Huyền Thiên

Chương 109: Lão đại uy vũ (1+2)


Dương Thiên Lôi đoạt lại túi nước từ trong tay Tử Hàm, đưa lên miệng dốc vào hai hụm lớn, quẹt miệng nói:

- Sẽ không ảnh hưởng gì. Chúng ta ở cạnh nhau, có nguy hiểm còn có thể tương trợ. Giống như hôm qua, nếu như vạn nhất nàng gặp phải tình huống đó thì biết làm sao? Bảo ta làm sao không lo lắng cho nàng được.

- Hơn nữa với điểm tích lũy hiện tại của ta, tiến vào Trảm Không Kiếm Phái hẳn là không có vấn đề gì, ma thú cấp sáu cũng không thách thức được ta. Ta phụ trách dụ ma thú, nàng dành thời gian chiến đấu, ta có thể tự tu luyện, chúng ta không ảnh hưởng gì nhau, định như vậy rồi, Tử Hàm?

Dương Thien Lôi nói xong lại trả túi nước lại Trương Tử Hàm. Nàng do dự một lúc, nhìn vẻ mặt nghiêm túc cùng lý luận của Dương Thiên Lôi, vô thức nâng túi nước lên uống một ngụm nhỏ.

- Được rồi!

Trương Tử Hàm trầm ngâm một chút, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp. Tuy rằng nàng rất muốn để Dương Thiên Lôi tiếp tục đi sâu vào trong, khiêu chiến với các ma thú cấp cao để tôi luyện bản thân nhưng nàng lại lo lắng nhỡ Dương Thiên Lôi có điều gì bất trắc. Dù sao thì thời gian thí luyện cũng sẽ sớm kết thúc, Trương Tử Hàm cũng không miễn cưỡng nữa.

Thế là hai ngày sau, tại khu thí luyện thứ hai xuất hiện một màn quỷ dị, một thiếu nữ không ngừng săn ma thú, sát khí hừng hực, giết hết con này tới con khác, hết đám này tới đám khác. Còn một thiếu niên lại dùng hết các phương thức bỉ ổi nhất để khiêu khích đám ma thú, kể cả ma thú cấp sáu siêu cấp cũng bị hắn dẫn dụ đến chỗ người thiếu nữ. Với những con ma thú thực lực kém hơn thì hắn tìm cách dẫn dụ cả đám tới chỗ mai phục.

Mãi cho đến khi trong vòng mười dặm xung quanh nơi trú ngụ của hai người không thể tìm thấy một con ma thú nào nữa, hai người họ mới di chuyển đến một vùng khác.

Hai ngày điên cuồng săn bắt, Trương Tử Hàm chỉ nhớ được mình đã chém chết bảy con ma thú cấp sáu, còn các con cấp năm trở xuống nàng không thể nhớ hết được bao nhiêu. Dù sao thì bọn cấp năm lần nào cũng xuất hiện cả đàn. Trương Tử Hàm gần như biến thành một cái máy giết thú, liên tục khiêu chiến cực hạn của mình. Ngoại trừ buổi tối nghỉ ngơ, còn ban ngày nàng hầu như chỉ ngồi tu luyện và chém giết ma thú xông đến, các ma thú căn bản không cần chờ nàng đi tìm.

Cuối cùng, khi một đạo pháo hoa che phủ phương viên mấy trăm dặm, ánh sáng rực rỡ tỏa sáng trên không trung báo hiệu kỳ hạn thí luyện đã tới rồi.

Dương Thiên Lôi cùng Trương Tử Hàm một mặt săn ma thú, một mặt trở về nơi tập kết. Lúc còn hơn mười dặm nữa là đến đích, để che giấu tai mắt, Dương Thiên Lôi để Trương Tử Hàm trở về trước, còn hắn tìm một con sông tắm rửa thay y phục sạch sẽ, đợi khi đêm xuống mới thong thả đi về điểm tập kết.



- Sư thúc, khu vực thứ ba đã trở về đầy đủ.

Linh Lung sau khi kiểm kê số lượng đệ tử thí luyện, trầm giọng báo cáo.

- Toàn bộ khu vực số hai cũng đã trở về.

Mạc Bắc tiếp lời

- Khu vực số một còn thiếu một người, vì sao Dương Thiên Lôi vẫn chưa trở về?

Dương lão lên tiếng, trên mặt lộ ra một tia lo lắng, nhìn quanh một đám đệ tử giống hệt những tên khất cái, quần áo quanh thân rách rưới bẩn thỉu, lẫn lộn những vết máu đã sậm màu, có lẽ đã bị thương trong lúc thí luyện.

- Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Tiêu Hà cũng hơi nhíu mày

Tuy rằng Trảm Không Kiếm Phái đã cố tình lựa chọn khu vực tương đối an toàn, những cũng không cách nào đảm bảo được việc sau khi thí luyện có thể nguyên vẹn trở về. Lần này đế quốc Cát Ương cử tới mười mấy tên đệ tử cùng thí luyện, đều đã trở về an toàn đã là chuyện vô cùng hiếm có. Hơn nữa bọn họ ở giữa lúc thí luyện cũng không hề phát tín hiệu cầu cứu để mất tư cách thí luyện. Nếu như không phải Dương Thiên Lôi còn chưa trở về thì lần thí luyện này phải nói là rất hoàn mỹ. Đương nhiên tiền đề là các đệ tử thí luyện phải thu được điểm tích lũy thật tốt.

- Sẽ không đâu! Tuyệt đối không có chuyện gì đâu!

Một người vẻ mặt bụi bẩn, nhỏ thó tên Phong Mã Ngưu lên tiếng khẳng định

- Khu vực số một không có ma thú nào có thể vây khốn ta, huống hồ là lạo đại của ta. Tuyệt đối không có khả năng!


Tuy rằng Phong Mã Ngưu khẳng định rất chắc chắn nhưng Dương Thiên Lệ, Dương Thiên Ngạo, Sở Hương Hương thậm chỉ cả Mộc Tử Vi trên mặt đều lộ ra thần sắc lo lắng bất an

- Dương lão, để con đi tìm Tiểu Lôi.

Cô nàng Dương Thiên Lệ bưu hãn lúc này toàn thân đầy vết thương, trên áo có vài chỗ bị xé rách hiển nhiên là đã trải qua không ít trận ác chiến. Trên mặt nàng thần tình ngưng trọng cùng lo lắng, lời nói dưa dứt đã phi thân ra cửa

- Thiên Lệ tỷ, khoan hãy đi!

- Ồ! Tử Hàm, muội cũng muốn đi cùng sao?

- Không phải, Thiên Lệ tỷ, Thời hạn còn chưa tới, ta tin tưởng Thiên Lôi nhất định sẽ sớm trở về. Chúng ta chờ thêm một lát nữa, được không?

Trương Tử Hàm nhịn không được lên tiếng can ngăn.

Trong lòng nàng cũng rất bối rối, biết rõ Dương Thiên Lôi kia cả một cọng lông cũng chưa tổn hại nhưng lại không thể mở miệng. Giờ phút này nàng hận không thể nhéo cái tai Dương Thiên Lôi, hung hăng giày vò một phen. Ngươi không thể trở về sớm một chút hay sao?

Sở Hương Hương liếc nhìn sắc mặt Trương Tử Hàm, khóe miệng hé ra một tia giảo hoạt mỉm cười nói

- Thiên Lệ, Tử Hàm muội muội nói không sai. Tiểu Lôi chắc chắn không có việc gì đâu. Đợi đến đêm nếu hắn vẫn chưa trở về thì cũng ta sẽ đi tìm. Dù sao việc này gấp gáp cũng không được. Truyện Sắc Hiệp

Sở Hương Hương vừa nói chuyện vừa kéo tay Dương Thiên Lệ. Dương Thiên Lệ tuy rằng đang rất căng thẳng nhưng cũng hiểu được ý tứ Sở Hương Hương, chỉ có thể tạm thời nén xuống.

Ánh mắt Lôi Kính và Lôi Hoành chạm nhau, thấy bộ dáng Lôi Hoành bình tĩnh thong dong, Lôi Kính biết Lôi Hoành nhất định làm được việc, Dương Thiên Lôi kia nhất định không thể trở về.

- Mọi người mau đi nghỉ ngơi. Nếu như đến đêm Dương Thiên Lôi vẫn chưa trở về, chúng ta sẽ chia nhau tìm kiếm.

Dương lão trầm giọng phân phó, bất đắc dĩ lắc đầu.

Người khác không rõ ràng nhưng hắn biết rõ khu vực số một có đàn ma lang xuất hiện. Hắn lo rằng Dương Thiên Lôi đã gặp phải đàn ma lang đó. Lúc đó hắn hẳn nên sớm nói cho Dương Thiên Lôi biết. Bởi vì hắn và các đệ tử thí luyện không giống nhau, bọn họ có Tiên Thiên lục giác linh mẫn, gặp phải đàn ma lang cũng có thể sớm tránh đi. Còn Dương Thiên Lôi hắn chỉ có Tiên Thiên lục giác trì độn.

Sắc trời dần buông xuống, tâm trạng đám người Dương Thiên Lệ càng lúc càng nặng nề. Bỗng nhiên một tiếng ca vừa thô tục, vừa phóng đãng, vừa độc đáo, vừa lanh lảnh khiến cho người ta không nói được lời nào từ xa bay tới.

