Huyền Thiên

Chương 119: Đan Thanh Dương


- Tinh giả cấp bốn? Lẽ nào bọn họ không nhìn ra được sao?

- Ta nói giúp ngươi ẩn giấu, tuy rằng hiện tại nguyên thần của ta rất suy yếu, nhưng chỉ làm điểm này còn chưa gây khó dễ đối với ta. Dưới Thần Đạo, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ khám phá được, thời gian của ta không còn nhiều lắm, ngươi hiện tại đã tấn cấp tới Tinh giả cấp năm, ta liền truyền thụ cho ngươi Phạt Tủy Kinh!

Lăng Hi nói xong, từng đạo tâm pháp khẩu quyết liền dũng mãnh truyền vào trong đầu Dương Thiên Lôi.

- Ngưu xoa, đây quả thực là chuyên môn chế tạo cơ hội cho ca giả trư ăn thịt hổ a!

Trong lòng Dương Thiên Lôi cảm thán một câu. Dương Thiên Lôi không dám hàm hồ, tuy rằng còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi Lăng Hi, nhưng cũng không nhịn được theo như lời chỉ dẫn của Lăng Hi tiến vào trong trạng thái tu luyện.

Phạt Tủy Kinh, tâm pháp thượng thừa thích hợp cho Tinh giả hậu thiên rèn luyện cốt tủy, khi tu luyện giả có thể chuyển tinh thần lực vào trong xương tủy, rèn luyện tới cảnh giới luyện tủy như hống, như vậy có thể tấn cấp trở thành Tinh giả cấp sáu.

Thời gian ba ngày, đảo mắt trôi qua, đệ tử các đại đế quốc đều đã đến đông đủ.

Sáng sớm ngày hôm đó, mấy trăm vị thiếu niên được người của Trảm Không Kiếm Phái đưa vào trong một gian phòng thật lớn, dựa theo thành tích kiểm tra, lần lượt ngồi lên vị trí đã định của chính mình.

Đám thiếu niên ngồi ở những chiếc ghế cao một chút đều ngạo khí mười phần, bộ đáng lão tử rất ngưu, trong đó không hề thiếu loại người lỗ mũi chổng ngược lên trời giống như Lôi Hoành.

Tổng cộng số người trúng tuyển là sáu trăm người, cộng thêm đặc biệt chiêu mộ bốn mươi người, tổng cộng lại bốn trăm sáu mươi người. Nghe thì con số này có vẻ tương đối lớn, thế nhưng chuyển tới các sơn phong của Trảm Không Kiếm Phái mà nói, cũng chỉ là hơn mười người một chỗ mà thôi.

Bốn mươi người đặc biệt tuyển nhân, việc nhân đức không nhường ai ngồi trước nhất. Tuy rằng ngốc bức Lôi Hoành kia ngồi ở phía trước, nhưng biểu hiện ngày hôm nay lại điệu thấp một cách thần kỳ, lỗ mũi lần đầu tiên hạ thấp xuống dưới đất.

Trương Tử Hàm ngồi trong đám người xa lạ, mặc dù là thiên tài tụ hợp, mỹ nữ như mây, nhưng nàng vẫn như trước là hoa bách hợp màu trắng nở rộ trong tuyết, không hiện sơn, không lộ thủy, không hề chói mắt giống như vầng thái dương, thế nhưng chỉ cần ánh mắt của người khác chú ý tới nàng sẽ nhịn không được liếc mắt thêm lần nữa, lại lần nữa.

Đặc biệt là khí tức thanh thuần như mặt nước của nàng, đối với bất cứ thiếu niên hoài xuân nào mà nói đều có lực hấp dẫn trí mạng. Bất luận kẻ nào cũng sẽ nghĩ đến, Trương Tử Hàm còn có một mặt vô cùng bưu hãn.

Đương nhiên, cũng chỉ lúc đối mặt với Dương Thiên Lôi, Tử Hàm muội muội ôn nhu như nước mới có thể biểu hiện ra một mặt bưu hãn của nàng. Kỳ thực nếu như không có cái mặt vô sỉ, hèn mọn, da siêu dày như Dương Thiên Lôi mà nói, phỏng chừng không có bất cứ kẻ nào ở cùng một chỗ với Trương Tử Hàm phát hiện ra mặt bưu hãn của nàng.

Dương Thiên Lôi ngồi tại hàng ghế tương gần cuối, không hề để ý tới những ánh mắt xem thường, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, biểu hiện vân đạm phong khinh, chỉ là bộ đáng bắt chéo chân của hắn, khóe miệng hơi câu dẫn ra, còn có phương hướng ánh mắt nhìn lại để vẻ mỉm cười đạm nhiên của hắn mang theo một tia tà khí, bộ dáng vân đạm phong khinh biến thành cà lơ phất phơ.

