Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 525: Thiên La Quyển

Lý Hạc chính là phó hội trưởng hồn sư tháp Đông Thăng quốc, là ngũ giai Võ Tông nhất trọng, thực lực mạnh đăng phong tạo cực, Hạ Thất Tịch không biết Diệp Huyền làm sao thoát khỏi tay giáp long nhưng đối mặt Lý Hạc chẳng khác gì đưa thân vào miệng cọp.

- Ân? Dường như ngươi rất khẩn trương ah? Một đệ tử thiên tài của Lưu Vân quốc và đệ tử thiên tài của Thiên Kim quốc nha? Như thế nào, chẳng lẽ ngươi vừa ý tiểu tử này?

Lý Hạc lườm Hạ Thất Tịch, hắn kinh ngạc mở miệng, đột nhiên hắn nghĩ tới cái gì đó và cười hắc hắc.

- Nếu không như thế này, nếu ngươi vừa ý tiểu tử này, ta sẽ đánh gãy tứ chi của hắn, để hắn nhìn tận mắt thấy chúng ta làm chuyện sung sướng với nhau, ngươi cảm thấy như thế nào? Ha ha ha.

Dường như cảm giác chủ ý không tệ, trên mặt Lý Hạc càng nở nụ cười thỏa mãn.

Sắc mặt Hạ Thất Tịch đỏ lên, xấu hổ và giận dữ nói:

- Lý Hạc, ngươi chết không yên lành.

- Ta chết không yên lành nhưng lát nữa sẽ làm ngươi kêu rên sung sướng...

Lý Hạc không cảm thấy Hạ Thất Tịch mắng chửi khó nghe, ngược lại còn làm ra bộ dạng dương dương đắc ý.

Diệp Huyền dù thế nào cũng không ngờ Lý Hạc lại vô sỉ tới mức này, tại phù quang đại hội, thân là phó hội trưởng Đông Thăng quốc nhưng hắn chính là dạng chó hình người, không ai ngờ hắn hạ lưu và buồn nôn như vậy, quả thực làm cho người ta buồn nôn.

Diệp Huyền không quen nhìn kẻ này, đây chính là cặn bã ngụy quân tử, nội tâm của hắn hiện tại sinh ra sát ý như thủy triều, hắn bước nhanh về phía trước.

- Kẻ cặn bã giống như ngươi không cần phải sống trên đời nữa, gặp gỡ ta chính là ngươi không may, ngươi sẽ không còn sống rời khỏi nơi này đâu.

Diệp Huyền vừa đi vừa lạnh lùng nói ra.

Diệp Huyền nói ra lời này làm Hạ Thất Tịch và Lý Hác ngạc nhiên. Ngay sau đó Lý Hạc mới cười ha ha, nếu như Hạ Thất Tịch đang lâm vào nguy hiểm thì chính nàng cũng cảm thấy buồn cười.

Chỉ là một đệ tử thiên tài cũng dám nói muốn mạng của phó hội trưởng hồn sư tháp một quốc gia.

- Vốn muốn lát nữa thu thập ngươi, cho ngươi thưởng thức người thật việc thật, hiện tại ngươi đã muốn chết như thế, tiểu tử, lão phu xem ngươi làm sao giết ta, ngươi giết hai đệ tử Đông Thăng quốc của ta, lão phu hiện tại cũng tính toán rõ ràng với ngươi.

Lý Hạc nói xong, chiến đao bên hông ra khỏi vỏ và hóa thành sương mù bao phủ Diệp Huyền vào bên trong.

Ánh đao của hắn bao phủ tứ chi và đan điền Diệp Huyền, hiển nhiên hắn muốn phế tứ chi và tu vi Diệp Huyền ngay tại chỗ, sau đó lại chậm rãi tra tấn hắn, Lý Hạc cũng cảm tâấy hứng thú với Lam Tinh thảo vũ hồn của Diệp Huyền.

Hạ Thất Tịch nhìn thấy Lý Hạc ra tay với Diệp Huyền thì nội tâm nàng gấp tới độ muốn ngăn cản, mặc cho nàng cố gắng như thế nào, hiện tại nàng không có khí lực động ngón tay.

Sau khi nàng trọng thương nên không chỉ sức cùng lực kiệt, huyền khí trong cơ thể cũng hỗn loạn, nàng muốn nhúc nhích cũng không xong.

Thời điểm Lý Hạc động thủ, Diệp Huyền cũng rút Long Văn kiếm bên hông ra, hắn chém một kiếm về phía trước.

Nội tâm Lý Hạc vô cùng giận dữ, chỉ là môt tên đệ tử cũng dám động thủ trước mặt hắn? Hắn cũng không thu liễm huyền lực ngũ giai của mình, chiến đao của hắn chém mạnh xuống, hắn muốn Diệp Huyền đẹp mặt.