- Một ngày không thấy muội muội ngủ không còn hương sắc. Hai ngày không thấy muội muội tâm tư hốt hoảng. Ba ngày không thấy không biết làm sao. Cả người không còn sức lực. ai~~~ muội muội nàng là hoa nở đầy núi, muội muội nàng là tiếng chim hót bên tai, muội muội nàng là nước suối trong mát, từng lời từng lời đều rơi vào trái tim ca ca ~~~ hắc, người muội muội thật xinh đẹp… Tựa như vầng thái dương chói lọi nóng bỏng trên vai ta, khiến ta cam tâm tình nguyện đem mồ hôi chảy xuống. Ôi! Muội muội xinh đẹp của ta…

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Tử Hàm lập tức xanh mét, Dương Thiên Lệ hé ra nụ cười chết người không đền mạng, Sở Hương Hương đổi thành biểu tình mờ mịt, quái dị. Dương Thiên Ngạo nặng nề trút ra một hơi, nhàn nhạt mỉm cười. Cô nàng Mộc Tử Vi này nhất thời ở vào trạng thái gần như muốn bạo phát, còn Phong Mã Ngưu sảng khoái tru một tiếng

- Lão đại uy vũ!

Dương lão và Tiêu Hà nhìn nhau không nói nên lời

Mà Lôi Hoành và Lôi Kính thất kinh nhìn nhau, nội tâm đang điên cuồng hò hét

"Không thể nào, điều này không thể xảy ra. Vì sao? Vì sao? Tại sao có thể như vậy?"

Một đạo thân ảnh phong thần tuấn lãnh xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.


Hắn tựa hồ như đắm chìm trong tiếng ca của chính mình, bước những bước hèn mọn, há miệng tru lên giọng ca phóng đãng không kiềm chế được.

Hắn mặc một thân bạch y không nhiễm bụi, mái tóc màu đen phiêu dật thả lỏng sau người, trên lưng là một thanh đại kiếm hỏa hồng và một bao đồ thật lớn, chậm rãi bước ra khỏi rừng cây, so với những đệ tử tham gia thí luyện toàn thân rách nát như khất cái, lúc này hắn càng giống đạp trên đám mây bảy màu, là vương tôn công tử lần đầu tới thể nghiệm dân tình nhân gian, thần thanh khí sảng, phong thần tuấn lãng, trên đường trải đầy hoa tươi, quý giá không hơn gì như vậy.

- Di? Đi ra rồi!

Khi Dương Thiên Lôi nhìn thấy đoàn người đông nghịt xa xa, tiếng ca nhất thời quàng quạc dừng lại. Lấy một tư thế tự cho là đẹp trai nhất, lưu loát gẩy những sợi tóc nghịch ngợm ra phía sau, thân hình nhoáng lên, tốc độ như thiểm điện lao về phía đoàn người.

Chỉ là, khi hắn bước tới gần, thấy mọi người nhìn về phía chính mình có điểm trừng mắt há mồm, nhãn thần ngây dại cảm thấy vô cùng kỳ quái. Nữ nhân như vậy thì cũng thôi, ca lớn lên suất khí như vậy, dương nhiên có thể lý giải được, nhưng đám đàn ông tinh khiết các ngươi cũng có thể nhìn như vậy hay sao?

Toàn thân Dương Thiên Lôi run run, đánh vỡ yên tĩnh, vội vàng nói:

- Dương lão, ta đã trở về!

- Tốt, trở về là tốt rồi!

Vẻ lo lắng trên gương mặt già của Dương lão tan hết, sờ sờ chòm râu, trầm giọng nói:

- Tiêu huynh, chúng ta bắt đầu kiểm kê.

- Uhm, bắt đầu đi! Linh Lung, ngươi phụ trách ghi lại. Tiêu Vân, năm người các ngươi phụ trách kiểm kê! Dương huynh, chúng ta giám sát là được rồi!

Tiêu Tiêu Hà phân phối nhiệm vụ, sáu đệ tử Tiên Thiên nhất thời hành động.

Những đệ tử được điểm tên tiến lên, bắt đầu giao ma hạch chính mình kiếm được cho các đệ tử Trảm Không Kiếm Phái phụ trách kiểm kê.

Kiểm kê đầu tiên chính là hai mươi thành viên đầu tiên của nội môn Hoàng gia.

Nhìn một đống ma hạch từ trong bao đồ của các thành viên nội môn Hoàng gia thả ra ngoài, khiến nhãn thần đám người Phong Mã Ngưu đong đưa, ước ao không thôi. Đại bộ phận đều là ma mạch cấp năm cấp sáu, ma hạch cấp bẩy chỉ kiếm một bộ phận. Chỉ cần tùy tiện lấy ra vài viên ma hạch như vậy đã có thể vượt qua được điểm tích phân của vô số ma hạch cấp thấp hơn. Điều này cũng để bọn họ chân chính nhận thức được sự cường hãn của nội môn Hoàng gia, Tinh giả cấp bảy đích xác không phải bọn họ có thể sánh được.

