Khi biết chuyện mình làm là ngu xuẩn thì người ta thường có dự cảm sẽ thất bại ngay từ ban đầu rồi. Nhưng tên đã rời cung thì đâu quay lại được nữa, chỉ có thể tiếp tục mà thôi, đến khi nào đến đường cùng mới dừng lại được.
Sau lưng có tiềng rống mơ hồ truyền tới, mặc dù nghe rất xa xôi nhưng tim Vô Phương vẫn run lên. Nàng chưa hề trải qua cảm giác này bao giờ, dù trước kia bị đạo sĩ đuổi chạy đứt cả hơi thì cũng chỉ hơi hoảng mà thôi, chứ chưa thể nói là sợ được. Còn bây giờ là hãi hùng đúng nghĩa, một con quái vật giống đực xa lạ có ý đồ với mình, nàng là một cô nương phái yếu, quyền thế không bằng mà đánh cũng đánh không lại, chỉ có duy nhất con đường chạy trốn thôi.
Nhưng tiếng rống kia, chẳng lẽ chiêu thay mận đổi đào đã bị lộ rồi? Chấn Y có gặp nguy hiểm không?
Vô Phương do dự xoay người lại nhìn, Cù Như cũng nghe thấy, nhưng cô bé không những bay chậm lại mà còn ra sức vỗ cánh bay cao hơn, “Sư phụ đừng nhìn trước ngó sau nữa, sư đệ sẽ có cách thoát thân thôi, còn nếu chết mất rồi thì càng không thể để y hy sinh vô ích được.”
Người nàng tốn công cứu sống cuối cùng lại chết vì nàng, ‘đôi tay nhân ái’ này biến chất quá rồi. Vô Phương nhíu chặt mày, “Chúng ta chỉ vừa qua khỏi núi Hủ Mộc thôi, bây giờ quay lại có lẽ vẫn còn kịp.”
“Về Yểm Đô làm nương tử của lệnh chủ? Sau đó sinh một đống tiểu yêu quái cho lão?” Cù Như há miệng cười ha hả, rồi gió tạt vào họng nên bị sặc. Ho khan một hồi lâu mới bình thường lại, cô bé cất giọng khản đặc an ủi Vô Phương: “Nếu đã trốn được rồi thì đừng suy nghĩ nhiều quá. Em nói thật nhé, Chấn Y dù sao cũng chỉ là một người phàm, chết thì chết thôi. Đợi chuyện này qua đi, chúng ta nghĩ cách tìm hồn phách của y về nhét vào ký chủ khác là được, sau đó tha hồ ngao du biển hồ, còn tốt hơn khi làm người nhiều.”
Nói thì nói thế, nhưng từ lúc sinh ra cho đến chết đi hay từ chết rồi lại sinh ra, vượt qua được chặng đường này cũng phải chịu không ít đau khổ.
“Ta cứ cảm thấy hình như mình đã sai…” Vô Phương lẩm bẩm, “Ta luôn luôn cứu người nhưng lần này e đã hại Chấn Y rồi.”
Cù Như nói: “Thế thì sao, nếu như không vì cứu y, sư phụ cũng chẳng đến thành Sâm La xin bò cạp máu ở chỗ Thương Hải làm gì, lại càng không bỗng dưng có hôn ước với Bạch Chuẩn. Mọi duyên cớ đều do y mà ra, dĩ nhiên nên để y giải quyết rồi, trong kinh thư đều nói thế đấy thôi. Mà nếu đám nữ yêu ở Cửu Âm đáng tin thì sẽ đưa sư đệ đến bến đò hội họp với chúng ta, chúng ta cứ tới giới Diệu Thiện chờ trước đi đã, hai canh giờ sau không tới thì mặc kệ, về thẳng Ô Kim Sát Thổ thôi.”
Nhắc đến Ô Kim Sát Thổ, con đường trước mặt Vô Phương lại trở nên u ám. Nghe nói thành chủ mười sáu thành Sát Thổ đều tới Yểm Đô tham dự hôn lễ, chẳng rõ trên mảnh đất đó còn nơi cho nàng đặt chân không nữa.
“Sư phụ…” Giọng Cù Như có vẻ mù mờ, “Qua núi Thiết Vi rồi, chúng ta đi đâu bây giờ? Hướng Đông Nam là Diêm Phù, còn Đông Bắc là thế giới Sa Bà.”
Vô Phương thoáng trầm ngâm, “Thế giới Sa Bà… Nếu muốn tránh thế lực của Bạch Chuẩn thì đến tòa thành nhỏ ở Trung Thổ ta được sinh ra cũng tốt. Có điều đã một nghìn năm trôi qua rồi, không biết tòa thành kia còn ở đó không. Hay là cứ đến Tân Trường An đi, chúng ta mở y quán chữa bệnh ma quỷ cho con người để kiếm sống cũng được.”
