Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 900: Lang Hoàng điện (2)

Nếu như nói có huyền thú Yêu Vương của thế lực khác thừa dịp thời điểm Lang Hoàng điện kỳ thần mà đến khu vực của Lang Hoàng điện ngang ngược, như vậy cũng không phải là một chuyện nhỏ nữa.

- Hiện tại chính là thời khắc mấu chốt kỳ thần, ngươi thân là một phần tử của Lang Hoàng điện, tuyệt đối không thể rời đi, thế nhưng thuộc hạ dưới trướng của ngươi có lẽ cũng không thể để cho xảy ra chuyện gì a.

Huyền thú Yêu Vương loại vượn đưa ra kiến nghị:

- Không bằng như vậy đi, ta sẽ phái ra một thủ hạ, cùng thủ hạ của ngươi đi tới lãnh địa của ngươi điều tra một hồi, nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nếu như đúng là những huyền thú Yêu Vương khác không tuân thủ quy củ, đến địa bàn của Lang Hoàng điện ta ngang ngược, như vậy cho dù chúng ta có thể chịu thì Lang Hoàng đại nhân cũng quyết định sẽ không giảng hoà a.

- Ý kiến hay.

Hai mắt của Huyền thú Yêu Vương địa long nhất thời sáng ngời, lợi dụng hồn niệm của mình nhanh chóng ra lệnh.

Chỉ chốc lát sau...

Bên trong hơn trăm đầu yêu thú Yêu Vương ở bên ngoài nhất thời có hai đầu yêu thú Yêu Vương đi ra, hai đầu Yêu Vương thất giai này trong nháy mắt đã hóa thành một vệt sáng, phóng về phía nơi các học viên của Lam Quang học viện sát hạch.

Vào giờ phút này, rất nhiều học viên căn bản không biết mình đã rơi vào bên trong một hồi nguy cơ, mà vẫn đang tìm kiếm tinh thạch ở chung quanh.

Trong đó có một số ít may mắn đã tìm được một hai viên tinh thạch, mà tất cả đều có vận khí không tốt, không thu hoạch được gì.

So với bọn họ mà nói, vận khí của Diệp Huyền đã tốt hơn quá nhiều.

Dưới sự dẫn dắt của Tiểu Tử Điêu, hắn căn bản không phí khí lực gì đã tìm đến được năm viên tinh thạch.

- Chỉ cần tìm được thêm bốn viên là có thể miễn phí hối đoái được một gốc linh dược thất giai.

Sau khi ở trên một chỗ vách đá tìm được viên tinh thạch thứ sáu, trên mặt Diệp Huyền không khỏi nở nụ cười.

- Đứng lại!

Ngay khi hắn đang chuẩn bị đi tới địa điểm kế tiếp thì đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng hét lớn, tiếp theo có mấy đạo thân ảnh nhanh chóng vọt lên, hoàn toàn vây quanh hắn, trên người mỗi một người đều đằng đằng sát khí.

Trên mặt một tên học viên cầu độ lộ ra vẻ hưng phấn, lạnh giọng quát to:

- Tiểu tử, đem khối tinh thạch vừa nãy ngươi có được giao ra đây, nếu không thì, đừng trách lão tử ta...

Hắn còn chưa nói hết lời thì đã nhìn thấy Diệp Huyền xuất hiện ở trước mắt. Những lời tiếp theo ngay lập tức sẽ nghẹn lại ở trong cổ, con ngươi trong nháy mắt trợn lên tròn vo, cả kinh nói:

- Là ngươi...

Mấy tên khác học viên khác ở bên cạnh cũng trợn to hai mắt, ngơ ngác và thất thanh nói:

- Sư huynh, hắn là Huyền Diệp!

- Chết tiệt, làm sao lại là tiểu tử này chứ?

- Thực sự là xúi quẩy, đi mau.

Mấy tên học viên liên tục mở miệng, chợt lấy tốc độ so với lúc tới còn nhanh hơn chợt lui ra về phía sau. Đặc biệt là tên thanh niên đầu lĩnh kia, lập tức chạy vào trong rừng cây rồi biến mất không còn tăm hơi.

- Hừ.

Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng, híp mắt nhìn thanh niên đầu lĩnh kia:

- Đánh cướp lại dám đánh cướp đến trên người ta, trên người kẻ này có khí tức của hai cỗ tinh thạch, vừa vặn sẽ thuộc về ta.

