Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 395: Cứu viện chạy tới (1)

Tiểu tử điêu đột nhiên xuất hiện trên vai Diệp Huyền, nhìn về phía Sát Cửu để lộ ra vẻ trào phúng khinh bỉ, giống như đang cười nhạo gã không biết tự lượng sức mình vậy.

- Tức chết ta, ngay cả một con súc sinh cũng dám cười nhạo ta.

Trên trán Sát Cửu nổi gân xanh, đã không còn là tức giận nữa rồi, chỉ cảm thấy não cũng đang phát đau.

- Bảo vệt bát vương tử điện hạ!

Đúng lúc này, phía xa đột nhiên truyền tới một hồi tiếng rống giận, hóa ra là thành vệ quân đang tuần tra ở gần đó nhận được tin tức cho nên nhanh chóng chạy tới.

- Phế vật, phế vật vô dụng!

Càng phẫn nộ hơn nữa chính là tên thủ lĩnh hắc y nhân kia, thấy Sát Cửu tốn hết cả nửa ngày cũng không giải quyết được Diệp Huyền, biết rõ thời gian không còn nhiều, gã đột nhiên lao nhanh tới, tấn công về phía Diệp Huyền.

- Sát Cửu, ngươi đi giải quyết đội thành vệ quân kia đi, sau đó giúp đám người Thập Tam, tiểu tử này để ta giải quyết.

Người còn chưa tới thì thanh âm đã tới, huyền lực cấp bậc võ tông dâng lên, uy áp bức người, lao thẳng tới.

- Dạ, thủ lĩnh Trương Khuê!

Sát Cửu chỉ cảm thấy tâm thần buông lỏng, Diệp Huyền đối diện quả thật vô cùng quỷ dị, gã không muốn tiếp tục đối diện với Diệp Huyền dù chỉ là một giây nữa, liền xoay người rời đi.

Muốn chạy sao!

Sát Cửu này đánh đấm hắn lâu như vậy, bây giờ liền muốn phủi mông bỏ chạy lấy người như vậy sao? Làm gì có chuyện tốt như vậy.

Trong mắt Diệp Huyền đột nhiên hiện lên một tia lãnh quang, tay phải vung lên, vèo vèo vèo, ba thanh diệt huyền phi đao hóa thành ba đạo lưu quang, như sao băng quét qua, bay thẳng tới hậu tâm của Sát Cửu.

- Muốn chết!

Thủ lĩnh hắc y nhân tên Trương Khuê thấy mình đã đánh tới rồi mà Diệp Huyền còn dám ra tay với Sát Cửu, loại thái độ coi rẻ gã như thế này không khỏi khiến gã giận tím mặt, chưởng uy trực tiếp ép xuống Diệp Huyền.

Diệp Huyền không quan tâm, chi chuyên tâm điều khiển diệt huyền phi đao.

Chút tài mọn mà thôi.

Cảm giác nhạy cảm của Sát Cửu đã sớm phát giác ra động tác của Diệp Huyền, trong lòng cười lạnh một tiếng, huyền lực bao phủ bàn tay, cũng không thèm quay đầu lại, phản thủ đánh một cái, đinh đinh đinh, ba thanh phi đao liền bị đánh bay.

Xuy!

Đúng lúc này, một đạo lôi quang màu tím đột nhiên đánh xuống từ trên trời cao, như trường hồng quán nhật, ưng kích trường điện, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, xuất hiện ở phía sau Sát Cửu.

Trong lòng Sát Cửu hô to một câu không tốt, chỉ kịp dồn hết toàn bộ huyền lực trên người thập trung ở sau lưng, sau đó liền bị lôi quang đánh trúng.

Xoẹt xoẹt!

Điện quang bắt đầu khởi động, dưới cự lực trùng kích, trên huyền lực hộ tráo bảo vệ phía sau lưng của Sát Cửu xuất hiện từng vết rạn, một cỗ lôi điện chi lực ào ào ùa vào trong cơ thể của gã, gã chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, há miệng liền phun ra một búng máu.

Chit chit!

Lôi quang dần thu nhỏ lại, hóa thành tiểu tử điêu, quay sang Sát Cửu nhe răng trợn mắt, giống như đang cười nhạo gã bất lực.

Sát Cửu nổi trận lôi đình, còn chưa kịp ra tay, đột nhiên trong đầu truyền tới cảm giác nguy cơ mãnh liệt, bên tai đồng thời truyền tới tiếng nhắc nhở của thủ lĩnh Trương Khuê:

- Cẩn thận ám khí.