Đối với các nàng mà nói thì chuyện mưu sinh rất dễ giải quyết, vấn đề là có chịu làm hay không mà thôi. Điểm bất ổn duy nhất khi đến Trung Thổ nằm ở chỗ: nơi đó vốn là thế giới của con người, các nàng là dị loại, rất dễ trở thành đối tượng bị đả kích; còn Nam Diêm Phù là thiên hạ của yêu ma, người và yêu sống chung lẫn lộn, không bên nào dị nghị bên nào, bọn họ sẽ được an nhàn tự tại hơn.
Thật chẳng ngờ một hôn ước từ trên trời rơi xuống lại đẩy nàng vào cảnh bốn phía là địch như thế này, tên Bạch Chuẩn này đúng là yêu tinh hại người!
Vô Phương cắn răng dùng hết sức bay thật nhanh, dãy núi bên dưới thoáng cái đã lùi hết về sau lưng, không bao lâu liền đến giới Diệu Thiện.
Cả hai hạ mây đáp xuống đất, hễ tới tối là ở rìa biên giới lại có yêu ma tụ tập, đi qua đi lại tạo thành khung cảnh khá náo nhiệt. Xuôi chiều đi thẳng về phía trước sẽ thấy hai bên đường là những lồng đèn to lớn đề đủ bảng hiệu, tửu lâu khách điếm cũng không hề thiếu.
Hai cô nương đeo tay nải đi đường vào ban đêm được không ít người tiếp cận mời chào ở trọ, nhưng vì sợ Thôn Thiên nên cả hai đều từ chối khéo mà vội vã chạy đến bến đò. Mặt nước bao la bên ngoài đen ngòm nhìn như biển mực, đợi thêm hai canh giờ nữa, nếu Chấn Y đến thì cùng đi, còn nếu y không đến… Vô Phương cảm thấy có lỗi với đồ đệ này, mình còn chưa dạy xong y thuật cho y thì đã để y cản tai họa lớn như vậy.
Núi Thiết Vi có chu vi hơn ba trăm do tuần, nếu cõng một người cưỡi mây thì sẽ không chịu nổi sức nặng, lúc đi thuê thuyền, khi về cũng chỉ có thể dùng cách này. Cũng may mùa sinh sản của trùng ăn sắt đã qua, không có cỏ động minh vẫn có thể đối phó được.
Cù Như nhìn chung quanh, phát hiện ở đằng xa có cái chòi, đèn lồng treo ngoài chòi chiếu sáng con thuyền mộc lan neo sát bờ. Cô bé chỉ qua đấy, “Em đi thuê thuyền trước, để sư đệ tới thì có thể lên đường ngay.”
Vô Phương tất nhiên đi cùng cô bé, đến gần chào hỏi mấy tiếng mới thấy chủ thuyền từ tốn đi ra khỏi chòi. Nàng vốn có thể dễ dàng nhìn thấu nguyên hình của yêu quái bình thường, nhưng với kẻ trước mặt lại có phần khó khăn, nhìn tới nhìn lui vẫn chỉ thấy một đám sương mù, còn hình ảnh đập vào mắt là một gương mặt đờ đẫn cùng đôi mắt ti hí mờ mịt.
Cù Như không để ý nhiều, nói thẳng là muốn thuê thuyền, “Lấy chiếc lớn nhất bền nhất ấy.”
Chủ thuyền vẫn ngơ ngác, cả buổi mới *ờ* được một tiếng rồi bảo: “Giao tiền trước.”
Vô Phương thấy khả nghi, lúc tới đâu nhìn thấy bến thuyền này, càng không có con thuyền này, mới qua mấy hôm mà đã được dựng lên nhanh thế rồi sao?
Nàng tính gọi Cù Như lại, nhưng Cù Như đã đi theo chủ thuyền vào chòi rồi. Nàng vội đuổi theo, vừa giẫm lên bậc tam cấp thì bị ai đó kéo lại. Nàng thầm mừng trong lòng, đoán là Chấn Y đến, nhưng ngoái đầu lại nhìn thì nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán. Thân hình cao to tuyền một màu đen, mũ trùm kín mít… Kẻ vừa tới tới không ai khác ngoài Bạch Chuẩn.