Vị ca ca này cảm giác quanh thân thần thanh khí sảng, Trảm Không Kiếm Phái nguyên bản vô cùng thần bí, cường đại, dưới sự xuất hiện một lần nữa của mỹ nữ Lăng Hi đã bị rút đi khăn che mặt, vì vậy hắn biểu hiện rất nhàn nhã.

Quản ngươi như thế nào? Cho dù lão sư tốt nhất còn có thể khá hơn mỹ nữ Lăng Hi? Trừ phi lão tổ Trảm Không Kiếm Phái Tiêu Dật Phong tới đây còn có lực liều mạng, nhưng điều này có khả năng sao? Hơn một nghìn năm qua đi, cho dù là cường giả Thần Đạo cũng phải bụi bặm trở về đất vàng, ai có thể bằng ca được. Nói trắng ra là, ca hiện tại đang là giả trư ăn thịt hổ.

Vì vậy so với các thiếu niên ôm tâm lý khẩn trương lo được lo mắt, Dương Thiên Lôi không cần bàn cãi chính là một người dễ dàng nhất. Nguyên nhân chính là bởi vì như vậy, ánh mắt của người này không biết nhìn đi đâu, trong miệng càng tuôn ra những chữ số khiến mọi người xung quanh không hiểu ra sao, có vẻ như đang đo đạc cái gì đó. Sau khi nhìn một vòng, Dương Thiên Lôi phát hiện, người hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhất vẫn là yêu nữ Sở Hương Hương kia.

Nguyên nhân chính yếu đương nhiên là bởi vì vị trí của nàng, dĩ nhiên việc nhân đức không nhường ai, xếp hạng trung gian nhất, đó chính là vị trí tuyệt đối nhất nha.

Tiểu nữu này, tuy rằng Dương Thiên Lôi sờ đã sờ rồi, hôn cũng hôn rồi, nhưng nghĩ tới quan hệ giữa nàng và nhị tỷ Dương Thiên Lệ, Dương Thiên Lôi liền không dám sinh ra bất cứ ý nghĩ không an phận nào, miễn cho chọc lửa đốt vào thân.

Cuối cùng ánh mắt vẫn rơi vào bóng lưng của Tử Hàm muội muội.



Sau một lát, đám lão giả tiên phong đạo cốt vừa cười vừa nói tiến vào trong gian phòng, nhưng lão giả này đa phần bề ngoài còn trẻ tuổi hơn so với Tiêu Hà, càng khiến Dương Thiên Lôi kỳ quái chính là, chính giữa những lão giả còn có mười mấy trung niên nhân.

Thế nhưng từ vẻ mặt của mười mấy trung niên nhân kia, Dương Thiên Lôi không hề nhận thấy bất cứ câu nệ nào, ngược lại, những lão giả xung quanh nói chuyện với những trung niên nhân này đều mang theo vẻ tôn kính trong mắt, nói chuyện vui vẻ. Tựa hồ địa vị của những trung niên nhân này so với các lão giả càng thêm cao quý hơn.


- Cung nghênh các vị trưởng lão!

Đúng lúc này, nhãn thần những đệ tử Tiên Thiên đứng hai bên đài chủ tịch cực kỳ nóng bỏng, thần thái cung kính hành lễ với các lão nhân, lớn tiếng nói.

Những đệ tử trong hàng Tiên Thiên này, mấy người Tiêu Hà, Tiêu Vân, Linh Lung đều có mặt trong đó. Hiển nhiên là các sứ giả được phái đi để tuyển nhận đệ tử từ khắp các đại đế quốc.

Những lão giả này đều ngồi xung quanh vị trí đài chủ tịch, mấy trung niên nhân kia thì lại ngồi vào vị trí trung gian.

- Cung nghênh thái thượng trưởng lão Thiên Dương Phong Trần Phi Dương, thái thượng trưởng lão Thiên Vân Phong Vân Bạc Theine, thái thượng trưởng lão Thiên Quân Phong Long Diêu Quân, thái thượng trưởng lão Thiên Kiếm Phong Kiếm Vô Tình, thái thượng trưởng lão Thiên Mộng Phong Tiêu Như Mộng, thái thượng trưởng lão Thiên Tiếu Phong Trần Tiếu Thiên.

Một đạo thanh âm vang dội từ bên ngoài gian phòng truyền đến, vô luận là các đệ tử Tiên Thiên hay các trưởng lão đã tiến vào đều vội vàng đứng dậy, cúc cung hành lễ.

- Cung nghênh thái thượng trưởng lão Thiên Minh Phong Âu Dương Minh.

