Một thiếu nữ khác ngồi bên cạnh nhìn nàng ta đau đớn nhíu mày, thanh âm rất ôn nhu, tràn ngập thương tiếc.
- Ô ô ô... Tên hỗn đản, đã vậy còn ác độc, cái đó người ta còn nhỏ vậy mà còn bị hắn bóp mạnh vậy...
- Không nhỏ, muội xem, hiện tại nhìn có vẻ to hơn lúc trước...
Thiếu nữ ngồi bên bên cạnh lại nói, tay nàng cầm trong tay một chén dịch thể nồng nặc mùi thuốc đông y, bôi loạn lên bộ phận mới phát dục của thiếu nữ tóc ngắn, hai nụ hoa đỏ bừng. Chỉ có điều vùng xung quanh hai nụ hoa đó có màu hồng hồng hình bàn tay có chút quỷ dị.
Bàn tay này chính là kiệt tác của Dương Thiên Lôi, mà hai thiếu nữ này chính là Mộc Tử Vi và nữ hài cao gầy mà nàng gọi là Di tỷ.
- Đó là bị sưng! Ô ô ô... Tên hỗn đản Dương Thiên Lôi, ta sẽ không để yên cho hắn đâu! A... Đau...
Thiếu nữ tóc ngắn kích động một trận nhất thời khiến hai khối đậu hũ truyền đến một trận đau đớn đến nhức xương.
- Kiên nhẫn một chút, sẽ khỏi nhanh thôi. Tiểu Vi, tuy rằng muội thua, nhưng chắc chắn tình trạng của Dương Thiên Lôi còn thảm hơn muội, sợ rằng phải mất mười ngày nửa tháng mới khỏi. Với đấu pháp liều mạng như vậy quả thật là lần đầu tiên tỷ thấy. Cũng phải nói lại, nếu như muội không khinh địch, ngay lúc đầu tung ra Thủy Hỏa Đoạn Hồn Câu thì hắn có mơ cũng không chạm đến người muội được!
- Di tỷ, muội không có khinh địch... Muội chỉ muốn lúc đầu dùng quyền đánh hắn một trăm cái, sau đó lại dùng Thủy Hỏa Đoạn Hồn Câu dập hắn thêm một trăm cái nữa! Nhưng không ngờ hắn lại ác vậy.
Mộc Tử Vi nói đến đây liền nghĩ đến hình ảnh Dương Thiên Lôi người đầy máu hiên ngang đứng đó.
- Tỷ thấy tên Dương Thiên Lôi này không ngu ngốc như lời đồn!
Di tỷ mỉm cười, nói:
- Hắn chỉ mới tấn cấp lên Tinh Giả chỉ một tháng, hiện tại đã là Tinh Giả cấp ba, tốc độ tu luyện như tên lửa như thế sợ không có ai theo kịp. Hơn nữa... Hắn lại không hề dùng đến tinh thần lực, bắt chước Lôi Vân Thân Pháp, lúc hắn dốc toàn lực phút cuối cùng rõ ràng thể hiện hắn đã luyện được Tinh Khí Hợp Nhất!
- Thì sao? Cũng chỉ là một Tinh Giả mới nhập cấp ba mà thôi? Hắn chính là phế vật!
Nghe Di tỷ tán dương Dương Thiên Lôi, Mộc Tử Vi liền phản bác.
- Nhưng muội lại bại trong tay hắn!
Di tỷ nhẹ giọng nói.
- Tên khốn nạn, vô sỉ, căn bản không liên quan đến thực lực của hắn! Muội...
Mộc Tử Vi còn muốn phản bác tiếp nhưng phát hiện rằng nàng đã đuối lý, sự thật nàng đã thua, mặc kệ nguyên nhân gì, nàng thua là sự thật, chỉ có thể không cam lòng nói:
- Muội muốn xem xem hắn thắng trận ngày mai bằng cách gì? Không bị răng rơi đầy đất mới lạ! Hừ!
...
Sau khi Dương Thiên Lôi và Mộc Tử Vi nhanh chóng kết thúc trận đấu rời khỏi lôi đài, cuộc thi tỷ thí người mới lại tiếp tục diễn ra những trận đấu hấp dẫn khác, Lôi Kính, Tằng Cách La Mỗ, Phong Mã Ngưu đều cường thế chiến thắng, đồng thời, ở cuộc thi năm nào cũng vậy, trong cuộc thi năm nay có bảy con hắc mã rất cường đại, trong đó xuất hiện ba gã Tinh Giả cấp năm!
Sự quật khởi của phế thải Dương Thiên Lôi, bảy hắc mã mạnh mẽ khiến cho cuộc thi tỷ thì năm nay tràn ngập biến số và gay cấn, so với các cuộc thi các năm trước thì hấp dẫn hơn nhiều!
