dừng chân, bình ổn hơi thở rồi nói: “Chuyện kia không quan trọng mấy, sau này nói cũng được.”
Sao có thể không quan trọng chứ, tối mai sen đỏ trên Kính Hải sẽ nở, bỏ qua cơ hội này là phải chờ thêm mấy tháng. Nàng bỗng lạnh nhạt như vậy, ngay đến bệnh nhân cũng không quan tâm, chẳng lẽ định bỏ chàng đi thật sao?
Bầu trời trên đầu lệnh chủ như muốn sập xuống, chàng níu chặt cánh tay nàng, đau lòng tới độ nói chuyện cũng không được bình tĩnh, “Nương tử, nàng đừng thế mà, ta sợ thật đấy. Nàng đừng đi, đi rồi thì ta biết làm thế nào đây. Đã hẹn cùng ta tới Kính Hải rồi mà, nàng muốn đổi ý sao?”
Cụp mắt nhìn vòng kim cương trên cổ tay nàng, chàng hạ quyết tâm, nhân lúc nàng bị bất ngờ mà tháo nó ra. Xong xuôi chàng lùi về sau mấy bước, đắc ý giơ vòng lên huênh hoang với nàng, “Tốt rồi, bảo bối của nàng đang ở trên tay ta, giờ nàng không chạy trốn được nữa.”
Vô Phương cũng chẳng sốt ruột, chỉ nheo mắt nhìn chàng. Vòng kim cương là Phật bảo, trước đây để có thể điều khiển nó, nàng đã ở trong tháp Xá Lợi rửa sạch sát khí mất trăm năm, cuối cùng lúc đeo lên còn nơm nớp lo sợ bị nó phản phệ. Bởi vì không chỉ có thần lực dịch chuyển, vật này còn là vũ khí sắc bén để trảm yêu trừ ma, ngộ nhỡ nó không đồng ý thì kẻ chạm vào nó sẽ lập tức tan thành tro bụi, nàng không dám đánh cược.
Kết quả lệnh chủ xuất thân không rõ ràng lại có thể cầm vòng kim cương trong tay, mà dường như nó còn rất hưởng thụ, không chút giữ thể diện phát ra tiếng *vù vù*.
Nàng chậm rãi buông lỏng tay, trong lòng hiểu lão yêu quái này thật ra không phải là yêu, song rốt cuộc có lai lịch gì thì chàng đã không muốn nói, nàng cũng chẳng muốn đi tìm hiểu ngọn nguồn, chỉ chìa tay ra, “Trả nó lại cho ta.”
Lệnh chủ giấu vòng kim cương ra sau lưng, “Không trả được, ta không muốn ngày mai ở núi Nhĩ Thị nhà không lầu trống.”
Đây là hình ảnh đáng sợ nhất chàng có thể nghĩ tới, chàng thích nhìn gian nhà tranh có người ra vào, dù không được nhiệt tình chào đón, nhưng chỉ cần hôn thê ở nơi đó là lòng chàng liền bình yên. Yêu quỷ không có gốc gác, không như con người, nhà ở đâu thì mãi mãi dừng chân ở đó, không rời xa được. Với yêu quỷ bốn biển là nhà, nàng mà muốn rời đi thì chàng có lên trời cao hay xuống hoàng tuyền cũng chẳng tìm ra.
Vô Phương bật cười, “Chẳng lẽ ngài cho rằng ta không có vòng kim cương thì không thể chạy khỏi đây sao?”
Chàng thoáng im lặng rồi nói: “Không phải không chạy khỏi, chỉ là giữ lại đồ cầm chân để nàng không nỡ chạy.”
Được rồi, vị này cũng có đầu óc tính toán đấy chứ, Vô Phương bị lệnh chủ làm cho nổi cáu quá nhiều lần rồi, nộ khí đã sớm mờ nhạt. Nàng nhìn xung quanh, phát hiện tòa điện này không có trần, chỉ có ngai vàng gắn đầy đầu lâu tọa lạc ở chỗ cao làm đạo cụ để chàng biểu hiện sự hung ác của mình.
Nàng cảm thấy mệt mỏi, ngồi xuống bậc thang rồi xoay tay chỉ, “Đây là chiến tích của ngài? Giết nhiều người vậy hả?”
Lệnh chủ đáp ngay: “Đâu có, ta nhặt ở bãi tha ma đấy, đều từ mộ phần vô chủ, đầu lâu bị chó hoang đào bới lên rồi. Ta và A Trà tốn một đêm rửa sạch, chở về rồi từ từ ghép lại với nhau. Sao nào? Trông oai lắm phải không? Rất có phong độ của bá chủ độc ác chứ nhỉ?”
Đụng đến chỗ vui vẻ chàng liền cười ha hả, quên khuấy đi tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi. Vô Phương đè trán, “Đừng cười nữa, ta có chính sự bàn bạc với ngài đây.”
Lệnh chủ nuốt đắc ý còn dư lại vào bụng, đầu óc xoay thật nhanh, chính sự mà nàng nói… nhất định liên quan tới Kim Lụy.