Sau khi các vị thái thượng trưởng lão và mọi người đều đã ngồi xuống vị trí của mình, một lão giả gày gò chậm rãi bước tới, mọi người, bao gồm cả các vị thái thượng trưởng lão vừa mới tiến vào đều vội vàng hành lễ một lần nữa, biểu tình càng thêm cung kính hơn nhiều.

Âu Dương Minh quay về phía mọi người hơi gật đầu, đi tới vị trí trung gian số một đài chủ tịch, sau khi chậm rãi ngồi xuống, nhìn sáu vị thái thượng trưởng lão bên cạnh, vừa cười vừa nói:

- Thực không nghĩ tới, các ngươi dĩ nhiên cũng tới giúp vui, xem ra các ngươi đã biết được tình huống của các đệ tử trúng tuyển lần này? Mấy năm trước, tựa hồ các ngươi đều không có hứng thú tham gia.

- Ha ha, Âu Dương huynh, ta gần đây bỗng nhiên nảy ra ý niệm muốn nhận quan môn đệ tủ trong đầu, sở học suốt đời cũng tốt có chỗ ký thác!

Trần Phi Dương rất đương nhiên nói.

- Mấy người các ngươi chắc cũng nghĩ giống như Phi Dương đúng không?

Âu Dương Minh mỉm cười nhìn năm vị thái thượng trưởng lão khác nói.

- Khụ khụ…

- Có cái gì phải khó khăn? Mọi người nghĩ như thế nào chẳng lẽ có thể giấu diếm được Âu Dương huynh hay sao? Âu Dương huynh, ta tới đây vì ngũ hành chi thể, trong bát đại trưởng lão, ta là nữ tính duy nhất. Mà đệ tử có ngũ hành chi thể cũng là nữ hài. Vì vậy, tiểu muội cho rằng, do ta tới dạy dỗ đệ tử này tương đối thích hợp hơn!

Tiểu Như Mộng rất sảng khoái nói rõ ràng mục đích của chính mình và mọi người.

Chỉ là nói ra lời này, các thái thượng trưởng lão tự nhiên không cam tâm tình nguyện, con đường tu đạo, nào có đạo lý nữ dạy nữ tương đối thích hợp hơn? Đây không phải là già mồm át lẽ phải hay sao?

- Mộng muội, lời này của muội sợ là không thích hợp? Con đường tu đạo, há có thể suy xét theo phương diện giới tính? Nếu như tất cả mọi người đều vừa ý đệ tử kia, vậy thì dựa theo tu vi cao thấp để nói chuyện mới đúng!

Trần Phi Dương lẽ thẳng khí trầm nói.

- Tu vi cao thấp? Nếu như vậy, khẳng định là Âu Dương huynh!

Tiêu Như Mộng hung hăng trừng mắt liếc nhìn Trần Phi Dương, làm sao nàng không biết tính toán nhỏ nhặt của Trần Phi Dương? Ngoại trừ Âu Dương Minh ra, trong sáu người ở đây hắn là người có tu vi cao nhất.

- Ha ha, Âu Dương huynh nghiên cứu thiên nhân, sao lại tranh đoạt đệ tử cùng với chúng ta?


Trần Phi Dương phi thường khẳng định nói, chỉ là còn chưa nói hết, Âu Dương Minh liền đáp lời:

- Vì sao lại không? Gần đây lão phu cũng đột nhiên nảy sinh ý niệm thu một quan môn đệ tử hay nhất trong đầu.

- Không phải chứ?

Sáu gã thái thượng trưởng lão nhất thời không nói gì nhìn Âu Dương Minh, trong lòng vô cùng phiền muộn, những thái thượng trưởng lão khác chính mình còn có thể tận lực cạnh tranh, nếu là Âu Dương Minh thì…

- Cung nghênh… Thái thượng trưởng lão… Thiên Đan Phong Đan Thanh Dương.

Trong lúc mọi người ở đây tranh nhau túi bụi, một đạo thanh âm rõ ràng bởi vì vô cùng kinh ngạc trở nên lắp bắp, đột nhiên vang lên bên tai mọi người.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người của Trảm Không Kiếm Phái, bao gồm cả Âu Dương Minh đều kinh ngạc không hiểu.

"Hắn tới làm cái gì?"

Ý niệm này hầu như đồng thời xuất hiện trong đầu mọi người.

Một lão giả mặc bạch y, khuôn mặt thanh quắc, chậm rãi bước tới đài chủ tịch, nhìn mọi người tựa hồ như rất kinh ngạc, mở miệng nói:

- Thế nào? Không chào đón lão hủ hay sao?

- Sao dám, sao dám, Đan huynh đại giá quanh lâm, sao có đạo lý không đón chào? Chỉ là… Không biết Đan huynh…

Tuy rằng Âu Dương Minh chính là người đứng đầu trong tám đại thái thượng trưởng lão, nhưng người trước mặt này cho dù là hắn cũng không dám đắc tôi, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Đan Thanh Dương chính là vị luyện đan sư cấp đại sư duy nhất của Trảm Không Kiếm Phái.