Đặc biệt là đến thời điểm Dương Thiên Lệ, cô nàng bưu hãn này săn giết được ma thú dĩ nhiên vượt qua tất cả các thành viên của nội môn Hoàng gia, bao gồm người xếp đầu tiên là tiểu yêu nữ Sở Hương Hương và Dương Thiên Ngạo có thực lực vượt qua nàng. Điều này khiến Dương Thiên Lôi có điểm kinh ngạc, bất quá nhìn bộ dáng chật vật của Dương Thiên Lệ, Dương Thiên Lôi biết được, vị nhị tỷ bưu hãn này tất nhiên nỗ lực điên cuồng, phải trả giả nhiều hơn rất nhiều so với Trương Tử Hàm.

Dương Thiên Lệ dĩ nhiên săn giết mười bảy con ma thú cấp năm, một trăm bốn mươi bảy con ma thú cấp sáu, mà mười bốn con ma thú cấp bảy! Một con ma thú cấp năm có giá trị 500 điểm, một con ma thú cấp sáu là 3000 điểm, mà một con ma thú cấp bảy càng cao tới 10000 điểm!

Tổng điểm của Dương Thiên Lệ chính là 589500 điểm! Xếp đầu bảng!

Mà Sở Hương Hương và Dương Thiên Ngạo thì phân biệt có 509500 và 484500 điểm, xếp thứ hai và thứ ba.

Kiểm kê tiếp theo, đến lúc những đệ tử xếp mười thứ hạng đầu của Phong Vân Bảng học viện Cực Dương, nguyên bản mọi người cho rằng Lôi Hoành sẽ thu được điểm tích phân đệ nhất không cần bàn cãi, chỉ là khi Trương Tử Hàm đổ đống ma hạch trong bao đồ của chính mình, cả đám lập tức phát ra tiếng kinh hô. Thậm chí Dương lão và Tiêu Hà đều chuyển ánh mắt như điện nhìn về phía Trương Tử Hàm.

- Tiểu Hàm, ngươi đã lĩnh ngộ được băng chi khí tức?

Dương lão nhịn không được kinh hãi hỏi, tuy rằng hắn đã cảm nhận được từ trên người Trương Tử Hàm có một tia khí tức băng lãnh tinh thuần dị thường, thế nhưng vẫn không thể tin tưởng được như trước. Dù sao nguyên bản hắn tưởng rằng dù có Huyền Băng Kiếm, Trương Tử Hàm có thể dễ dàng cảm ngộ được băng chi khí tức, nhưng nếu không có thời gian một năm rưỡi cũng không thể đột phá được. Dù sao diễn sinh thuộc tính năng lượng đối với bất cứ kẻ nào mà nói, muốn lĩnh ngộ cần phải có cơ duyên nhất định mới có thể làm được.

- Đúng vậy, Dương lão!

Đối mặt với cái nhìn của mọi người, lại nhìn biểu tình có chút kinh ngạc của Dương lão, trong lòng Trương Tử Hàm mừng thầm, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, nhẹ giọng nói.

- Trách không được, tốt, tốt!

Dương lão phi thường vui mừng nói.

- Mười bốn con ma thú cấp sáu, tám mươi hai con ma thú cấp năm, bảy mươi tám con ma thú cấp bốn, tổng cộng 90800 điểm!

Trong thanh âm của Linh Lung mang theo một tia kinh ngạc, lớn tiếng tuyên bổ nói.

Tuy biết rằng Trương Tử Hàm đã cảm ngộ được băng chi khí tức, đồng thời cũng biết thuộc tính băng rất cường hãn, nhưng thành tích này vẫn khiến Dương lão và đám người Trảm Không Kiếm Phái kinh ngạc. Có thể tưởng tượng nữ hài Trương Tử Hàm thoạt nhìn có chút nhu nhược trong lần thí luyện này nỗ lực điên cuồng và trả giá nhiều như thế nào.

Thế nhưng, khi Trương Tử Hàm nghe thành tích thống kê được lại khẽ nhíu mày nhìn thoáng qua Dương Thiên Lôi. Nàng không nhớ rõ chính mình giết bao nhiêu ma thú cấp bốn, cấp năm, nhưng ma thú cấp sáu nàng nhớ rất rõ ràng, tổng cộng là mười ba con, mà hiện tại đã biến thành mười bốn con.

Trương Tử Hàm không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là Dương Thiên Lôi trong khoảng khắc để ma hạch của con trường tí linh viên kia vào trong bao đồ của chính mình. Bất quá lúc này nàng cũng không dám nói cái gì.