Nàng sợ hãi hét lên một tiếng rồi bụm chặt miệng mình. Không hiểu sao chàng lại có thể đến nhanh như thế được, kiệu hoa vừa ra cửa là nàng lập tức rời khỏi núi Cửu Âm ngay, tính toán thời gian thì dù chàng có là ánh sáng cũng không thể đảo mắt cái đã đuổi tới nơi rồi.
Nhìn thủ đoạn truy đuổi nương tử bỏ trốn này thì xem ra lệnh chủ đã không thể nhịn được nữa rồi. Chàng giữa cánh tay nàng, Vô Phương muốn giằng thoát ra, kết quả lại khiến chàng càng dùng sức kiềm chế hơn. Sức nữ giới luôn kém xa nam giới, nàng có cố mấy cũng không đẩy được chàng, chàng vẫn như tượng đá không hề nhúc nhích.
Lệnh chủ rất tức giận, cho đến nay chàng chưa bao giờ phẫn nộ như thế cả. Chàng là người trọng sĩ diện, vậy mà mười nghìn năm mới kết hôn một lần lại bị người ta bỡn cợt như vậy. Tân nương biến thành nam tử, ai đến uống rượu mừng cũng tái mét mặt, còn tưởng chàng không lấy được vợ nên tự nặn tượng để cưới luôn ấy.
Cô nàng xấu bụng không biết điều này! Trên đường tới đây lệnh chủ vô cùng phẫn nộ, quyết định lúc gặp được phải dạy dỗ nàng một trận, vô pháp vô thiên như thế, tưởng là yêu thì không cần tuân thủ quy tắc à? Chàng còn tính trước là trước hết phải giáo dục mấy câu, nếu nàng không nghe lời thì sẽ tét mạnh vào mông nàng…
Nhưng khi đứng trên con đê mênh mông liếc thấy bóng nhạn, bao lửa giận tích lũy lại như gặp phải nước, *xèo* cái tắt lịm liền. Chàng cố xốc lại tinh thần của một đấng trượng phu, rốt cuộc nín nhịn hồi lâu lại chỉ thốt ra được một câu: “Sao nàng lại có thể như thế chứ, thật quá đáng!”
Vô Phương ngạc nhiên nhìn chàng, dẫu không thấy mặt nhưng nghe thấy giọng nói uất ức của chàng, trong chớp mắt nàng thấy mình đúng là có lỗi với chàng.
Sao lại có cảm giác này được, do chạy nhanh quá nên đầu óc hỏng rồi sao? Nàng giận dỗi nói: “Ta đã bảo là không muốn gả cho ngươi rồi, là ngươi cứ ép buộc, có thể trách ta được sao?”
Lệnh chủ ‘thế… thế’ cả buổi rồi cơn giận phun trào, nói luôn một lèo: “Ai bảo nàng nhận sính lễ của ta!”
Đây quả thật là cái cớ rất không phong độ nhưng lại có thể đánh thẳng vào mục tiêu nhất. Lệnh chủ nói ra rồi mới thấy hơi hối hận, nhưng chàng không tìm được lý do nào khác để phản bác nàng. Mấy phen lận đận khiến tinh thần chàng thực sự rất mệt, nếu đầu têu là kẻ khác thì máu đã đổ văng tứ tung từ lâu rồi. Nhưng đây lại là nương tử của chàng, chàng nắn tim bóp phổi cũng không dám nói nặng nửa lời, lệnh chủ có một dự cảm mãnh liệt là đời này của mình tiêu tùng rồi.
Vô Phương á khẩu chẳng trả lời được, không muốn nhắc lại chuyện sính lễ nên chỉ hỏi chàng: “Đồ đệ của ta đâu, ngươi làm gì y rồi?”
Cũng vì tên Diệp Chấn Y đó là đồ đệ của nàng nên dù muốn giết chàng cũng không giết được. Lệnh chủ bực bội nói: “Ta giam hắn lại rồi, nàng có biết giam cầm là gì không? Nghĩa là mãi mãi không để hắn rời khỏi Yểm Đô, trừ khi nàng lấy chính mình ra trao đổi.”
Vô Phương lại nghẹn họng, “Nếu ta đã đào hôn thì hôn ước này cũng nên xóa bỏ thôi.”
Lệnh chủ phủi đi ngay, “Nàng nói không tính, phải nghe theo ta. Nàng về với ta trước đi đã, chọn ngày lành khác rồi chúng ta tổ chức lần nữa.”
Vô Phương giận đến nỗi mặt đỏ gay, “Núi Cửu Âm nhiều nữ yêu đến thế, ngươi tìm đại một người cũng được mà, tại sao cứ nhất thiết phải là ta?”
Lệnh chủ ngẫm nghĩ, “Bọn họ không đẹp bằng nàng, hơn nữa ta có thể hóa giải sát khí, nàng đi theo ta lợi lắm đấy.”
Nửa vế đầu nàng có thể hiểu được, nhưng chàng nói mình có thể hóa giải sát khí thì đúng là ly kỳ. Lão yêu ở nơi uế thổ, không rõ lai lịch, gần như có thể khẳng định rằng xuất thân không tốt. Có thể hóa giải sát khí là sao? Không phải là báu vật của Phật giới thì cũng là thần thú kỳ bí… Vô Phương kinh ngạc nhìn chàng, tuyệt đối không tin chàng thần thông đến thế.
Lệnh chủ quan sát nét mặt nàng, vô cùng buồn bã, “Ta không nói láo mà, sau này nàng sẽ biết thôi. Những lời ta nói tiếp đây đều là thật, dù nàng có đẹp đến đâu thì tứ châu thiên hạ bao gồm cả thế giới Sa Bà cũng không một ai dám cưới nàng, trừ phi nàng gả cho Thần Phật thôi. Nhưng nàng cũng biết rồi đấy, Thần Phật không thể thành thân, nên nàng chỉ có thể chọn ta.”
Lệnh chủ đúng là ngốc nghếch trên phương diện tình cảm, có điều chàng cũng biết thuật ép giá đấy. Làm cách nào mới có thể khiến người bán chấp nhận giảm giá đây? Đầu tiên phải bới lông tìm vết, hễ đối phương bắt đầu nghi ngờ giá trị tồn tại của mình thì chàng có thể nhân lúc đấy chen vào.
Chàng kiềm chế sự đắc ý trong lòng mà nhìn nàng, nàng nghiêm mặt, không biết đang nghĩ gì.
“Đi về với ta thôi nào.” Chàng ngọt ngào khuyên nhủ, “Danh tiếng của ta xấu xa lắm, nhân phẩm lại lúc hay lúc dở. Nàng mà mặc kệ đồ đệ mình thì ta sẽ ra lệnh làm thịt gã.”
Nàng nhanh chóng đưa ra câu trả lời, “Ta có thể đổi cho Chấn Y, nhưng ta không gả.”
Lệnh chủ lại buồn bực, cứ giằng co thế này không phải là cách, chàng giậm chân bảo: “Không gả cũng được, nhưng hôn ước vẫn có hiệu lực mãi mãi, bao giờ làm hôn lễ thì cứ nhìn tâm trạng mà quyết, vậy có được không?”
Như thế thì nghe miễn cưỡng chấp nhận được, vì thật ra cái chức vị hôn phu này vốn chả có xíu phân lượng gì, không thích thì hoàn toàn có thể lời đi không quan tâm. Vô Phương chấp nhận, “Lúc về hãy thả Chấn Y ra, để y quay về trần gian đi.”
Lệnh chủ tỏ vẻ một lời đã định, ai đổi ý thì là đồ chết bầm, “Nhưng nàng cũng phải đồng ý với ta rằng về sau sẽ ở lại Yểm Đô, để lúc nào ta nhớ nàng thì sẽ có thể thấy nàng lúc đó.”
Vô Phương trợn tròn mắt nhìn chàng, “Ta có thể cam đoan mình sẽ ở lại Phạn Hành Sát Thổ, nhưng không nhất thiết phải ở Yểm Đô.”
Thương lượng đã đâu vào đấy rồi, lệnh chủ thấy ánh mắt nàng rất kiên định thì biết mình chỉ có thể nhượng bộ. Chàng đành đồng ý với điều kiện, “Nàng không thể ở quá xa Yểm Đô, mấy ngọn núi lân cận nàng thích ở đâu thì ở, và cũng không thể phản đối ta tới thăm nàng.”
Vô Phương có cảm giác khóc không ra nước mắt, nhưng thảo luận đến mức này đã là giới hạn lớn nhất rồi, còn cò kè nữa thì có khi bị khiêng vào động phòng mất.
Nàng thở dài một hơi rồi gật đầu, lệnh chủ thấy nàng đã khuất phục thì ngượng ngùng đi đến dắt tay nàng, “Vậy chúng ta về nhà thôi.”
Vô Phương không thích chàng đụng vào mình nên giật tay lại, rồi phát hiện Cù Như mất tăm thì lo lắng nhìn quanh tìm, “Cái chòi kia vừa rồi vẫn còn ở đây mà…”
Lệnh chủ khoanh tay bảo nàng đừng tìm nữa, “Các nàng gặp phải Thôn Thiên rồi. Cũng may bổn đại vương đến nhanh, chứ trễ một bước thì ngay cả nàng cũng chui vào bụng nó rồi.”