Hắn dứt lời, Lăng Hư Chi Vũ sau lưng đột nhiên bắn ra.

Chỉ nghe xì một tiếng, bên trong một đạo tia chớp màu tím lam, trong nháy mắt Diệp Huyền đã đuổi theo.

- Chết tiệt, tên Huyền Diệp kia đuổi theo.

Thanh niên đầu lĩnh nhìn thấy tình cảnh này, nhất thời sợ đến mức ngay cả linh hồn cũng bay ra ngoài.

Đám người bọn họ khi hoành hành ở khu vực này, người bọn hắn sợ gặp phải nhất chính là cường giả như Diệp Huyền.

- Mọi người phân tán ra để chạy.

Thanh niên đầu lĩnh cũng quyết định rất nhanh, hắn biết rõ, hai chân chính mình làm sao cũng không thể chạy thoát nổi khỏi linh bảo phi hành của Diệp Huyền, cho nên lúc này mới khẽ quát một tiếng.

Chỉ thấy phần phật một hồi, mấy học viên kia lập tức chạy tứ tán ra.

- Trên người những người khác đều không có tinh thạch, chỉ có thanh niên đầu lĩnh này có hai viên.

Diệp Huyền không hề liếc mắt nhìn những người khác một chút nào mà trực tiếp đuổi về phía thanh niên đầu lĩnh kia.

- Huyền Diệp chết tiệt này tại sao một mực nhìn chằm chằm vào ta cơ chứ?

Thanh niên đầu lĩnh nhìn thấy Diệp Huyền đang đuổi sát đến, tức giận đến mức cả người run rẩy. Nhiều người như vậy, chỉ đuổi theo một mình hắn, như vậy có bao nhiêu xui xẻo cơ chứ?

Chỉ trong chốc lát, Diệp Huyền đã đuổi theo thanh niên đầu lĩnh kia, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt của hắn.

- Đừng chạy trốn, ở trước mặt ta, ngươi căn bản không trốn được đâu. Đem tinh thạch trên người ngươi giao ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.

Diệp Huyền lãnh đạm nói.

Không thể không nói, tốc độ trở mặt của thanh niên này vô cùng nhanh chóng, trước đó còn bộ dáng hung thần ác sát, vào lúc này lại ngay lập tức giả bộ đáng thương:

- Huyền Diệp sư huynh, vừa nãy tại hạ vô ý mạo phạm, thực sự là có mắt không tròng, mong rằng Huyền Diệp sư huynh ngươi đại nhân đại lượng, tuyệt đối không nên để ý. Còn tinh thạch theo lời ngươi nói, trên người ta đúng là không có a.

Hắn ra vẻ đáng thương, cùng với thái độ phách lối trước đó tạo thành chênh lệch rất rõ ràng.

- Ngươi không có?

Diệp Huyền cười xì một tiếng:

- Ta không muốn nói nhảm nữa, giao ra hai viên tinh thạch trên người ngươi. Ngươi có thể đi được rồi.

- Làm sao ngươi biết...

Cả người thanh niên kia run lên, có chút kinh hãi nhìn Diệp Huyền, chuyện trên người hắn có hai viên tinh thạch, ai cũng không biết. Thậm chí những sư đệ đi theo hắn kia cũng chỉ biết hắn có được một viên tinh thạch mà thôi, làm sao Huyền Diệp có thể biết được cơ chứ?

- Con bà nó, không phải tên này đang lừa ta chứ?

Con ngươi của thanh niên này đảo một vòng, khóc lóc nói:

- Huyền Diệp sư huynh, ngươi thực sự làm khó dễ ta a. Trên người ta thật sự ngay cả một viên tinh thạch cũng không có a.

Hiện tại hắn rất là hối hận, tại sao trước đó không đem hai viên tinh thạch tách ra đặt ở trên người kẻ khác, ngược lại còn để cho một mình mình cất giấu, hiện tại thì xong rồi.

Diệp Huyền lắc đầu một cái, cái tên này, quả thực là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ a.

Phanh!

Hắn chẳng muốn phí lời, trực tiếp giơ tay lên, chỉ là chưa kịp động thủ thì thanh niên trước đó còn cầu xin không ngớt kia lại đột nhiên bay về phía sau.