Chuyện vừa rồi chẳng qua chỉ là khúc nhạc đệm, mọi thứ rốt cuộc lại đâu trở về đấy. Lần này lệnh chủ không còn bịt tai ‘ta không nghe, ta không nghe’ như trước nữa, mà lại hết sức hứng thú kéo kéo tấm áo choàng rách không che được hết thân thể, ngồi xuống sóng vai với nàng.
“Nương tử à, ta đối với nàng là thật lòng, ta chỉ thích một mình nàng, chỉ cưới một mình nàng thôi. Nàng chớ lo ta sẽ mèo mỡ phong lưu, ai thay lòng thì kẻ đó là con rùa.” Chàng cướp cò nói hết trước khi nàng mở miệng, sau đó mới khoái trá vỗ đầu gối bảo: “Được rồi, nàng có thể nói.”
Vô Phương bất đắc dĩ nhìn chàng, “Hôm nay ta tiếp một bệnh nhân, nam nữ dùng chung một cơ thể…”
Lệnh chủ *à* lên, “Biết rồi, là Mông Song Chi.”
Vô Phương lắc đầu, “Mông Song Chi là cơ thể hòa hợp nhau, còn bệnh nhân ta tiếp là hồn phách chen nhau trong một thân xác. Họ rất đáng thương, quanh năm suốt tháng không được gặp nhau, cho nên đến tìm ta, muốn xin ta độ hồn cho một người trong đó, để tách rời họ ra.”
Lệnh chủ âm thầm vui mừng, nhưng bề ngoài lại rất bình thản, vẫn nói đông nói tây như thường: “Ta hâm mộ nghề như nàng lắm, không chỉ có thể chữa bệnh mà còn có thể cứu nhân duyên cho kẻ khác. Chữ tình khổ quá đi, trước kia ta không hiểu, bây giờ nghe nói mà cảm động vô cùng. Nương tử, nàng giúp họ đi, chỉ là độ hồn thôi mà, đối với nàng chắc hẳn dễ ẹc.”
Vô Phương do dự gật đầu, “Độ hồn thì dễ rồi, khó là khó ở chỗ thiếu thân xác để chứa hồn phách.”
Xem đi, từng chút một cắn câu rồi đấy, lệnh chủ vui vẻ chà xát tay. Chàng là kẻ không thể giả vờ được, có chuyện gì liền phải biểu hiện ra mặt. Cũng may tạm thời vẫn chưa để nàng thấy mặt, nếu không bộ mặt đỏ ửng của mình sẽ lọt cả vào mắt nàng rồi.
Chàng ổn định khí tức, giả vờ nóng ruột vì lòng lương thiện, “Thiếu xác? Sao nàng không nói sớm, Yểm Đô thứ gì không có, chứ xác thì nhiều vô kể. Hắn muốn dạng gì? Có sẵn để tới chọn đây, chọn không trúng cũng không sao, tối mai sen đỏ nở rồi, ta có thể đo cỡ làm theo yêu cầu cho hắn. Đã là sự nghiệp của nương tử, ta sẽ tuyệt đối dốc toàn lực ủng hộ.”
Vô Phương cảm thấy khó nói, nàng vặn xoắn vạt váy lụa, ấp úng nói: “Cơ thể của Kim Lụy là nam…”
Lệnh chủ im lặng, “Là cơ thể nam à… Đúng là có hơi không được tự nhiên, nhưng chỉ cần bọn họ yêu nhau thật lòng thì sẽ thích ứng được thôi.”
Đầu óc chàng luôn quái dị vậy đấy, kẻ không có loại đam mê này thì làm gì yêu đương nổi với đối tượng cùng giới chứ? Thay vì miễn cưỡng chia tách, còn không bằng để nguyên như giờ, chí ít sẽ không phá hủy nhân duyên của bọn họ.
Nàng lạnh nhạt đặt hai túi vàng trước mặt chàng, “Ta có một yêu cầu quá đáng, lúc sen đỏ trên Kính Hải nở rộ, phiền lệnh chủ nặn một cơ thể nữ cho ta. Nếu đã quyết chí giúp người ta thì phải làm cho triệt để, nếu đưa hồn phách vào cơ thể tượng nam, hai nam tử… không được hài hòa cho lắm, cũng sẽ ảnh hưởng đến sinh sôi nảy nở sau này.”
Mọi chuyện quả niên đều nằm trong kế hoạch, lệnh chủ bị hạnh phúc làm cho chóng mặt. Lúc đó chàng nghĩ rất đơn giản, chỉ không muốn nàng thờ ơ mãi, nên chân trước vừa đi khỏi, chân sau chàng liền phái Kim Lụy đến nhà tranh. Cứ tưởng nàng khôn khéo, Kim Lụy nói chưa tới hai ba câu sẽ bị nàng nhận ra ngay, nào ngờ khả năng diễn của tên kia lại tốt đến vậy, lừa được cả nàng. Cho nên mới nói, yêu quỷ thì không thể có nhược điểm được, nhược điểm của Vô Phương là quá tốt bụng, trước vì Diệp Chấn Y lấy bọ cạp máu, sau lại vì Kim Lụy cầu cơ thể nữ, đều để tạo phước cho kẻ khác cả. Lệnh chủ thấy mình tuy đã dùng ít mưu mẹo, nhưng cũng đều để thúc đẩy hạnh phúc của nhau thôi, cho nên chàng vẫn đứng thẳng lưng, không hề thẹn với lương tâm.
