Mỹ nữ cắn hàm răng trắng, mặt lạnh băng như băng giá vạn năm không tan, mắt đầy sát khí trừng Diệp Huyền:
- Diệp Huyền, là ngươi. Vừa rồi ngươi đang làm gì hả cái tên dê xồm này!
Nữ nhân nào bị nam nhân rình đều sẽ tức giận như nàng, huống chi người này là đệ tử ban sơ cấp. Lãnh Dĩnh Doanh có nghe nói về hắn, đệ tử rác rưởi nhất học viện, phế vật mới đả thông một huyền mạch, không ngờ người này chẳng những rác rưởi còn xấu xa.
Diệp Huyền nhướng mày, trầm giọng nói:
- Các hạ nói ai là dê xồm? Trước khi nói gì nên tìm hiểu kỹ, người nhà không dạy cho các hạ là đừng tiểu tiện lung tung sao?
Đối phương có chút nhan sắc nhưng mỹ nữ không có nghĩa là được đặc quyền. Lúc trước hắn không cố ý nhìn trộm, chỉ vô tình thôi, huống chi hắn cứu mạng nàng.
- Tìm hiểu cái gì? Ngươi trốn ở đây làm chuyện xấu xa này còn không biết xấu hổ, thứ vô sỉ như ngươi nếu hôm nay không cho một bài học thì ta không phải Lãnh Dĩnh Doanh!
Lãnh Dĩnh Doanh tức bể phổi. Diệp Huyền bị nàng vạch mặt chẳng những không biết xấu hổ còn ngang nhiên như vậy. Nghĩ trong sạch của mình đã bị vấy bẩn, lửa giận trào dâng trong Lãnh Dĩnh Doanh.
Lúc này vài tiếng gọi sốt ruột vang lên:
- Lãnh Dĩnh Doanh sư tỷ!
- Sao vậy sư tỷ?
Nhóm Trần Tinh, Vương Việt đi nhanh tới chỗ hai người đứng.
Bọn họ đợi trong hang thật lâu không thấy yêu thú loài hổ tìm đến, dần bình tĩnh lại, sau đó nghe tiếng la của Lãnh Dĩnh Doanh nên vội vàng từ hang núi chạy tới.
Thấy nhiều người đến, Lãnh Dĩnh Doanh biến sắc mặt, động tác cứng lại.
Trần Tinh đến gần Diệp Huyền, hỏi:
- Ủa? Diệp Huyền và sư tỷ đều ở đây? Mới rồi có chuyện gì?
Mặt Lãnh Dĩnh Doanh trắng bệch căng thẳng nhìn Diệp Huyền, nếu bị nhóm Vương Việt biết mọi việc xảy ra lúc trước thì trong sạch của nàng sẽ bị hủy hoàn toàn.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Không có gì, