Y bị sái cổ rồi, nhưng chẳng sao, sư phụ là linh y, có thể chữa cho y.
Vô Phương nhìn quanh một vòng, bảo đảm không có tà ma quấy nhiễu mới sờ lên dây chằng ở hai vai Chấn Y dùng sức bóp. Sau một tiếng *phựt* rồi tiếng xương cốt kêu *rắc*, cuối cùng cổ y cũng về lại chỗ cũ.
Nàng tủm tỉm cười nói: “Đây là chỉnh xương, đùng được cho cả người lẫn yêu. Từ xương chẩm* cho đến gai cột sống, nếu không ngay vị trí thì khí huyết sẽ tắc nghẽn, gân mạch co lại. Bây giờ được chỉnh lại rồi, lát nữa ngươi sẽ thấy khá hơn.” Nàng đưa cái bánh bột ngô nướng được cắm gần đống lửa cho y, nghi ngờ hỏi: “Chỉ có tư thế ngủ không tốt mới xuất hiện triệu chứng này. Đồ đệ bình tĩnh thật đấy, ngủ suốt dọc đường luôn à?”
(*Xương chẩm là phần nằm nhô cao, sờ vào có hình bánh giày, nằm giữa đường đi của cột sống ẩn sau tóc.)
Chấn Y không tiện trả lời, bẻ một miếng bánh nhét vào miệng, đáp ậm ừ: “Là do sợ ạ, người không biết bay, lên không trung tất nhiên rất căng thẳng.”
“Căng thẳng cái gì, có ta và Cù Như đây, còn có thể để ngươi bị ngã chết sao?” Nàng cảm thấy sinh làm người đúng là chuyện phiền phức. Không giống các nàng có thể tùy ý trên trời xuống đất, con người quá yếu ớt, thỉnh thoảng nàng còn lo sẽ kẹp chết y. Y chết nàng còn phải tới Phong Đô tìm hồn cho y, mắc công lắm, cho nên nàng đã nhẹ nhàng hết sức có thể, vậy mà vẫn suýt nữa siết đứt cổ y.
Chấn Y không nói gì, liếc nhìn nàng rồi quay sang chỗ khác.
“Với tuổi tác tu vi hiện giờ của ngươi thì ngươi vẫn chưa cưỡi mây được đúng không? Lúc về ta sẽ không kẹp ngươi như thế nữa, ngươi nằm trên lưng ta đi, không khéo ta đáp xuống đất lại phát hiện ngươi chết queo từ đời nào rồi.”
Chấn Y há miệng tính phản bác, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời trở vào.
Cù Như tọng bánh đầy miệng, lúng búng nói: “Đồ ăn ở Phạn Hành khó nuốt chết đi được, vẫn là đồ ở thành Thiên Cực ngon hơn, bánh nhân thịt to chừng này này!”
Chấn Y cúi đầu nhìn cái bánh trong tay, nhân bánh đúng là có bị bớt xén. Gã bán bánh mắt lé xẹ, vung dao xuống cái phập thì nhân bánh chỉ còn mỗi cái lòng đỏ trứng to tướng, vỏ bánh lại dày như cái mâm. Có điều Chấn Y vẫn thấy bình thường, y không kén chọn như nữ giới. Đưa mắt liếc nhìn Vô Phương, trông nàng cũng không vui lắm, thế là y im lặng bẻ phần nhân của cái bánh trên tay mình, âm thầm nhét vào trong tay nàng.
Một hành động nhỏ lại làm Vô Phương kinh ngạc. Cùng là đồ đệ, nhưng Cù Như chỉ biết tranh ăn với nàng, lần trước ướp thịt, ngay cả nước tương dư cô bé cũng nốc sạch, chưa từng nghĩ đến việc chừa phần cho sư phụ. Chấn Y biết điều như thế, thật sự khiến nàng cảm động đến nước mắt giàn giụa. Xem ra thu nhận thêm một đồ đệ là quyết định chính xác, có ví dụ bao gối rách của Cù Như trước đó, sự thân thiết của Chấn Y chính là ánh nắng ở Phạn Hành Sát Thổ này, soi sáng lòng nàng.
Nàng cảm thấy ấm lòng, ánh mắt nhìn y tràn đầy trìu mến, “Sư phụ ăn đủ rồi, ngươi giữ mà ăn đi!”
Vốn Cù Như không phát hiện ra, nhưng nàng vừa nói thế, cô bé lập tức quay mặt sang, “Sư đệ, trong mắt đệ không có sư tỷ sao?”
Chấn Y nhíu mày, vẻ mặt có phần oán giận, “Trên đường đi sư tỷ ăn nhiều chuột đồng thế rồi còn gì, hiếm chi chút thịt vụn này? Chỉ có một cái bánh, dĩ nhiên phải hiếu kính với sư phụ trước.” Nói rồi y đứng lên, phất tay áo đi ra khỏi động.
Núi Cửu Âm là nơi tập trung nhiều yêu quái nhất ở Phạn Hành Sát Thổ, vì đây là nơi cực âm nên không có nam yêu đặt chân vào, thế nên nó thành ngọn núi nữ yêu đúng như cái tên. Thế núi không đứng tách biệt mà kéo dài thành dãy, cao lớn nguy nga, bị che khuất trời đất vốn âm u càng thêm tối tăm hơn. Đứng trong sơn cốc nhìn ra xa, sương mù quấn quýt giữa núi non trùng điệp, thỉnh thoảng lưng chừng núi sẽ xuất hiện một ngọn đèn xanh chậm rãi khoan thai di chuyển xuống núi… Thế giới bên kia như một thế giới khác, không thể chạm đến.
Trong núi rất yên ả, ngay đến một cơn gió cũng không có. Chấn Y chắp tay đứng trên tảng đá nhô ra, hơi lạnh trong không khí phả vào mặt, dù xiêm y trên người có tầm thường đến đâu, thì khi khoác lên người y vẫn không vùi lấp được khí chất vương giả. Y nheo mắt nhìn về nơi xa, ánh mắt thâm thúy và dứt khoát, có mục đích rõ ràng. Vô Phương giả vờ ra ngoài đi dạo, đứng bên cạnh quan sát y, y phát giác thì quay đầu sang nhìn nàng, thần sắc mặt dần dịu dàng hẳn đi.
“Ngươi muốn đi săn thú sao?” Nàng vòng tay áo hỏi: “Chỗ này không so được với bên ngoài, con nào bắt được cũng đều thành tinh cả rồi.”
Nhưng y lại đáp một nẻo: “Từ Ô Kim Sát Thổ đến Phạn Hành Sát Thổ đều không giống Trung Thổ. Yêu quái ở đây giống người, mà người ở Trung Thổ lại như yêu.”
Câu nói này đầy ẩn ý, có thể thấy là người còn vướng mắc chuyện cũ. Vô Phương hỏi: “Ngươi nhớ nhà à?”
“Nhà?” Môi y cong lên giễu cợt, “Đúng thế, rồi ta cũng phải về nhà… Đến lúc đó nàng về cùng ta được không?”
Vô Phương lắc đầu, “Thiên hạ rộng lớn nhưng chỉ có Sát Thổ là chốn dung thân của ta, ta đến Trung Thổ làm gì chứ, bị người ta coi là quỷ mà bắt thì tiêu.”
“Có ta đây, sẽ không ai dám bắt nàng cả.”
Nàng *à* một tiếng, “Đồ đệ ta có triển vọng rồi.”
Vô Phương không tin là vì lần đầu tiên nàng gặp Chấn Y, y trông thảm hại vô cùng, bản thân còn do nàng cứu thì lấy gì mà bảo vệ nàng đây?
Chấn Y biết suy nghĩ của nàng, tự giễu bật cười rồi không nói gì thêm.
Nàng khép tay áo ngáp một cái, “Vất vả lắm mới tìm được sơn động, tối này ngủ cho no giấc đi, mai lại đi nghe ngóng tung tích của mèo yêu khổng lồ.”
Nàng xoay người tính trở vào trong động, bỗng y gọi nàng lại, có lời cũng không nói, cứ ấp a ấp úng.
Nàng cảm thấy kỳ lạ, “Ngươi sao thế? Có gì khó nói à?”
Y nói không phải, “Tâm ý ta dành cho sư phụ, ta không muốn sư tỷ có dính dáng gì. Ví dụ như ăn bánh hồi nãy, một miếng bánh không thể chia cho cả hai, nếu ta đã cho sư phụ thì xin sư phụ giấu sư tỷ giùm, tránh để sư tỷ tức giận không vui.”
Trong chuyện này Vô Phương chả nhạy bén tí nào, “Ta nhớ đã bảo ngươi giữ lại ăn rồi mà, như vậy không đúng sao?”
Quả thực không đúng, không đúng rất nhiều chỗ, nhưng lại không nói nguyên nhân ra được. Y cứng họng, cuối cùng chỉ đành thở dài, “Không còn sớm nữa, sư phụ vào trong nghỉ ngơi đi.”
Nàng đi hai bước, “Còn ngươi?”
Chấn Y không đáp, chỉ quay đầu nhìn về phía dãy núi trùng điệp. Tóc y đã mọc dài rồi, tóc mai gọn gàng, gò má bóng loáng… Có lúc Vô Phương cảm thấy mình không nhìn thấu y, trên danh nghĩa y là đồ đệ của nàng, nhưng trong lòng nàng thừa biết mình không giữ được đồ đệ này, rồi sẽ có ngày y rời đi, y có khoảng trời rộng lớn hơn.
Chở người cưỡi mây quả thật khiến nàng mệt lả, nên đêm nay nàng ngủ rất say giấc. Sáng hôm sau cả bọn lại lên đường đi tìm mèo yêu, nhưng núi Cửu Âm này quá lớn, sơn tinh dã quỷ lại nhiều đến thế, giống như việc tìm một người ở trên phố xá sầm uất vậy, nào có dễ chi.
Nói quái lạ thì đúng là quái lạ thật, lũ yêu kia không quản vạn dặm lặn lội đến chân núi Thập Trượng cầu y, nhưng giờ nàng đến rồi mà chẳng gặp một ai đau ốm cả. Là bệnh không cần thuốc đã khỏi, hay là tên yêu quái lộng hành làm ác kia đã thu tay lại?
Nhóm Vô Phương ở trong núi tìm kiếm rất lâu mà vẫn không thu hoạch được gì, trái lại Chấn Y thu hút tới không ít yêu quái thèm máu.
Trong bụi cỏ quanh đó luôn có tiếng *sột soạt*, thỉnh thoảng trong tối lại xuất hiện ánh mắt dòm ngó. Vô Phương tháo vòng kim cương ra đeo vào tay cho Chấn Y, nhưng y cực lực từ chối nói không muốn khiến nàng hơi giận, “Ngươi vốn không nên xuất hiện ở đây, có biết máu thịt mình thơm ngon đến đâu không hả? Nếu không có Thần Phật che chở, thì một kẻ da mỏng thịt mềm như ngươi cũng không đủ nhét kẽ răng bọn chúng.”
Đang ở chốn này, không làm vướng bận người khác mới là biểu hiện tốt.
Chấn Y lẳng lặng đi theo sau lưng Vô Phương và Cù Như, Cù Như thắc mắc: “Sư phụ là linh y chứ đâu phải Chung Quỳ*, sao chúng lại đi vòng tránh chúng ta nhỉ?”
(*Chung Quỳ là vị thần có thể đánh quỷ trong truyền thuyết, dân gian xưa thường treo ảnh của Thần, cho rằng có thể trừ được tà ma.)
Quanh quẩn mãi trong rừng cũng không phải là cách, cô bé hiện nguyên hình bay lên chỗ cao. Người có phố phường của người, quỷ có khu vực của quỷ, đám yêu quái cũng sẽ có nơi tụ tập. Chỉ cần tìm được chỗ đó là có thể biết được phần nào tung tích về mèo yêu.
Vô Phương khẽ than, rồi xoay người lại mỉm cười với Chấn Y, “Yêu ở đây cũng giấu bệnh sợ thầy thuốc kia đấy.”
