Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 914: Đối chiến Yêu Vương (1)

Sau mấy tức, hai đạo lưu quang này rất nhanh đã tiến vào vị trí sát hạch sinh tồn của các học viên Lam Quang học viện.

- Thực sự là xúi quẩy, Tạp Lỗ đại nhân lại đang ở thời khắc mấu chốt của kỳ thần, cho nên mới phái ta trở về. Nếu để cho bản vương biết là ai quấy rối chuyện tốt của ta, nhất định ta sẽ làm cho hắn đẹp mặt.

Một đầu yêu thú bình thường có khuôn mặt dữ tợn, lưng mọc hai cánh, như sư hổ, ầm ầm cả giận nói.

- Đặc Lạp Tư, ngươi vẫn nên im lặng thì tốt hơn. Dù sao ngươi là thủ hạ dưới trướng Tạp Lỗ, dãy núi này vốn chính là lãnh địa của các ngươi, ta mới là người càng thêm xui xẻo a. Rõ ràng căn bản không có quan hệ gì với ta. Thế nhưng Kim Cương đại nhân lại để cho ta tới đây, thực sự là phiền muộn a.

Một đầu huyền thú khác có hai cánh dài đến mười mấy trượng, toàn thân được hắc thiết che kín giống như chim ưng có chút khó chịu nói.

Kỳ thần đại điển là một hạng mục công việc long trọng nhất của yêu tộc trong Vô Tận sơn mạch này, đối với bất kỳ một đầu yêu thú cấp Yêu Vương nào mà nói, đều cực kỳ quan trọng.

Hai bọn chúng ở trong quá trình đại điển lại bị phái ra, tự nhiên tâm tình sẽ rất là khó chịu.

Hai đầu Yêu Vương một mặt bay lượn, một mặt không kiêng dè chút nào thả ra yêu uy khủng bố của mình, không ngừng tìm hiểu ở trong vùng rừng núi này.

- Hả?

- Nhân loại!

Dưới yêu thức mạnh mẽ, hai đầu Yêu Vương này trong nháy mắt đã phát hiện ra ba tên học viên đang tìm kiếm tinh thạch ở trong địa bàn của mình, bên trong ánh mắt đen kịt của bọn nó đột nhiên toát ra một tia sát cơ.

- Đáng chết, không ngờ lại có nhân loại ngang ngược ở trong địa bàn của Đặc Lạp Tư ta, chết!

Sưu sưu.

Hai đám yêu vân đen kịt giống như hai ngọn núi lớn, ầm ầm giáng xuống.

Đối với yêu tộc mà nói, nhân loại là tử địch trời sinh, bởi vậy vừa thấy ba tên học viên này thì hai đầu Yêu Vương này đã không chút do dự lập tức tấn công mãnh liệt.

Ba tên học viên đang đang tìm kiếm tinh thạch ở bên trong núi rừng, trong nháy mắt khi ba đầu Yêu Vương bao phủ xuống dưới thì bọn họ cũng đã phát hiện ra đối phương. Bên trong từng đôi ắmt nhất thời đều toát ra quang mang sợ hãi.

- Không được, là Yêu Vương.

- Tại sao nơi này lại có thể có Yêu Vương chứ?

- Nhanh, nhanh thông báo cho các đạo sư.

Yêu vân khủng bố kia hầu như ép cho ba người không thở nổi, con ngươi đột nhiên co rút lạ, tản ra tâm ý hoảng sợ nồng đậm.

Không cần phải nói nhiều, ba người đồng thời bóp nát phù chú trên người, sau đó điên cuồng chạy trốn.

Làm tinh anh bên trong ngoại viện của Lam Quang học viện, lại là cường giả Võ Tônlụcgiai, ba tên học viên này biết rõ Yêu Vương thất giai đáng sợ như thế nào. Đó vốn là tồn tại không ở cùng một cấp bậc với bọn họ.

- Khà khà, giun dế nhân loại, nếu đã đến rồi vậy thì ở lại nơi đây đi!

Yêu Vương thân có hai cánh, như sư hổ thấy thế cười xì một tiếng, cự trảo cực lớn trong nháy mắt đã vồ xuống.

Ầm ầm!

Lợi trảo giống như một ngọn núi nhỏ ầm ầm nghiền ép xuống, hư không chung quanh kịch liệt rung động.

- Chúng ta liều mạng với ngươi.

