Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 911: Tà Nhãn võ hồn (2)

Diệp Huyền nhìn phù văn quỷ dị xiềng xích và khải giáp đồng thời lập loè trên người Lữ Phong, trong lòng hắn cũng khiếp sợ không thôi. Một ít luyện khí sư mạnh mẽ, vì làm cho uy lực của bảo vật càng lớn, có lúc sẽ luyện chế ra một ít Huyền binh thành bộ. Những Huyền binh này có thể kết hợp với nhau, uy lực so với bảo vật đơn độc thường thường sẽ cường hãn hơn rất nhiều.

Vừa bắt đầu thì Diệp Huyền còn không cẩn thận để ý, thế nhưng giờ khắc này vừa nhìn thấy quang mang bên trên Tù Ma Tỏa Liên và Ma Thiên Giáp kia thì hắn đã lập tức hiểu rõ, hai thứ bảo vật này, tuyệt đối là một bộ.

Nhưng loại bảo vật thành bộ này thường thường vô cùng ít ỏi, thế lực bình thường căn bản không có cách nào có được. Không ngờ Huyền Cơ Tông này lại có được bảo vật như vậy, chuyện này khiến cho trong lòng Diệp Huyền đối với Huyền Cơ Tông càng thêm kiêng kỵ.

- Trấn Nguyên Thạch, đi!

Sau khi khiếp sợ, lúc này Diệp Huyền khống chế Trấn Nguyên Thạch, điên cuồng trấn áp xuống.

Rầm rầm rầm!

Trấn Nguyên Thạch giống như núi nhỏ cùng với Tù Ma Tỏa Liên đang điên cuồng múa không ngừng đụng chạm vào nhau, tạo ra tiếng nổ tung kịch liệt.

- Đáng chết, sao trên người tiểu tử này lại có được bảo vật như thế cơ chứ? Lại còn có thể ngăn cản công kích của Tù Ma Tỏa Liên.

Lữ Phong nghiến răng nghiến lợi, hầu như không thể tin được vào hai mắt của mình.

Bây giờ hắn đã hầu như đưa ra hết lá bài tẩy, không nghĩ tới vẫn không có cách nào bắt được Diệp Huyền.

- Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh vì ngươi lại có thể đem ta bức đến bước này.

Sau khi lui ra, Lữ Phong đột nhiên nở nụ cười tà dị.

- Võ hồn của ta xưa nay chưa từng chân chính bại lộ, ngày hôm nay ta sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức một chút võ hồn của Lữ Phong ta.

Sưu!

Trong lúc cười cười, trên đỉnh đầu của Lữ Phong đột nhiên xuất hiện một con mắt màu đen, con mắt kia vô cùng yêu dị, tỏa ra quang mang làm cho người ta sợ hãi, giống như con mắt của tử thần, xuất hiện ở trong thiên địa.

Con mắt kia cao cao tại thượng, lạnh lùng tập trung vào Diệp Huyền ở cách đó không xa, có một loại hàn ý từ trong lòng Diệp Huyền bốc lên.

- Võ hồn đồng loại!

Trong lòng Diệp Huyền khiếp sợ, trên mặt lại mang theo vẻ nghiêm nghị.

Võ hồn đồng loại hết sức đặc thù, bất luận một loại nào cũng nắm giữ năng lực khó lường. Ở kiếp trước Diệp Huyền đã từng thấy một tên Võ hoàng nắm giữ võ hồn đồng loại, chỉ có vẻn vẹn một chút đã khiến cho tâm mạch của một tên cường giả cùng cấp bậc nổ tung mà chết.

- Đón một đạo công kích của ta, tử vong xạ tuyến!

Lữ Phong cười một tiếng, bên trên võ hồn con mắt trên đỉnh đầu của hắn có sáu đạo quang mang xuất hiện, một loại khí thế không tên bắt đầu lưu chuyển ở trong thiên địa.

Sưu!

Một nguồn lực lượng vô hình từ bên trong võ hồn con mắt trên đỉnh đầu Lữ Phong bắn ra, bao phủ Diệp Huyền ở cách đó không xa.

Diệp Huyền lập tức cảm thấy thân thể của hắn đột nhiên cứng lại, Huyền lực trong cơ thể giống như là nước, lập tức ngưng kết thành băng, trở nên cực kỳ gian nan, ngay cả vận chuyển một phần cũng vạn phần khó khăn.

Kèn kẹt!

Thời khắc này, thân thể của hắn giống như muốn triệt để đọng lại.

- Không tốt.