Chỉ là gã nhắc nhở có phần trễ rồi, phập phập phập ba tiếng vang lên, ba đạo lưu quang không biết từ đâu bắn tới, dùng góc độ vô cùng xảo trá quỷ dị, cắm vào trong thân thể của Sát Cửu, trong đó có một đạo lưu quang còn xuyên thủng qua đầu của Sát Cửu.

- A, chết đi cho ta!

Thủ lĩnh hắc y nhân Trương khuê kia thật không ngờ, ở dưới tình huống tự mình ra tay cư nhiên vẫn để cho Sát Cửu chết trên tay của Diệp Huyền, gã tức giận liền đánh một quyền về phía đầu của Diệp Huyền.

Đối mặt với một kích khủng bố của Trương Khuê, nhưng Diệp Huyền cũng không tránh né, mà đột nhiên giơ tay phải lên, câu lặc ra một tia khí tức huyền diệu, ở trên tay của hắn, huyền khí tuôn ra ào ạt hóa thành từng đạo phù văn huyền khí quỷ dị, dập dìu phát sáng, ầm ầm nghênh đón một chưởng của Trương Khuê.

Ầm ầm!

Như kinh lôi đánh xuống, một cỗ lực trùng kích cực mạnh bạo phát ở giữa hai chưởng của cả hai người, mặt đất dưới chân Diệp Huyền ầm ầm vỡ nát, phù văn huyền khí trong lòng bàn tay cũng tan biến như bọt biển, huyền lực trùng kích mạnh như vậy, quần áo toàn thân đều vỡ nát, cả người bay ra ngoài như diều đứt dây, phun ra một ngụm máu.

Dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, hai chân của Diệp Huyền kéo lê thành hai đường thật dài trên mặt đất, kéo dài tới mấy chục mét, sau đó mới miễn cưỡng đứng vững, toàn thân vô cùng chật vật, quần áo trên người gần như không có chỗ nào lành lặn, có vài chỗ còn lộ ra nội giáp lóng lánh ngân quang ở bên trong.

Nội giáp này đúng là ngân ti nội giáp tứ cấp mà quốc vương bệ hạ vừa cho hắn không lâu, lúc này cũng đã trải dài những vết nứt, xem như đã báo hỏng.

- Ngay cả võ tông ngũ giai cũng có thể đánh cho ta thổ huyết, xem ra thân thể này đúng thật là không được mà.

Giơ tay lau vết máu bên miệng đi, Diệp Huyền lắc đầu, vẻ mặt vô cùng khó chịu, giống như bị võ tông ngũ giai đả thương, đối với hắn mà nói chính là một chuyện khiến hắn không thể chịu nổi vậy.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngây ra.

Cả đám trừng to hai mắt, miệng há thật lớn giống như có thể nhét vừa một quả táo vậy.

- Ngươi, cư nhiên không chết, điều này không thể nào…

Người kinh hãi nhất chính là tên thủ lĩnh hắc y nhân Trương Khuê kia, gã nhìn bàn tay của mình, giống như không dám tin những gì đang diễn ra trước mắt mình vậy.

Một địa võ sư tam giai như Diệp Huyền, bị một quyền toàn lực của võ tông ngũ giai như mình đánh trúng, ấy thế mà lại không chết, nếu như không phải chuyện này diễn ra trước mặt gã thì gã nhất định sẽ nghĩ rằng đây là người si nói mộng.

Ánh mắt của Diệp Huyền trở nên lạnh lẽo:

- Giống như ngươi còn chưa thỏa mãn nhỉ, hừ, nếu thật sự bị ngươi đánh chết thì đó mới là chuyện không thể nào xảy ra được, nói thật cho ngươi biết, loại kiến hôi như ngươi, nếu đổi lại là trước kia, một đầu ngón tay của ta cũng có thể nghiền chết ngươi cả trăm ngàn lần.

- Xú tiểu tử, đừng tưởng rằng ngăn được một chiêu của ta thì giỏi lắm, chẳng qua là nhờ vào huyền binh phòng ngự trên người ngươi mà thôi, có ngon thì đỡ thêm một quyền của ta đi.

Lời Diệp Huyền nói ra khiến cho tên thủ lĩnh hắc y nhân nọ giận tím mặt, gã bất chấp khiếp sợ, lại nhào tới lần nữa, đánh về phía Diệp Huyền.