Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 866: Một khắc nguy cơ (2)

Những lời này để cho Trương Nham nghe được, gương mặt vốn đã ngăm đen càng thêm âm trầm. Lệ khí trong ánh mắt nàng, gần như hóa thành thực chất, hung ác độc địa vô cùng. Nàng không hề nương tay chút nào.

Ở dưới sự điên cuồng truy kích của nàng, Đông Phương Tử Tư lập tức rơi vào trong hiểm cảnh, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị đào thải.

Lại ở thời khắc mấu chốt khi Đông Phương Tử Tư gần không chống đỡ được.

Trên ghế trọng tài, Lỗ Tuấn đột nhiên đứng lên. Hắn vung tay lên.

Ầm.

Lực lượng vô hình hạ xuống, ngăn cản cuộc chém giết trên trường đấu võ.

- Mười lăm tên học viên chiến thắng đã được chọn ra. tTuyển chọn tổ thứ nhất hiệp thứ nhất kết thúc.

Âm thanh của Lỗ Tuấn ầm ầm vang vọng ở trong thiên địa.

Đông Phương Tử Tư nhất thời thở ra một hơi thật dài đầy nhẹ nhõm. Thân thể nàng mềm nhũn, toàn thân mệt mỏi gần như kiệt sức.

- Hừ, may cho ngươi tránh được một kiếp. Nhưng tiếp theo, ngươi sẽ không có vận tốt như vậy đâu.

Trương Nham hừ lạnh một tiếng, thu hồi loan đao, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi trường đấu võ.

- Hiện tại, mời người của tổ thứ hai chuẩn bị.

Gần như không nghỉ ngơi, Lỗ Tuấn đã tuyên bố hiệu lệnh tuyển chọn tổ kế tiếp.

Vù vù vù...

Năm mươi tuyển thủ của tổ thứ hai, đều lao về phía trường đấu võ.

- Ha hả, không nghĩ tới tiểu tử kia không ngờ lại cùng một tổ với chúng ta. Hắn cứ chờ bị đào thải đi.

Trước khi lên trường võ đấu, ánh mắt Phùng Quang âm u lạnh lẽo, lặng lẽ liếc mắt nhìn Diệp Huyền, lộ ra một tia dữ tợn.

Trên lôi đài, năm mươi tuyển thủ đã đứng vững.

Thời gian trước đó, khi tổ thứ nhất tiến hành so tài, mỗi người tuyển thủ của tổ thứ hai đều quan sát vô cùng cẩn thận. Có tổ thứ nhất làm tham khảo, trong lòng mỗi một người bọn họ đều có định đoạt.

- Tổ một này, Trữ Kiếm bọn họ mạnh nhất. Tốt nhất không nên phát sinh cùng xuất hiện với bọn họ.

- Trong vòng sát hạch trước, học viên mới Hầu Phi thể hiện ra thực lực cũng không yếu. Huyền Diệp này còn xếp hạng ở trên Hầu Phi. Nói không chừng còn mạnh hơn hắn. Hơn nữa Huyền Diệp này thân là Vũ Tông ngũ giai tam trọng, lực hấp dẫn cũng quá lớn. Không nên cùng hắn phát sinh chiến đấu.

Trong đầu từng học viên đều đang nhanh chóng phân tích.

- Sát hạch hiệp thứ nhất của tổ thứ hai, bắt đầu!

Giọng nói Lỗ Tuấn trầm thấp vang lên ở trên không trung của trường đấu võ.

- Giết!

- Đến đây đi!

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!...

Bên trong trường đấu võ, khí lưu huyền lực các màu chợt bộc phát ra.

Từng tên võ giả tham gia thi đấu, nhanh chóng tìm tới mục tiêu của mình, điên cuồng chiến đấu.

Bọn họ phải chiến đấu trước. Nếu như không đi tìm mục tiêu, chỉ lo tránh né, rất dễ dàng bị một ít cường giả để mắt tới.

Trong đó, có không ít học viên quen thuộc với nhau, còn hợp thành từng liên minh tạm thời, phụ trợ lẫn nhau.

Đương nhiên, đến cuối cùng, bởi vì số lượng người quá nhiều, bọn họ vẫn phải chiến đấu với nhau. Nhưng liên minh tạm thời lại có thể khiến cho mỗi người bọn họ đều có thể kiên trì đến cuối cùng.

Đặc biệt người như Trữ Kiếm và Phùng Quang, còn liên hợp cùng một chỗ, chiếu cố lẫn nhau, đủ để cho tất cả đoàn thể cũng không dám có điều mơ ước đối với bọn họ.

- Phùng Quang, ngươi cùng ta đứng chung một chỗ, không nên rời đi quá xa. Hai người chúng ta liên hợp, tuyệt đối có thể đi vào hiệp thứ hai.

Trữ Kiếm nói thẳng, lạnh giọng quát.

- Không thành vấn đề. Chỉ có điều trước lúc đó, ta phải đào thải một gia hỏa không vừa mắt đã.

Phùng Quang nhếch miệng cười, ánh mắt dữ tợn nhìn về phía Diệp Huyền đang ở cách đó không xa, giống như sói đói, đang ngó chừng con mồi của nó, muốn đùa giỡn ngược, xem thường.

- Tốc chiến tốc thắng.

Trữ Kiếm lạnh lùng liếc mắt một cái, không nói gì thêm. Lực chú ý quan tâm của hắn đặt ở trên người mấy học viên đang liên hợp lại với nhau.

Những học viên kia, một mình đi tới, hắn còn không để ở trong lòng. Nhưng bọn họ liên hợp lại, lại sẽ cản trở hắn tiến vào hiệp thứ hai.

- Yên tâm đi, chỉ cần một lát thôi.

Phùng Quang cười dữ tợn một tiếng, trong nháy mắt ép về phía Diệp Huyền.

Giờ này phút này, trên toàn bộ trường đấu võ đã là một mảnh hỗn loạn. Phần lớn các học viên đã bắt đầu hỗn chiến.

- Ha ha, tiểu gia hỏa, một học viên mới vừa mới nhập học, cũng muốn gia nhập nội viện? Phương Khuê ta ngày hôm nay sẽ dạy cho ngươi biết, đây là chuyện buồn cười tới mức nào.

Một học viên hình thể khôi ngô, khi cuộc chiến đấu bắt đầu lại nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền. Trong tay hắn vung vẩy một thanh rìu chiến cực lớn màu đen. Rìu chiến ở dưới sự tăng cườngcủa Vũ Hồn, thậm chí bốc cháy lên hỏa diễm hừng hực, giống như Viêm Ma tới từ địa ngục.

Ánh mắt của hắn hung tàn, vung vẩy búa lớn, bay thẳng đến chỗ Diệp Huyền bổ xuống.

- Phương Khuê này, lại dám cướp con mồi của ta.

Phùng Quang ở phía xa đang hăng hái lao tới, thấy vậy ánh mắt hắn chợt trở nên lạnh lẽo. Nhưng điều khiến cho hắn buồn bực là, tiếng nói của hắn còn chưa có dứt lời, bên cạnh đột nhiên có một đạo lưu quang phóng tới. Một thanh trường thương ẩn chứa có lực xuyên qua khủng khiếp, hung bạo mạnh mẽ cắm về phía ngực hắn.

...

- Đáng giận.

Phùng Quang chỉ có thể dừng lại, giải quyết gia hoa trêu chọc hắn trước.

- Trước diệt Trữ Kiếm!

Ở chỗ trung tâm của trường đấu võ, Trữ Kiếm cũng bị một đoàn thể nhỏ ba người chú ý. Ba người này lại có thể ở trong nháy mắt khi cuộc thi đấu bắt đầu, âm thầm bao vây xung quanh Trữ Kiếm. Sau đó bọn họ cùng lúc phát động tấn công.

- Lăn!

Trên gương mặt Trữ Kiếm lộ ra sát khí. Cũng không thấy được động tác của hắn như thế nào, trọng kiếm phía sau lưng đột nhiên đâm tới.

Trọng kiếm này dài chừng bốn thước, to dầy vô cùng. Nhưng ở trước người Trữ Kiếm một thước tám, lại có vẻ vô cùng nhỏ bé. Trọng kiếm không có mũi, trực tiếp đập về phía một học viên dáng người gầy gò trong ba gã học viên ra tay với hắn.

- Bụi!

Học viên kia căn bản không có cách nào chống đỡ. Trường kiếm trong tay rốt cuộc trực tiếp bị đập bay ra ngoài. Không đợi hắn kịp phản ứng, kiếm thứ hai của Trữ Kiếm, đã nện ở trên lồng ngực của hắn.

Răng rắc!

Âm thanh xương cốt vỡ nát vang lên. Trong miệng học viên kia phun ra máu tươi màu tím đen, giống như bao cát bị ném bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống ở phía dưới trường đấu võ.

Ầm!

Chỉ là lúc này, hai người công kích khác đã đi tới trước người Trữ Kiếm.

Trữ Kiếm lạnh lùng cười. Trường kiếm vừa đánh ra, không biết từ lúc nào tự nhiên đã đi tới phía sau lưng hắn, ngăn cản một người trong đó tấn công. Đồng thời tay phải của hắn nắm lại. Trên thiết quyền, khí lưu màu vàng đất vờn quanh, hình thành một sóng công kích cực lớn, đánh vào cuối trên chiến đao của người kia đang vung vẩy kia.