Ba tên học viên đồng thời nổi giận gầm lên một tiếng, liên tục lấy ra đan dược để dùng. Từng người đều đem võ hồn thúc dục đến mức tận cùng, đồng thời còn vung vũ khí lên, khuôn mặt dữ tợn, đánh ra một đòn kinh khủng nhất của chính mình.

Ba đạo lưu quang ầm ầm va chạm với cự trảo to lớn kia.

Oanh ầm!

Ba đạo bóng người nhỏ bé lập tức giống như diều đứt dây bay ra ngoài, mỗi người đều miệng phun máu tươi, nặng nề đập xuống rừng núi, va nát một lượng lớn nham thạch và cây cối.

- Ồ, lại còn không chết?

Yêu Vương sư hổ kia kinh ngạc mở miệng.

Thân là Yêu Vương thất giai, nó đã nắm giữ trí tuệ không kém gì người bình thường. Hắn rất rõ ràng thực lực của ba tên thanh niên nhân loại này, chỉ vẻn vẹn làlụcgiai mà thôi. Thế nhưng không ngờ lại có thể chặn được một đòn tùy ý của nó, làm cho nó rất là kinh ngạc.

- Xem ra ba người này ở trong nhân tộc hẳn là tồn tại thiên tài a, khà khà, thứ Đặc Lạp Tư ta thích ăn nhất chính là thiên tài nhân loại.

Trong mắt sư hổ Yêu Vương toát ra quang mang khát máu.

Sưu!

Nó đột nhiên mở cái miệng lớn như chậu máu ra, một đạo lực hút khủng bố ở trong thiên địa sinh ra, trong cuồng phong mang theo tiếng gầm rống tức giận. Trong nháy mắt ba tên học viên đã bị hút lên, bay về phía trong miệng nó.

- Không!

Giữa không trung, trên mặt ba người đều lộ ra vẻ sợ hãi, thân thể liều mạng giãy dụa, thế nhưng cũng không làm nên được chuyện gì, bọn họ bị trọng thương cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn mình tiến vào bên trong cái miệng lớn như chậu máu của đầu sư hổ yêu thú kia mà thôi.

Vào thời khắc mấu chốt này...

- Dừng tay!

Một tiếng gào thét giống như tia chớp tiếng truyền đến, tiếp theo có một đạo lưu quang giống như lưu tinh cắt qua bầu trời đêm, trong phút chốc đã đến trước người sư hổ yêu thú.

Ầm!

Yêu thú ưng cưu ở bên cạnh thấy thế lập tức đem hai cánh đen kịt như như sắt thép ngăn ở trước người sư hổ Yêu Vương, chặn lại công kích giống như lưu tinh này. Trên cánh chim đen kịt lập tức bị cắt ra một đạo vết thương dài một tấc, thế nhưng lại không có nửa điểm máu tươi nào tràn ra ngoài.

Hả?

Yêu Vương ưng cưu kia lập tức quay đầu nhìn về phía đạo lưu quang đang từ phía xa xa bắn đến, trong con ngươi toát ra quang mang bạo ngược.

Mà sư hổ Yêu Vương kia thì lại ngoảnh mặt làm ngơ, há miệng hút ba tên học viên của Lam Quang học viện vào trong miệng. Ngay lập tức ba người này bị nó hút vào bên trong cái miệng lớn như chậu máu, sau đó mạnh mẽ cắn xuống.

- Thanh Phong đạo sư, cứu ta!

Ba tên học viên phát ra tiếng hét tuyệt vọng, sau một khắc, răng nhọn trong miệng đã mạnh mẽ xuyên thấu qua thân thể của bọn họ.

- Không!

Đạo lưu quang kia đang nhanh chóng bắn tới đột nhiên dừng lại ở giữa không trung, phát ra tiếng rống to bi thương, Huyền lực hùng hồn giống như sóng biển dâng trào, một đạo kiếm khí thông thiên triệt địa đánh tới.

Thanh Phong cầm lợi kiếm trong tay, con ngươi đỏ đậm, cả người phẫn nộ tới mức run rẩy.

- Súc sinh chết tiệt.

Hắn trầm thấp gào thét, thanh âm tràn ngập phẫn nộ.

- Võ Vương nhân loại!

Sư hổ Yêu Vương kia cót ca cót két nhai, máu từ khóe miệng của nó chậm rãi chảy xuống, nhưng nó nhưng không hề hay biết, trái lại vẫn nhếch miệng nở nụ cười.

&