“Cơ thể nữ?” Chàng ra vẻ hết sức ngạc nhiên, “Ta đâu có biết nặn cơ thể nữ. Nương tử cũng biết mà, ta vẫn chưa thành thân, tượng nam còn có thể dựa theo dáng vẻ của bản thân mà nặn, còn tượng nữ thì… Ta không biết dáng vẻ nữ giới ra sao, bảo ta nặn thế nào được.”
Vô Phương đỏ mặt, rất muốn tìm cái lỗ để chui xuống. Trong lòng cũng thấy hối hận đã vì chuyện này mà đi cầu chàng, thế này có khác gì tự dâng mình tới trước mũi gươm đâu. Nhưng không đến thì phải làm gì đây, để Kim Lụy tùy tiện bắt giết một nữ yêu sao? Giống Cù Như nói, cứu kẻ này mà hại kẻ khác thì không xem là tích đức hành thiện được. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có chàng giúp được mà không cần thương cân động cốt, có điều chính nàng phải chuẩn bị sẵn sàng hy sinh nhan sắc.
Không có lựa chọn nào khác, nàng hạ quyết tâm, trịnh trọng nói: “Ngài không cần khó xử, tối mai ta có thể giúp ngài. Ngài không biết cấu tạo cơ thể nữ thì có ta đây, ngài chỉ cần nói cho ta biết phải làm gì, ta sẽ tự làm.”
Lệnh chủ nghe vậy liền cười lăn quay, “Nàng tưởng nặn tượng là trò nghịch bùn đơn giản hả? Tượng đất chứa đựng tình yêu và vĩnh hằng vô tận, chỉ có thể tạo hình khi người nặn đã cảm giác được sâu sắc sự tái tạo của thế giới này. Ta hỏi nàng, nàng đã từng làm ấm trà bao giờ chưa?”
Vô Phương bị chàng hù dọa, lắc đầu.
“Chưa làm ấm trà, chắc đã làm chậu bát rồi chứ?”
Nàng vẫn lắc đầu, cảm giác xấu hổ mơ hồ quanh quẩn trong lòng, thực sự cảm thấy mình cực kỳ thiếu hiểu biết.
Lệnh chủ chậc lưỡi, “Ngay cả chậu bát cũng chưa làm, tay nàng không có cảm giác với phôi bùn thì làm được gì đây? Chắc nàng không đoán được, trước kia khi ta mới bắt tay thì đã thất bại không biết bao nhiêu lần. Núi Tuyết Đột bây giờ là một ngọn núi đúng không? Ta còn chưa nói cho nàng biết ngọn núi đó là ta dùng bùn xanh để hoang chất thành sao? Ta tốn mất hai nghìn năm mới làm thành tượng đất như ngày hôm nay đấy. Không phải ta có ý xem thường nàng, chẳng qua cảm thấy việc nàng cho rằng chỉ cần đôi ba câu nói là có thể nặn ra túc chủ cho Kim Lụy thì có hơi không thiết thực.”
Vô Phương đỏ mặt tía tai, nàng là kẻ ngoài ngành mà giọng lớn như vậy, thật đúng là làm nhục chuyên ngành của chàng. Nàng cúi đầu, cuối cùng mềm giọng bảo: “Vậy… đến lúc đó muốn ta làm gì, ta sẽ dốc hết sức phối hợp với ngài.”
Tim lệnh chủ đập thình thịch, máu nóng dâng trào, kêu *ùng ục ùng ục* vang vọng bên tai chàng. Vốn da mặt dày như tường thành, ấy vậy mà lần đầu tiên lệnh chủ lại xấu hổ. Dù từ ‘động phòng’ cứ treo ngoài miệng đến nỗi thành câu cửa miệng, nhưng đến khi sự thật gần ngay trước mắt, chàng lại hốt hoảng sợ sệt, cảm thấy mình sắp không kiên trì nổi nữa.
Chàng không nói lời nào, vì căng thẳng mà hai tay vô ý thức xoa áo choàng trên đầu gối. Lớp vải không chịu nổi sự tàn phá của chủ nhân, chàng còn chưa dùng lực mà làm nó rách toạc. Trên cửa điện có gió nhẹ thổi đến, ngực và đầu gối lành lạnh, thì ra tình yêu chính là mùi vị mê loạn như vậy.
Vô Phương thấy chàng im lặng thì đoán nhất định bây giờ trong đầu chàng toàn là suy nghĩ bậy bạ. Nàng quay mặt đi, lặng lẽ nắm chặt mép váy, hình như ngu ngốc là có lây thật, nàng bất giác bị cuốn theo cảm xúc của chàng, nghĩ đến tối mai thì trong lòng cũng thấp thỏm.