Huyền Thiên

Chương 177: Mâu thuẫn (thượng)


Dương Thiên Lôi học theo ôm lấy Đan Thanh Dương, vẻ mặt kích động nói:

- Sư phụ, cuối cùng con đã trở về, đồ nhi nhớ lão nhân gia người muốn chết.

Trong mắt Sở Hương Hương hiện lên vẻ mừng rỡ, Dương Thiên Lôi dám ở trước mặt Trương Tử Hàm làm như vậy, nàng cũng thấy đủ rồi. Có một số việc, luôn phải có trước có sau, hơn nữa, nàng cũng rất rõ ràng địa vị của Trương Tử Hàm trong lòng của Dương Thiên Lôi.

- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.

Đan Thanh Dương vỗ vỗ vai Dương Thiên Lôi, nhẹ giọng nói:

- Đi thôi, chúng ta đi vào nào.

...

Sở Hương Hương và Trương Tử Hàm nắm tay nhau, vừa nói vừa cười, chỉ là các nàng ai cũng đều cảm thấy được, cho dù như thế nào, quan hệ giữa hai người sẽ không bao giờ có thể trở lại như trước được nữa.

Sở Hương Hương ít nhiều có chút áy náy đối với Trương Tử Hàm, dù sao nàng cũng là người đến sau.

Đương nhiên, mối quan hệ vi diệu giữa Trương Tử Hàm và Sở Hương Hương, trong lòng Dương Thiên Lôi cũng hiểu rõ ràng, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

Hắn không muốn để bất kỳ một nữ nhân nào mình thích và thích mình bị tổn thương.

Sau khi trở về, vừa nhìn thấy Sở Hương Hương đích, hắn liền hiểu rõ, vị sư tỷ bình thường hay bị mình chọc ghẹo, tình cảm của nàng dành cho mình sâu nặng hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, nước mắt của nàng, ánh mắt của nàng, biểu cảm của nàng, đều khiến cho Dương Thiên Lôi phải rung động sâu sắc.


Không thể nghi ngờ, nếu như bởi vì Trương Tử Hàm có mặt ở đây mà hắn lại tỏ ra sợ hãi rụt rè không có biểu hiện gì, khẳng định sẽ khiến Sở Hương Hương thương tâm. Nhưng nếu biểu hiện quá nồng nhiệt thì Tử Hàm muội muội thân yêu của hắn tất nhiên cũng sẽ khó chịu.

Đây là chuyện vô cùng bi đát và đau đầu.

Những tình tiết trong tiểu thuyết, cái gì mà thân hổ rung lên một cái thì mỹ nữ liền nhào vào lòng, còn cái gì mà khoan dung, thông hiểu nhau, không ghen tuông, không đấu đá nhau, tất cả những cái đó đều là rắm thối. Có nữ nhân nào sẽ vô tư chia sẻ người đàn ông mình yêu thích cho một nữ nhân khác?

Dương Thiên Lôi tuy tự tin, nhưng còn chưa tự tin đến mức bại não.

Cho nên, hắn chỉ có thể dùng cách ôn hòa vừa phải, hóa giải tình huống ngượng ngùng này một cách thoả đáng. Tuy còn chưa được hoàn mỹ lắm, nhưng ít ra cũng đạt được sự cân bằng, không thể để bất kỳ bên nào bị tổn thương quá sâu.

...

Dưới sự dẫn dắt của Đan Thanh Dương, mọi người tiến vào Thiên Đan Phong, trực tiếp đi vào Vạn Đan Điện.

Sau khi chia thành một vòng tròn ngồi xuống, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm.

Kỳ thực, ngay khi mọi người nhìn thấy Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm, Đan Thanh Dương và mười cao thủ Tiên Thiên cùng với Sở Hương Hương đã cảm ứng được khí tức trên người Trương Tử Hàm, nàng đã thăng cấp lên Tiên Thiên.

Hơn nữa, điều càng làm cho Sở Hương Hương kinh ngạc hơn chính là, dị năng vốn hữu hiệu với Trương Tử Hàm, nhưng hiện tại lại hoàn toàn mất đi hiệu lực. Nàng căn bản không thể đọc được ý nghĩ của Trương Tử Hàm, trong mắt của Trương Tử Hàm, nàng chỉ có thể thấy một mảng băng tuyết.

- Nói gì đi nào, xem ra lần này các ngươi có thu hoạch không nhỏ, nhất là Trương Tử Hàm... Uh, dù sao cũng là người một nhà, ta sẽ xưng hô ngươi là Tử Hàm vậy, sau này ba người các ngươi sống chung tốt với nhau...

Đan Thanh Dương già đầu thành tinh, một câu nói liền khiến cho Sở Hương Hương phải đỏ mặt.