Sau một ngày tỷ thí chấm dứt, năm mươi cường giả đã được lên danh sách.
Lôi Hoành âm trầm cùng với một vài thành viên khác trong ban điều hành cuộc thi đi vào một phòng hội nghị được chuyên môn bố trí cho cuộc thi.
Hắn cố ý sắp xếp trận đấu Mộc Tử Vi và Dương Thiên Lôi vốn là mượn tay Mộc Tử Vi giáo huấn Dương Thiên Lôi, bởi vì hắn biết tính cách nỏng nảy của Mộc Tử Vi, hơn nữa Mộc Tử Vi có oán niệm rất lớn với Dương Thiên Lôi, tuyệt đối đánh Dương Thiên Lôi thương nặng, hơn nữa chà đạp Dương Thiên Lôi thê thảm trước mắt nhiều người!
Thế nhưng, điều hắn không ngờ tới là Dương Thiên Lôi lại thắng, tuy rằng cũng bị thương nặng nhưng với tiến bộ kinh người và ý chí ngoan cường đó thì không những không bị sỉ nhục mà còn được một số người công nhận tán thành!
Loại kết quả này Lôi Hoành tuyệt đối không muốn nhìn thấy!
Lúc danh sách năm mươi cường giả đã được thành lập, thì sẽ tiến hành đấu loại chọn ra hai mươi lăm người. Lúc này, Lôi Hoành mặc dù nằm trong Ban điều hành cuộc thi, hơn nữa còn có thực lực bản thân kết hợp với quan hệ của gia tộc có thể có quyền hạn nhất định trong tay, thế nhưng muốn sắp xếp toàn bộ cuộc thi theo ý mình thì hoàn toàn không thể.
Trong vòng đấu loại năm mươi lấy hai lăm này thì một điều cần tuân thủ đầu tiên chính là cường giả cường giả không thể đụng nhau. Như vậy thì cường giả chân chính mới có thể tấn cấp thuận lợi, những kẻ yếu bị loại khỏi vòng chiến.
Tuy rằng Dương Thiên Lôi chiến thắng được một đấu thủ cường đại như Mộc Tử Vi, nhưng phương thức giành chiến thắng của hắn khá đặc thù, hiển nhiên không thể xếp chung với hàng cường giả, thực lực của hắn còn kém xa lắm, hoàn toàn chỉ dựa vào sự cứng đầu và luật đấu mới có thể giành thắng lợi.
Với khả năng của Lôi Hoành thì chỉ có thể sắp xếp cường giả nào đấu với Dương Thiên Lôi mà thôi.
Vốn ý định mượn cuộc thi tỷ thí người mới này chèn ép một con kiến hôi như Dương Thiên Lôi mà thôi, căn bản không hề xem Dương Thiên Lôi là một đối thủ ngang hàng. Thế nhưng Lôi Hoành lại không hề nghĩ tới cuộc thi mà hắn tỷ mỉ sắp xếp ngược lại thành toàn cho Dương Thiên Lôi.
- Với cái loại đấu pháp vô sỉ đó, hắn chỉ có thể dùng một lần mà thôi, tuyệt đối không có lần thứ hai, ta thật muốn nhìn xem ngươi làm sao mà thắng được trận ngày mai? Top năm mươi, vô luận là đấu với ai thì kết quả của hắn chỉ có một – thất bại! Đáng tiếc, tuy tiểu tử này thất bại nhưng cuộc thi tỷ thí người mới này lão tử lại làm giá y cho hắn!
Trong lòng Lôi Hoành phiền muộn, thế nhưng kết cục như vậy thì vô pháp thay đổi. Điều này khiến hắn rất phẫn nộ và nghẹn khuất, nhưng chỉ một lát sau, hai mắt Lôi Hoành bỗng nhiên sáng ngời, trên mặt lại hiên lên vẻ mặt tà ác khuyến mãi thêm nụ cười nham hiểm, thấp giọng lầm bầm.
- Cuộc thi tỷ thí người mới này cứ cho tên ngu ngốc đó đắc ý một chút, đợi tới khi thí luyện thì... Hắc hắc!
Có người nói, khi kiến thức nhiều sẽ có một loại cảm giác ưu việt trên chỉ số thông minh, điều này sinh ra rất tự nhiên. Dương Thiên Lôi thân là kẻ xuyên qua, thấy âm mưu nhỏ của Lôi Hoành sẽ có cảm giác gì đây?
..
Hây hây... Nguồn: https://truyenfull.vn
Từng tiếng thét lớn truyền ra từ tiểu viện của Dương Thiên Lôi, chỉ thấy một người đang cầm một thanh đoản kiếm Tinh Giả chuyên dùng dành cho nữ điên cuồng vung tới vung lui, mồ hôi ướt đẫm quần áo, mỗi một lần xuất kiếm, mũi kiếm xuất hiện một tia tinh thần lực nhàn nhạt. Quả nhiên người này đã nắm giữ được cách sử dụng vũ khí Tinh Giả, có thể quán chú tinh thân lực của bản thân vào thân kiếm!
