Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 649: Không phải rác rưởi là cái gì? (2)

Hơn nữa cho dù loa mẫu nham hay phệ tinh thiết đều là tài liệu ngũ giai, gia nhập vào trong quá trình luyện khí độ khó không cao, bất cứ một tên luyện khí sư ngũ giai nào chỉ cần chú ý cẩn thận cũng có thể làm được.

Dựa theo biện pháp Diệp Huyền diều chế luyện chế minh hiên thuẫn lần nữa, tuyệt đối có thể làm cho lực phòng ngự của minh hiên thuẫn tăng lên vài thành, hơn nữa đền bù được nhược điểm truyền tải huyền lực lúc trước.

Trong khoảng thời gian ngắn rất nhiều luyện khí sư trong Luyện Khí Phường cùng trợn mắt há hốc mồm.

Nếu như Diệp Huyền hoàn toàn không nói rõ, bọn hắn tuyệt đối sẽ loạn côn đánh Diệp Huyền, mặc kệ thế lực gì cũng phải chém giết lập uy.

Lúc này Diệp Huyền nói có lý có cứ, hơn nữa thể hiện ra tri thức và kiến thức luyện khí kinh người.

Làm cho bọn họ ngây ngốc thật lâu, có người bị xúc động hồn nhiên không biết nên nói cái gì cho phải.

Đặc biệt Diệp Huyền nói biện pháp lúc trước làm bọn họ xúc động rất lớn.

Chọn ra tật xấu của hộ thuẫn, Diệp Huyền lại cầm lấy trường thương màu đen.

- Các ngươi xem, đây là Tấn Thiết Thương, tài liệu chủ thể là thâm hải tinh thiết...

Chợt, Diệp Huyền lại bắt đầu giảng giải về Tấn Thiết Thương.

Lúc này lực chú ý của mọi người lập tức bị Diệp Huyền hấp dẫn.

Diệp Huyền thao thao bất tuyệt, hắn không ngừng phân tích từng vũ khí trong đại sảnh, nói đặc điểm, hơn nữa nói ra khuyết điểm và chưa đủ, hơn nữa còn cho ra phương án giải quyết.

- Vì sao hắn đều hiểu rõ từng tài liệu của các vũ khí trong đại sảnh thế, ngay cả quá trình luyện chế cũng rõ ràng, cho dù Lê Húc sư huynh cũng chưa chắc làm được, có lẽ chỉ có sư tôn mới có thể liếc nhìn ra nhiều nội dung như thế.

Trong đó một vị luyện khí sư hít sâu một hơi và cực kỳ rung động.

Lê Húc và luyện khí đại sư khác lập tức giận dữ, dần dần vẻ mặt bọn họ cực kỳ rung động, ngay sau đó lại như có điều suy nghĩ, đến cuối cùng lại giống như đệ tử, lúc này nghiêm túc lắng nghe Diệp Huyền giàng thuật.

Đương nhiên quá trình này bọn họ cũng cực lực phản bác, bọn họ phản bác trước mặt Diệp Huyền lại yếu ớt không chịu nổi, dường như ngọn nến loe loét bị thổi là tắt.

- Xảy ra chuyện gì? Vì cái gì các đại sư Luyện Khí Phường không bắt tiểu tử này lại?

- Chẳng lẽ đúng như lời tiểu tử này nói, Luyện Khí Phường luyện chế đồ vật đều là rác rưởi?

- Không thể nào đâu? Trước kia chúng ta mua đồ của Luyện Khí Phường về sử dụng đều tốt hơn các loại vũ khí có trên thị trường đấy.

Lê Húc và các luyện khí đại sư liên tục lâm vào trong rung động, những đệ tử thế gia và các võ giả tới mua huyền khí nghe Diệp Huyền nói quá trình luyện chế, tỉ lệ tài liệu mà không hiểu gì.

Thấy Diệp Huyền không ngừng chửi bới hàng triển lãm của Luyện Khí Phường, đám người Lê Húc đại sư lại trợn mắt há hốc mồm, không có ai bắt Diệp Huyền và không ngừng nghị luận.

Bọn họ nghị luận lâm vào rung động và cảm ngộ, đột nhiên đám người Lê Húc đại sư bừng tỉnh.

- Không tốt, chúng ta đang làm gì thế, tiểu tử này bây giờ đang chửi bới tác phẩm Luyện Khí Phường của chúng ta.

- Nhanh bảo tiểu tử này câm miệng.

- Lê Húc sư huynh, nhanh nghĩ biện pháp, tiếp tục như vậy tên tuổi Luyện Khí Phường sẽ thối không ngửi nổi.

Luyện khí sư Luyện Khí Phường vô cùng lo lắng.

Bọn họ là luyện khí sư đã bị Diệp Huyền chấn trụ hoàn toàn, ngay cả Lê Húc đại sư mạnh nhất cũng không tìm ra biện pháp phản bác Diệp Huyền.

Đối với hành vi đập phá quán của Diệp Huyền làm bọn họ khiếp sợ, lại phẫn nộ, lại khâm phục.

Thậm chí nội tâm của bọn họ có một ý niệm trong đầu, nếu như có thể bọn họ thật hi vọng Diệp Huyền bình luận các tác phẩm trưng bài, vạch khuyết điểm và biện pháp giải quyết trong đó.

Nhưng nếu như thật để Diệp Huyền làm như vậy, thanh danh Luyện Khí Phường sẽ biến thành bại hoại.

- Nhanh đi mời sư tôn!

- Sư tôn hiện giờ đang bế quan.

- Chẳng quản nhiều như vậy, cứ tiếp tục như thế Luyện Khí Phường chúng ta sau này không có chỗ đứng chân.

Rốt cục trải qua thảo luận, những luyện khí sư Luyện Khí Phường chỉ tìm ra một biện pháp giải quyết duy nhất.

Nhìn thấy một gã luyện khí sư vội vội vàng vàng đi vào hậu điện, Diệp Huyền cũng tươi cười.

Hắn đánh mặt mũi Luyện Khí Phường ác như thế cũng không phải thật muốn nện chiêu bài của Luyện Khí Phường.

Mục đích duy nhất là bức Lục Ly đại sư đi ra.

Dùng thân phận của hắn nếu như dùng biện pháp bình thường căn bản không thể nhìn thấy Lục Ly, cho nên hắn mới nghĩ ra biện pháp như thế, hắn cũng không tin mình phá hủy thanh danh Luyện Khí Phường như vậy mà Lục Ly không đi ra.

Khi biết có người đi thỉnh sư tôn, các luyện khí sư Luyện Khí Phường cũng thở ra một hơi, tâm tình khẩn trương trầm tĩnh lại.

Bọn họ tin tưởng sau khi sư tôn đến, tiểu tử này khẳng định khó tránh khỏi kết cục bị nhục nhã.

Tâm tình vừa thả lỏng, một gã luyện khí sư như nghĩ ra lý do đả kích Diệp Huyền.

Hắn lúc này hừ lạnh một tiếng, đứng ra, cười lạnh nói:

- Các hạ nói đúng là có đạo lý, nơi này cũng chỉ là đồ triểm lãm của Luyện Khí Phường mà thôi, Luyện Khí Phường luyện chế vũ khí đều là tiếng lành đồn xa, các hạ lúc trước còn không phải mua sắm Khinh Vũ huyền giáp hay sao, nếu như không phải tại hạ luyện chế Khinh Vũ huyền giáp ưu tú, các hạ làm sao bỏ ra tám mươi khối huyền thạch trung phẩm mua sắm.

Người này vẻ mặt ngạo nghễ, chính là luyện khí sư bán Khinh Vũ huyền giáp.

Đúng vậy, hắn nói ra lời này làm mọi người giật mình.

Nếu như đồ vật Luyện Khí Phường nát giống như Diệp Huyền nói thì tại sao hắn lại phí cái giá lớn mua sắm Khinh Vũ huyền giáp, đó là chuyện nói không thông ah.

Lúc trước Diệp Huyền dùng hết sức thu mua Khinh Vũ huyền giáp ah, nếu không dùng thì làm gì?

- Ngươi cho rằng ta mua sắm Khinh Vũ huyền giáp của ngươi là để sử dụng sao?

Diệp Huyền cười cười lạnh lùng:

- Ta chỉ vì Khinh Vũ Bí Ngân bên trong mà thôi, tài liệu tốt như thế lại bị người luyện chế thành huyền giáp, ngươi còn có mặt mũi nói.

- Chẳng lẽ ngươi còn muốn lấy Khinh Vũ Bí Ngân trong Khinh Vũ huyền giáp ra hay sao?

Cái kia luyện khí sư nghe Diệp Huyền nói thế không có phản bác, ngược lại khiếp sợ hét to lên.

- Chính có ý đó.

- Các hạ nói đùa gì thế?

Lúc này đây chẳng những các luyện khí sư khiếp sợ, ngay cả Lê Húc cũng kinh hô thành tiến.

Tài liệu bị luyện chế thành linh bảo không phải không thể thu hồi trở lại, mà là thập phần khó khăn, độ khó này còn khó hơn luyện chế bản thân linh bảo, hoặc có thể nói là không thể nào.