- Khụ khụ, yên tâm đi sư phụ, đệ tử tất nhiên sẽ không phụ lòng kỳ vọng của lão nhân gia người, sẽ cùng Tử Hàm, Hương Hương, chung sống thật tốt...


Cái tên vô sỉ Dương Thiên Lôi này, đánh rắn bằng gậy liền bò theo lên, nhân cơ hội phản kích, hắn còn đang chưa biết giải quyết mối quan hệ giữa hai nàng này thế nào, đang gút mắc đầy rẫy, không ngờ một câu của Đan Thanh Dương đã nói toạc ra hết, tuy lão nói rất súc tích, nhưng Dương Thiên Lôi sao có thể bỏ qua cơ hội này?

Lăng Hi không phải đã nói rồi sao? Người tu luyện kiêng kị nhất là sợ hãi rụt rè, cần phải tùy tâm tùy tính, thì mới có thể dũng mãnh tinh tiến. Ca ca ta còn do dự cái gì? Đương nhiên là dao sắc chặt đay rối, chỉ thẳng bản tâm. Truyện Tiên Hiệp

- Hứ, ai muốn sống chung với ngươi?

Nghe Đan Thanh Dương và Dương Thiên Lôi nói, tuy Sở Hương Hương vui mừng trong lòng, nhưng dù sao vẫn quá đột ngột, hơn nữa cảm thấy ít nhiều cũng có lỗi với Trương Tử Hàm, khiến nàng cảm thấy trên mặt có chút ngượng ngùng, liền hờn dỗi nói như thế.

Chỉ là, sau khi nàng nói xong, lại e thẹn cúi đầu, và cũng giống như mọi người, vào lúc này, tâm thần đều tập trung vào nhân vật chính là Trương Tử Hàm.

Bản tính Trương Tử Hàm thiện lương, yếu đuối, nhưng nàng cũng có tính kiên trì và ngang ngạnh của mình, mặc dù nàng rất hiểu rõ, với tính cách và thiên phú và thành tựu trong tương lai của Dương Thiên Lôi, tất nhiên sẽ xảy ra cục diện như ngày hôm nay, hơn nữa nàng đã sớm có chuẩn bị trong lòng rồi.

Nhưng vào lúc này, đối với nàng mà nói, vẫn quá đột ngột.

Đột nhiên khiến nàng cảm thấy từng cơn chua xót khổ sở và ủy khuất.

Trương Tử Hàm lại không biết rằng, tâm trạng này của nàng loại vừa mới nảy sinh thì Thủy Nguyên Châu ẩn tàng trong cơ thể nàng liền xảy ra biến hóa vi diệu, từng tia thần niệm lặng lẽ toả ra từ bề mặt của nó, vô thanh vô tức trực tiếp tiềm nhập vào trong đầu Trương Tử Hàm...

Trương Tử Hàm nhìn ánh mắt hiền từ của Đan Thanh Dương, nhìn dáng vẻ hờn dỗi của Sở Hương Hương, nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong của Dương Thiên Lôi, nàng bỗng nhiên cảm thấy trái tim mình đau nhói.

Mặc dù Dương Thiên Lôi đăng nắm chặt tay nàng, khiến nàng hiểu rõ, Dương Thiên Lôi đang muốn nói với nàng, nàng mới là người quan trọng nhất trong lòng hắn.

Nhưng nước mắt không nghe lời, cứ tuôn trào ra khoé mi của nàng, trong đôi mắt dường như ẩn chứa cả thế giới băng tuyết kia toát lên từng đợt khí tức khhiến cho người ta phải đau lòng xót thương.

Hai mắt nàng đẫm lệ mông lung nhìn Sở Hương Hương, rồi lại nhìn Dương Thiên Lôi, giọng nói run run, cố lấy dũng khí nói ra một câu khiến cho mọi người đều ngơ ngác, còn Dương Thiên Lôi liền ngây dại ra:

- Thiên Lôi... Ta... Xin lỗi, ta... Ta thích Dương Quá.

Trương Tử Hàm nói xong, liền ôm mặt chạy ra ngoài, để lại Đan Thanh Dương và mười đại cao thủ mặt nhìn nhau ngượng ngùng, và cả Sở Hương Hương với sắc mặt tái nhợt.

Vào lúc này, Sở Hương Hương rất rõ ràng, Trương Tử Hàm không tiếp nhận nàng, và cũng biết rằng, điều này có nghĩa là, Dương Thiên Lôi phải lựa chọn giữa nàng và Trương Tử Hàm. Nhưng nàng càng rõ ràng hơn, Dương Thiên Lôi sẽ tuyệt đối không lựa chọn mình... Sở Hương Hương tuy rất khổ sở, rất đau lòng, nhưng nàng không trách Trương Tử Hàm, có trách thì chỉ tự trách mình không gặp được Dương Thiên Lôi sớm hơn.