Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 827: Tìm kiếm chỗ dựa vững chắc (1)

Dọc theo bảng hiệu chỉ dẫn, Diệp Huyền rất nhanh liền tìm được gian phòng của mình.

Diệp Huyền vốn cho rằng học viên mới nhập học, đều sẽ ở cùng một chỗ. Nhưng chờ sau khi đi tới cửa viện nhìn, hắn mới phát hiện cũng không phải là như vậy.

Cái viện này có khoảng chừng bảy tám gian phòng. Nhưng trong đó bốn gian, rõ ràng đều có ở người. Ba gian còn lại, là để trống.

- Ngươi ở nơi này sao?

Một giọng nói đầy kinh ngạc, đột nhiên vang lên ở bên tai Diệp Huyền. Diệp Huyền quay đầu, đã nhìn thấy Mộ Dung Vân Tiêu đang lộ ra biểu tình cổ quái nhìn hắn, chân mày nhíu lại.

- Ngươi cũng ở đây sao?

Diệp Huyền sờ sờ mũi, cũng nhíu mày.

- Ta là gian số 412!

Nhìn thấy Diệp Huyền nhíu mày, Mộ Dung Vân Tiêu hờ hững nói một câu, sau đó liền không tiếp tục để ý tới Diệp Huyền nữa.

- U, hai học viên mới tới.

Ở thời điểm hai người đang tìm gian phòng của mình, một giọng nói thoáng hiện ra vẻ khinh bạc đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, có tiếng bước chân truyền đến. Hai người quay đầu nhìn lại, liền thấy mấy người thanh niên khí thế không tầm thường, từ trong phòng của từng người chậm rãi đi ra. Trên khóe miệng bọn họ mang theo nụ cười khinh thường.

- A, không ngờ có một mỹ nữ tới.

Một người thanh niên trong đó chỗ cằm có một vết sẹo. Sau khi nhìn thấy được Mộ Dung Vân Tiêu, mắt hắn nhất thời sáng lên.

- Ha hả, không nghĩ tới, vận khí của chúng ta thật đúng là tốt.

Mấy nam sinh liếc mắt nhìn nhau. Nam thanh niên có vết sẹo đao kia lập tức bước nhanh tới, lộ ra dáng vẻ tươi cười mà tự cho là tiêu sái, nói với Mộ Dung Vân Tiêu:

- Tự giới thiệu bản thân một chút. Ta là Cận Thiết, là học trưởng của nàng. Hoan nghênh niên muội gia nhập học viện Lam Quang chúng ta. Mới đến, chắc hẳn nàng đối với rất nhiều thứ của học viện đều không biết. Nào, để ta tới giới thiệu cho nàng.

...

- Đúng rồi, mới đến, nàng khẳng định có rất nhiều thứ không biết được rõ ràng đi.

Trên mặt ba người khác, cũng lộ ra vẻ tươi cười hưng phấn.

Phải biết rằng, tỉ lệ nam nữ trong học viện Lam Quang vốn là vô cùng không cân bằng. Huống gì, cũng không phải mỗi một nữ học viên, đều xinh đẹp như vậy.

Bởi vậy mấy người này nhìn thấy Mộ Dung Vân Tiêu, lập tức lại kích động.

- Thật ngại quá. Ta không có hứng thú.

Mộ Dung Vân Tiêu thản nhiên nói, mặt không đổi sắc.

- Ha hả, nàng không cần khẩn trương. Chúng ta không có ác ý gì. Mọi người đều là học viên của học viện Lam Quang, lấy giúp người làm niềm vui, là truyền thống của chúng ta.

- Đúng, đúng. Không cần khẩn trương.

- Nàng tên là gì, nói cho chúng ta biết trước một chút đi.

Mấy người thanh niên lộ ra dáng vẻ tươi cười tự cho là tiêu sái, nhiệt tình nói.

Nhìn mấy người vô cùng đáng ghét, căn bản không muốn rời đi, trong lòng Mộ Dung Vân Tiêu thoáng động, thản nhiên nói:

- Ta là Mộ Dung Vân Tiêu, đến từ Đế Đô của đế quốc Hạo Thiên.

- Mộ Dung Vân Tiêu

- Tên thực sự rất hay.

- Hóa ra là thiên tài của đế quốc Hạo Thiên. Ha ha, tự giới thiệu bản thân một chút, tại hạ đến từ đế quốc Minh Nguyệt. Thật trùng hợp, chúng ta đều là học viên của ba đại đế quốc, thật là có duyên.

- Ha ha ha, Cận đại ca nói đúng. Có khả năng đây là duyên phận trong truyền thuyết.

Mấy học viên cũ vừa cười vừa nói.

Diệp Huyền:

- ...

Đều là ba đại đế quốc, đây cũng gọi là duyên phận hay sao? Vậy mọi người vẫn đều là đến từ đại lục Thiên Huyền. Mấy người này đơn giản là một đám đần độn. Chiêu số tán gái cũng có chút quá cũ.

- Mộ Dung? Đế quốc Hạo Thiên Đế Đô?

Trong lúc đang mỉm cười, người thiếu niên được gọi là Cận Thiết giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì. Toàn thân hắn không khỏi chấn động, bất chợt nghi ngờ nói:

- Học viện chúng ta có một học viên gọi là Mộ Dung Vân Vũ. Nàng có quen không?

Mộ Dung Vân Tiêu mỉm cười:

- Mộ Dung Vân Vũ là đại ca của ta!

Cái gì?

Thân thể bốn gã học viên này đều chấn động. Bọn họ bất chợt ngượng ngùng, cười nói:

- Khụ khụ, hóa ra là muội muội của Mộ Dung Vân Vũ học trưởng. Ha hả, thời tiết ngày hôm nay thực là đẹp.

- Đúng vậy, vị học muội này, cái đó… Vừa rồi mấy người chúng ta mạo muội, vẫn mong nàng đừng để ở trong lòng.

- Khụ khụ, có thời gian, chúng ta mời nàng uống trà.

Mấy người hoảng loạn nói, ánh mắt lóe lên, trên trán đều xuất hiện mồ hôi. Mỗi người đều bị khiếp sợ không nhẹ.

- Ta nói này, nếu đã sắp kết thúc, mấy người có thể để nhường đường một chút hay không?

Diệp Huyền đột nhiên thản nhiên nói.

Mấy người Cận Thiết đứng ở trong hành lang, vừa lúc ở vị trí ngăn cản hắn đi vào trong gian phòng ký túc của mình.

- Không nhìn thấy được chúng ta đang cùng niên muội Mộ Dung Vân Tiêu nói chuyện sao? Ngươi là một học viên mới, thế nào ngay cả một chút ánh mắt cũng không có vậy?

- Hiện tại, lẽ nào ngay cả phẩm hạnh tốt đẹp tôn kính học trưởng, học viên mới cũng đánh mất sao?

- Ngươi tên là gì? Xem ra chúng ta phải dạy dỗ ngươi một chút, nên tôn kính học trưởng như thế nào.

Mấy người Cận Thiết vốn thấy có thấy một mỹ nữ học viên tới trong viện, trong lòng rất hưng phấn. Nhưng kết quả sau khi biết được nàng là muội muội của Mộ Dung Vân Vũ, lại khiếp sợ đến mức hồn cũng thiếu chút nữa thì bay mất. Trong lòng mỗi một người đều đang vắt hết óc suy nghĩ nên cứu chữa như thế nào. Lúc này Diệp Huyền mở miệng, nhất thời khiến cho trong lòng bọn họ vô cùng khó chịu. Mỗi một người đều lớn tiếng quát mắng, giáo huấn.

- Huyền Diệp, cuối cùng đã nhìn thấy ngươi. Lại có thể được phối đến cùng một viện với ngươi, thực sự là vận khí!

Đúng lúc này, một âm thanh hưng phấn truyền đến. Diệp Huyền quay đầu lại, liền thấy một thiếu niên đi về phía mình. Trên mặt hắn đầy vẻ tươi cười.

Diệp Huyền nhớ lại. Người này chắc tên là Trương Liệt, hình như là người học viên đầu tiên thông qua vòng sát hạch thứ ba.

Trên mặt Trương Liệt này mơ hồ mang theo vẻ kích động, bước nhanh tới, tự giới thiệu bản thân mình:

- Ta là Trương Liệt, đến từ vương quốc Thiên Thái, năm nay hai mươi tuổi, tu vi là ngũ giai nhất trọng.

- Ngươi ở trong lúc sát hạch nhập học biểu hiện, quả thực quá nghịch thiên. Chà chà, Trương Liệt ta nếu có một nửa thành tích của ngươi, đã đủ hài lòng.

Trương Liệt hưng phấn vô cùng.

Tuy rằng cùng là học viên mới lần này, nhưng biểu hiện của Diệp Huyền ở thời điểm sát hạch nhập học, lại khiến cho hắn sùng bái không thôi.

- Huyền Diệp?

- Chính là học viên mới lưu lại tên ở vị trí tám mươi tám thước trên bia lưu danh sao?