Đương nhiên, một phần là cũng nhờ công hiệu của huyết tinh thạch trong đoản kiếm.
Bên trong vũ khí Tinh Giả chuyên dụng đều có huyết tinh thạch dùng để câu thông vũ khí với nhân thể, có thể giúp liên thông giữa người và vũ khí, tinh thần lực có thể đi một mạch từ nhân thể vào bên trong vũ khí.
Nhưng, đối với một Tinh Giả vừa mới tấn chức cấp ba mà nói thì muốn làm được điều này cũng phải tốn thời gian mấy ngày. Bất quá Dương Thiên Lôi không cần tốn nhiều sức lực làm được ngay.
- Được rồi, dừng lại nghỉ ngơi chút đi.
Trương Tử Hàm đang đứng một bên tập trung quan sát Dương Thiên Lôi ôn nhu nói, nàng rất thích quan sát Dương Thiên Lôi lúc tu luyện, rất cẩn thận và cố gắng.
Tay cầm khăn mặt, Trương Tử Hàm đi tới cạnh Dương Thiên Lôi, nhẹ nhàng giúp hắn lau mồ hôi. Chỉ bất quá hiện tại nha đầu này học khôn rồi, một tay trợ giúp Dương Thiên Lôi lau mồ hôi, một tay giữ chặt cổ áo chính mình.
- Tiểu Lôi, tuy rằng hiện tại ngươi có thể đưa tinh thần lực quán chú vào bên trong kiểm thể một cách đơn giản nhất, nhưng chỉ mới vừa đạt đến cảnh giới "dễ sai khiến" mà thôi, nếu muốn ở bất kỳ tình huống nào, tình thần lực giống như một thói quen, tự động quán chú, không ý thức điều khiến, đó mới là đạt tới cảnh giới "kiếm đến khí theo".
- Ừm, hiểu rồi!
Dương Thiên Lôi nhắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn sát bên, nói:
- Nhưng, Trương lão sư thấn ái, nàng hình như đã quên một việc...
- Việc gì?
Trương Tử Hàm kỳ quái hỏi.
- Ngày hôm qua nàng mới truyền cho ta "Tinh Khí Hợp Nhất", hôm nay truyền dạy kiếm kỹ cơ bản "Kiếm Đáo Khí Tùy", thế nhưng... Nàng không hề truyền thụ những công phu bắt buộc của Tinh Giả cấp ba, rèn luyện da màng toàn thân!
Dương Thiên Lôi nhẹ giọng nói.
- Không phải ta quên, mà là rèn luyện da màng cũng không phải là một sớm một chiều là có kết quả, ta hiện tại truyền tinh kỹ cho ngươi là muốn giúp ích cho ngươi trong các trận đấu sắp tới.
Trương Tử Hàm mỉm cười nói.
- Như vậy a, nhưng mà, ta nghĩ mặc dù cuộc thi tỷ thí người mới cũng quan trọng nhưng không quan trọng bằng việc đều thăng cảnh giới, không thể bởi vì cuộc thi mà làm chậm việc tu luyện. Trương lão sư, cứ dạy ta công phu rèn luyện da màng đi!
Dương Thiên Lôi nói:
- Hiện tại... Chờ ta tắm rửa sạch sẽ rồi cùng đi ăn, bao tử của ta đang đánh ầm ầm rồi đây!
- Được rồi, ngươi nhanh đi tắm rửa đi, thay đồ sạch sẽ rồi sau đó đi ăn cơm.
Trương Tử Hàm nói.
- Được, nhưng... Bên đó... Không được nhìn lén đó nha!
Dương Thiên Lôi lúc đi vào trong gian nhà, xoay người nhìn nói với Trương Tử Hàm với đôi mắt hết sức hèn mọn, nói xong khiến chút nữa làm cho Trương Tử Hàm té ngửa.
- Ngươi là một tên đại đầu quỷ! Nghĩ sao mà bảo ta nhìn lén ngươi!
Khuôn mặt Trương Tử Hàm nhất thời đỏ bừng, tiểu tử này gọi thân mật với nàng là Trương lão sư, nàng có thể chấp nhận được, nhưng nói Trương lão sư không tính, mà lại dùng cái loại giọng nói và vẻ mặt chả khác gì một cặp đang yêu nhau thắm thiết, khiến cho Trương Tử Hàm càng nghẹn họng chính là tên tiểu tử này dám bảo nàng nhìn lén! Nghĩ sao nói nàng nhìn lén?