Làm cho hắn cảm thấy câấn động là, đột nhiên chiến của hắn gia tốc chém xuống, trường kiếm của Diệp Huyền không biết bổ như thế nào liền bổ lên chiến đao của hắn, ngăn cản một đao chém xuống.

Tiếng đao kiếm va chạm vang vọng trời đất, hai đạo huyền lực va chạm với nhau, là thế lực ngang nhau.

Nhìn thấy tình huống như thế, nội tâm Lý Hạc khiếp sợ vạn phần.

- Huyền lực, ngươi đã là tứ giai Thiên Vũ Sư, không đúng, cho dù ngươi là tứ giai Thiên Vũ Sư thì làm sao có thể ngăn cản một đao của ta?

Lý Hạc thì thào cả kinh nói.

Trái lại Diệp Huyền vẫn bộ dạng phong đạm vân khinh, dường như ngăn cản Lý Hạc công kích cũng không phải chuyện đặc biệt khó lường.

Đây là lần thứ hai Diệp Huyền đối mặt với cường giả ngũ giai Võ Tông, lần đầu tiên là thủ lĩnh Ảnh Sát môn Trương Khuê, khi đó Diệp Huyền mới là tam giai Địa Vũ Sư, khi đó hắn dùng tất cả thực lực ngăn một chưởng của Trương Khuê, cho dù như thế huyền giáp tứ âcấp trên người hắn cũng vỡ nát, thân thể cũng bị thương.

Lúc này không giống ngày xưa, trải qua khổ tu trong khoảng thời gian này, Diệp Huyền đã từ Địa Vũ Sư nhất trọng đột phá đến Thiên Vũ Sư nhất trọng, thực lực tăng lên đâu chỉ gấp mười lần.

Bởi vậy đối mặt một kích Võ Tông nhất trọng của Lý Hạc, Diệp Huyền căn bản không cảm thấy có chút áp lực nào.

- Ngươi kết thúc công kích thì tới phiên ta.

Sau khi ngăn cản một đao của Lý Hạc, thần sắc Diệp Huyền lạnh lùng lên tiếng, đột nhiên hắn đâm ra một kiếm.

Một kiếm này nhìn như bình thản nhưng lại ẩn chứa huyền diệu chí cao vô thượng, Lý Hạc cảm thấy bóng kêếm như sương mù che chắn tất cả mọi thứ, lại có đại thế trấn áp thiên địa không ai địch nổi.

Lý Hạc sợ hãi đổ mồ hôi lạnh, hắn không hề nghĩ ngợi và phóng thích vũ hồn của mình, đồng thời vận dụng tấm chắn màu xanh lá.

Trên đỉnh đầu Lý Hạc lúc này xuất hiện một con trâu lớn gào thét Ùm...ụm bò....ò... thật dài, tấm chắn màu xanh bành trướng và hóa thành một bức tường ngăn cản trước mặt hắn.

Oanh phanh!

Ta va chạm to lớn vang lên, tấm chắn thật lớn nhộn nhạo, gợn sóng màu xanh lá tỏa ra hào quang lập lòe, sắc mặt Lý Hạc tái nhợt, hắn đạp đạp đạp lui hai bước, khóe miệng có máu tươi chảy ra ngoài.

Cho dù tấm chắn ngăn cản đại đa số uy lực từ một kiếm của Diệp Huyền nhưng dư âm ảnh hưởng vẫn thông qua tấm chắn truyền vào thân thể Lý Hạc, làm hắn bị thương nhẹ.

Lý Hạc vừa sợ vừa giận, hắn sợ là vì thực lực Diệp Huyền quá mạnh, căn bản vượt qua hắn tưởng tượng, tức giận là vì hắn đường đường phó hội trưởng hồn sư tháp Đông Thăng quốc lại bị một tiểu bối làm bị thương.

Hiện tại hắn cũng không lưu giữ thực lực của mình, đột nhiên trong tay của hắn xuất hiện cái vòng màu đen, vòng tròn màu đen bay lên không trung, lập tức biến lớn, vòng tròn chỉ nhỏ như nắm tay lại biến thành vòng tròn lớn như cái bàn, nó chụp xuống thân thể Diệp Huyền.

Đồng thời chung quanh vòng tròn còn có một hào quang màu đen xuất hiện, những hào quang màu xanh kia hình thành tầng tầng lớp lớp, rậm rạp chằng chịt, vô cùng sắc bén, cho dù mỏng như tấm vải nhưng chúng có thể bao phủ thân thể Diệp Huyền vào bên trong.

Tuy Hạ Thất Tịch vô lực nằm tại đó nhưng khi nàng trông thấy Diệp Huyền có thể kích thương Lý Hạc thì nội tâm vô cùng kinh ngạc.