Thời khắc nguy cấp, Diệp Huyền cũng không kịp nhớ những cái khác mà ngay lập tức sử dụng tới Thôn Phệ võ hồn.

Lực lượng võ hồn hết sức đặc thù, lực lượng bình thường căn bản không có cách nào đối kháng được, chỉ có lực lượng võ hồn tương đồng với nhau thì mới có thể chống đỡ được.

Một bóng mờ võ hồn hình người xuất hiện ở trên đỉnh đầu Diệp Huyền.

Võ hồn hình người kia ngũ quan mơ hồ, nhìn không rõ dáng dấp là gì.

Nhưng chẳng biết vì sao, khi nó vừa xuất hiện thì trái tim của Lữ Phong đột nhiên co thắt lại, có một loại âm thầm sợ hãi từ tận đáy lòng của hắn lan tràn ra bên ngoài.

Mà Diệp Huyền vốn bị Tà Nhãn võ hồn của Lữ Phong làm kinh sợ thì thân thể trong nháy mắt đã khôi phục lại như bình thường.

- So võ hồn với ta sao?

Diệp Huyền cười xì một tiếng, nếu như Lữ Phong dựa vào bảo vật trên người liều mạng với hắn thì Diệp Huyền cũng không có biện pháp gì tốt để làm gì đối phương. Thế nhưng Lữ Phong vừa triển khai ra võ hồn thì đã lập tức bị hắn tìm được cơ hội.

- Nuốt chửng cho ta.

Trên người võ hồn hình người màu đen có một vòng xoáy giống như hố đen được sinh ra. Ở dưới ánh mắt kinh hãi của Lữ Phong. võ hồn hình người mà Diệp Huyền thả ra không ngờ lại ầm ầm bắn ra, bóng người màu đen giống như là một tia chớp, trong nháy mắt đã đến bên trên đỉnh đầu của Lữ Phong, nuốt chửng con mắt cực lớn kia.

- Cái gì?

Dù thế nào thì Lữ Phong cũng không nghĩ ra được, võ hồn của Diệp Huyền lại có thể ly thể mà ra. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì Tà Nhãn võ hồn của hắn đã bị bóng người màu đen kia triệt để nuốt chửng.

- A!

Lúc này Lữ Phong thống khổ lăn lộn, từng đạo từng đạo lực lượng võ hồn từ trong thân thể của hắn không ngừng phóng thích ra ngoài, nỗ lực chống đối võ hồn của Diệp Huyền nuốt chửng.

Thế nhưng… Chỉ là vô dụng.

Thôn Phệ võ hồn của Diệp Huyền sản sinh ra lực lượng cực lớn, trong nháy mắt đã hoàn toàn nuốt chửng và hấp thu Tà Nhãn võ hồn của Lữ Phong. Lữ Phong kinh hãi phát hiện ra, hắn và Tà Nhãn võ hồn đã triệt để mất đi liên hệ, một loại đau đớn kịch liệt ở trong linh hồn của hắn không ngừng tăng lên.

- Không!

Lữ Phong thống khổ lăn lộn, sương mù màu đen ở quanh người hắn không ngừng sôi trào cuồn cuộn.

- Huyền thú, ngươi là huyền thú Yêu Vương.

Một mặt lăn lộn, một mặt hắn dữ tợn gào thét.

Lữ Phong xưa nay chưa từng nghe nói võ hồn có thể ly thể mà tồn tại, bất luận một loại võ hồn nào trên đời này đều phải dựa vào thân thể của võ giả để tồn tại, chỉ có hồn niệm của huyền thú thì mới có thể ly thể.

Lữ Phong cảm giác mình đã phát hiện ra một bí mật kinh thiên.

Sưu!

Đột nhiên Lữ Phong cảm giác đầu óc của mình có chút trống rỗng.

Một luồng sát cơ không tên bao phủ hắn lại, đồng thời còn có một cơn gió cực lớn từ bầu trời giáng xuống.

Lữ Phong muốn gọi to cũng không được, hắn không hề nghĩ ngợi nhiều mà lập tức thúc dục sợi xích màu đen che chở lên trên đỉnh đầu của mình.

Oanh ầm!

Lực lượng kinh khủng bạo phát, Lữ Phong trực tiếp bị đánh vào trong lòng đất, trong miệng phun ra máu tươi, xương cốt trên người phát sinh ra tiếng vang giống như tiếng kẽo kẹt.

Mất đi võ hồn, dưới sự thống khổ kịch liệt, lực lượng phòng ngự của hắn nhanh chóng yếu bớt đi rất nhiều.

&