Có thể nói, toàn bộ Trảm Không Kiếm Phái có thể có thành tựu ngày hôm nay, chí ít có phân nửa công lao thuộc về Đan Thanh Dương. Nếu như không phải hắn cung cấp đan dược các loại cuồn cuộn không ngừng, cho dù thiên phú tốt hơn nữa thì cũng đừng mơ tưởng có thành tựu hôm nay.

Đan Thanh Dương thân là thái thượng trưởng lão Thiên Đan Phong, bất quá từ trước tới nay hắn luôn chìm trong đan đạo, không tranh với người khác. Tuy rằng Thiên Đan Phong là một trong những ngọn núi cao nhất trong tám chủ phong, nhưng ngoại trừ xếp vào mấy vị cao thủ thủ hộ ra, cũng chỉ có một mình Đan Thanh Dương và hai gã đệ tử luyện dược mà thôi. Có thể nói chính là một chi có thực lực kém cỏi nhất trong tám chủ phong, thế nhưng địa vị đặc thù của hắn lại khiến tất cả các thái thượng trưởng lão khác đều không dám đắc tội, ngược lại còn muốn tận lực lấy lòng. Bằng không Đan Thanh Dương trực tiếp chặt đứt cung cấp tiên đan và linh được, vậy không phải chặt đứt mạch máu của mọi người.

- Gần nhất lão hủ có chút cảm xúc, bắt đầu nảy sinh ý niệm tuyển nhận một quan môn đệ tử trong đầu, vừa vặn tới thời điểm phân phối các đệ tử phái ta chọn trúng tuyển, lão hủ đã không làm theo thói quen từ trước tới nay, nếu như có chỗ không thỏa đáng, mong các vị chớ trách. Nguồn: https://truyenfull.vn

- Sao có thể? Đan huynh chỉ là một đệ tử song thuộc tích hỏa mộc tư chất thượng giai đúng không? Ta có thể giúp huynh lựa chọn mấy người, chỉ cần huynh thỏa mãn đều có thể mang đi hết. Đan huynh chính là gốc rễ phồn vinh hưng thịnh của phái ta, Đan huynh chọn người, chúng ta tự nhiên giúp đỡ hết sức!

Âu Dương Minh nhất thời nhiệt tình phi thường nói.

- Đúng vậy, Đan huynh, huynh tùy tiện chọn là được rồi, nghìn vạn lần không nên khách khí, đệ tử song thuộc tính hỏa hộc không ít!

Mọi người đều phụ họa nói.

Song thuộc tính hỏa mộc là thuộc tính quan trọng nhất đối với luyện đan sư, một luyện đan sư không có bất cứ thuộc tính nào trong hai thuộc tính này đều định trước thành tựu tương lai có hạn.

- Nếu như các vị đã nhiệt tình như vậy, lão hủ từ chối thì là bất kính rồi, ha ha ha…

Đan Thanh Dương vuốt vuốt chòm râu dài, vừa cười vừa nói. Chỉ là thần tình của hắn để mấy vị thái thượng trưởng lão cảm thấy giống như có điểm vị đạo gian kế thực hiện được, chỉ là nghĩ tới Đan Thanh Dương chọn thân thể song thuộc tính hỏa mộc, nên đều không xem trọng.

- Đệ tử thân thể song thuộc tính hỏa mộc đến trước đài.

Đúng lúc này, Âu Dương Minh bỗng nhiên lớn tiếng nói.

- Chờ một chút!

Đan Thanh Dương bỗng nhiên lên tiếng ngăn cản:

- Lão hủ tự mình đến chọn là được.

Đan Thanh Dương nói xong liền tự mình xuống đài chủ tịch, thân hình nhoáng một cái đã tới tước chỗ ngồi của đông đảo các đệ tử, ánh mắt như thiểm điện, mang theo một tia tinh quang nhiếp người, rất nhanh đảo qua đông đảo các đệ tử, thời điểm nhìn thấy Sở Hương Hương, nhãn thần sáng lên, chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt Sở Hương Hương, trên mặt nở nụ cười mỉm gian kế đã thực hiện được.

Trong lòng các vị thái thượng trưởng lão nhảy lên một chút, khẩn trương đứng dậy, người nhìn ta ta ta nhìn người, cuối cùng tập trung lên trên mặt Âu Dương Minh.

Trong lòng Âu Dương Minh cũng nghẹn tuyệt a, đã bao nhiêu năm, thật vất vả mới gặp được một ngũ hành chi thể trong truyền thuyết, lẽ nào lại tiện nghi cho Đan Thanh Dương như vậy?