Mắt ngọc mày ngài của nàng lẫn trong đêm tối nhưng lại có thế mạnh như vũ bão. Y ngẩn ngơ nhìn, trong lòng nở cười khổ, có một sư phụ như thế thì rốt cuộc là phúc hay họa cũng không nói rõ được.
Chợt phát hiện ở đằng xa có ngọn đèn lập lòe trôi lơ lửng, nàng lặng tiếng đi theo. Ở nơi đồng trống, ngọn đèn kia phát ra ánh sáng mông lung, dưới đèn có bóng người còng lưng, mặc áo choàng rộng thùng thình, nhìn từ đằng sau trông giống ngôi mộ. Nàng đang tính đuổi theo thì một sợi dây mây chẳng biết từ đâu phóng ra, nhanh chóng quấn quanh cổ tay nàng, nhưng tại một chớp mắt đó cũng có ánh sáng lóe lên chém đứt sợi dây mây. Ngọn đèn xanh và bóng người lưng còng đi xa, Chấn Y cầm kiếm bảo vệ sau lưng nàng, từ góc tối rốt cuộc có một bóng dáng bước ra, tướng mạo liễu yếu đào tơ, chính là đằng yêu Lộc Cơ.
“Thân thủ của thiếu hiệp tốt thật đấy, nếu không phải ta nhanh nhẹn thì suýt nữa đã bị huynh chém chết rồi.” Lộc Cơ nở nụ cười cây đổ chim bay, cúi người thi lễ với Vô Phương, “Núi cao sông dài, Diễm cô nương vẫn khỏe chứ?”
Cuối cùng cũng gặp được một người quen, Vô Phương thi lễ lại, “Không ngờ lại gặp cô nương ở đây, đúng là khéo quá.”
Lộc Cơ lại bảo không hề khéo, “Nghe nói mọi người đến Cửu Âm nên ta liền từ đỉnh núi bên cạnh đến hầu mọi người. Người dưới ngọn đèn xanh vừa nãy ấy, tuyệt đối không thể đuổi theo đâu.”
Cù Như đáp xuống đất thu hai cánh về, nhón chân nhìn ngọn đèn đi xa kia, “Ta thấy trong ngực con yêu đó có ôm đứa trẻ, trông dáng lọm khọm giống bà lão.” Rồi quay đầu hỏi Lộc Cơ: “Mà sao không thể đuổi theo?”
Lộc Cơ nói: “Cô ta là Đậu Quỷ, thân đầy móng nhọn, thích ăn não. Lúc còn sống cô ta rất đáng thương, khi còn là khuê nữ bị nam nhân lừa hoài thai, kết quả gã kia bội tình bạc nghĩa, cô ta ôm con đứng ngoài cửa nhà gã kêu gào đến chết. Sau khi chết oán niệm chất chồng, cô ta hóa thành ác quỷ, thường xuyên lang thang khắp nơi. Ta không nhớ cô ta đến núi Cửu Âm này lúc nào, chỉ biết sau khi cô ta đến thì số lượng yêu quái đạo hạnh thấp chợt giảm đi. Cô ta không nhận thân thích, không có tư duy, nguy hiểm hơn cả đám sài lang hổ báo kia.” Vừa dứt lời cô nàng liền liếc mắt đưa tình với Chấn Y, “Vị tiểu ca này trách lầm ta rồi, nếu không nhờ ta ra tay ngăn cản, các người cứ thế đuổi theo thì có khác nào theo như mong muốn của cô ta đâu? Linh y và chim Cù Như chắc không cần lo, chỉ sợ người phàm tục như huynh thôi, rơi vào tay cô ta là coi như thành món điểm tâm rồi.”
Cù Như cảm thán không ngớt: “May quá may quá, nếu như đụng chạm là không tránh được một trận đánh ác liệt rồi.”
Lộc Cơ khẽ cười, “Chứ gì nữa, có thể bớt được rắc rối nào thì bớt…” Rồi cô nàng bỗng la oai oái, mắt ngậm nước xuân liếc nhìn Chấn Y, ôm tay kêu lên: “Vị tiểu ca này mạnh tay ghê, vừa rồi làm nô gia đau quá trời.”