Nhìn khuôn mặt tức giận của Trương Tử Hàm, Dương Thiên Lôi thỏa mãn đi vào trong phòng, tẩy rửa sơ qua toàn thân, thay một bộ y phục sạch sẽ, đi ra, không nói lời nào liền nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của Trương Tử Hàm, nói;
- Đi thôi!
- Đi thì đi, nhưng mà ngươi nắm tay ta để làm gì?
Trương Tử Hàm ý kiến nhưng cũng không giãy tay ra.
- Mỗi lần đi ăn không phải nàng dẫn ta đi sao? Tu vi của nàng cao, tốc độ nhanh, ta đang đói bụng nên phải tiết kiệm thời gian! Đi thôi... Trương lão sư thân mến!
...
Dương Thiên Lôi ngửi mùi hương xử nử, nắm đôi tay mềm mại không xương, nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của Trương Tử Hà khiến lòng hắn lâng lâng. Được Trương Tử Hàm kéo đi, hai người rất nhanh đã đến trước thực đường.
Nhưng Dương Thiên Lôi muốn nắm tay người đẹp cùng đi vào thực đường, để mọi người phải ước ai, đố kị. Nhưng ông trời không cho hắn cơ hội, lúc gần tới thực đường thì Trương Tử Hàm liền buông tay hắn ra.
Bất đắc dĩ, Dương Thiên Lôi chỉ có thể sóng vai cùng nàng bước vào thực đường.
Dù vậy nhưng sự xuất hiện của hai người vẫn thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh.
- Nhìn kìa, Thủy tiên tử Trương Tử Hàm! Mỹ nữ đệ tam của học viện chúng ta!
- Ta nhổ, ngươi thì biết cái rắm, Tử Hàm muội muội đã sớm được xưng là đệ nhất mỹ nữ rồi! Đệ tam là chuyện của hai năm trước!
- Không phải chứ? Đệ nhất và đệ nhị đâu?
- Ngươi không biết à? Ngươi đã nghe câu "nữ nhân mười tám lột xác hoàn toàn" chưa? Tử Hàm muội muội hai nắm trước coi là đệ tam là bởi vì nàng lúc đó còn nhỏ, chưa phát dục đầy đủ! Còn bây giờ? Ngươi cứ nhìn đi là biết, những đường cong kia... Chậc chậc!
- Đứng bên cạnh nàng chính là tên ngu ngốc đệ nhất của học viện chúng ta, buổi sáng không phải hắn bị thương rất nặng sao? Lạ thật, sao giờ nhìn hắn như không bị gì thế nhỉ? Nhưng mà công nhận tên này đủ ác, hơn nữa còn cực độ vô sỉ, nghe người ta nói hắn bóp meo meo của thiếu nữ thiên tài Mộc Tử Vi gần nát!
- Càng ghê tởm hơn ở chỗ, tên này có vận siêu cấp cứt chó, chả hiểu sao lại có thể lọt vào top năm mươi cường giả! Không biết vận cứt chó của hắn kéo dài đến khi nào?
Đủ loại nghị luận từ đám người truyền đến, tùy rằng chỉ thì thầm bàn tán với nhau nhưng toàn độ đều truyền vào tai Trương Tử Hàm và Dương Thiên Lôi.
Nhất là câu giày vò meo meo, Tử Hàm muội muội nghe xong liên quay đầu trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi.
Dương Thiên Lôi ra vẻ vô tội nhún vai, ánh mắt vô định cố ý nhìn thoáng qua bộ ngực của Tử Hàm muội muội, khiến nàng gần như muốn nổi điên tại chỗ, thế nhưng do xung quanh có không ít người đang nhìn nên Tử Hàm muội muội đành nhẫn nhịn
...
- Haiz... Đã quá, nhưng mới chỉ lưng lưng bụng thôi!
Dương Thiên Lôi ăn như bão cuốn, miệng tay hoạt động liên tục, hoàn toàn không một chút nhã nhặn nào, Trương Tử Hàm ngồi cạnh không dám nói một câu nào, dường như có hơi mất mặt, thế nhưng điều khiến nàng kinh ngạc là tên này ăn bằng phần ăn của ba người bình thường, hơn nữa còn ra vẻ chưa đủ no.
- Vậy ngươi ăn tiếp đi, ta ở bên ngoài chờ ngươi.
Trương Tử Hàm không biết nói gì hơn, đành trốn ra ngoài.
- Không cần, ăn cơm no bảy phần là được rồi, bảo trì vóc dáng, giúp tinh thần phấn chấn, ăn nhiều thì có ích gì đâu? Ăn qua loa vậy là được rồi, Trương lão sư, chúng ta đi thôi.
Dương Thiên Lôi nói xong liền đứng lên, vỗ vỗ bao tử vài cái rồi bỗng nhiên hô lên:
- Sư phụ, gói mười cái bánh bao đem về!