Vô Phương lẫn Cù Như đều rất lúng túng, bất cứ lúc nào yêu tinh cũng không quên xem chuyện dụ dỗ nam giới là nhiệm vụ cả đời. Trên núi Cửu Âm này toàn là nữ yêu, tình cờ thấy nam giới thì liền lập tức trưng ra dáng vẻ đói khát.
Trên mặt Chấn Y lại rất bình thản, y chắp tay với cô nàng, “Lúc nãy ta không quan sát kỹ nên đã mạo phạm cô nương, mọi việc đều lấy bảo vệ gia sư làm trọng, rất xin lỗi cô nương.”
Lộc Cơ mở to mắt nhìn Vô Phương, “Thì ra là cao túc* của Diễm cô nương. Tiểu ca có lòng như thế thật khiến người ta thương tiếc…” Vừa nói cô nàng vừa uốn éo vòng eo, “Ta cũng muốn một đồ đệ giống vậy nha.”
(*Cao túc: tiếng tôn xưng đồ đệ của người khác.)
Cù Như thấy Lộc Cơ õng ẹo thì có cảm giác bị uy hiếp, cho nên bước tới đứng chắn giữa nàng ta và Chấn Y, “Sư đệ ta là người đàng hoàng, y cứ thấy mỹ nhân là sẽ đau đầu, xin cô nương tự trọng.”
Lộc Cơ sững sờ, “Thấy mỹ nhân là sẽ đau đầu à? Vậy y sớm chiều đối diện với Diễm cô nương, chẳng phải đã hôn mê từ lâu rồi sao? Điểu sứ đừng có nhỏ mọn như thế, sư đệ chứ có phải con trai đâu mà không cho phép người khác bắt chuyện với y?”
Cơn giận của Cù Như tuôn ra như lũ, “Ngươi mới là đồ phân chim*! Hài cốt của tình lang còn chưa lạnh mà ngươi đã bắt đầu cợt nhả dụ dỗ người khác, hèn gì nữ yêu núi Cửu Âm lại có tiếng xấu vang dội đến thế.”
(*Điểu sứ mà Lộc Cơ nói đồng âm với từ phân chim.)
Chỉ vài câu đã làm Lộc Cơ tím tái mặt mày.
Vô Phương cau mày mắng cô bé, dẫu gì người ta cũng có ý tốt tới chỉ điểm cho họ, yêu quái vốn tính ngả ngớn chứ không hẳn là nàng ta có ác ý. Cù Như tính khí bộp chộp, may đi theo nàng nên mới chẳng hề gì, còn nếu thả ra ngoài thì e là đã đắc tội với người cả thiên hạ rồi.
Nàng đã xin lỗi thay đồ đệ thì Lộc Cơ không so đo nữa, chỉ nói: “Trước đây khi vào cửa là nhờ Cù Như cô nương hướng dẫn, ta nợ ân tình đó nên nghe đôi câu nặng lời cũng chẳng là gì. Diễm cô nương đến đây vì có việc phải đi qua núi Cửu Âm sao? Vào Phạn Hành Sát Thổ đã báo cáo với lệnh chủ Yểm Đô chưa?”
Vô Phương cảm thấy kỳ lạ, “Ta tới núi Cửu Âm là có chuyện phải làm, vẫn chưa kịp đến Yểm Đô. Ai đến địa giới nơi này đều phải bái kiến lệnh chủ trước à?”
Lộc Cơ gật đầu, “Cả năm nghìn do tuần từ Nam chí Bắc nơi này đều do ngài ấy cai quản, vào miếu lạy thần là quy tắc cũ rồi. Có điều cũng không cần gấp gáp lắm, dạo này Yểm Đô đang chuẩn bị đón chuyện vui nên rất bận. Hôm trước ta có nhìn từ xa, toàn bộ cửa đều có giăng lụa đỏ, kiệu hoa cũng được chuẩn bị xong rồi, nghe nói ngày đón dâu là trong hai ngày nay. Cũng không biết là cô nương nhà nào xui xẻo tám đời mới phải gả cho lão yêu vạn năm kia nữa.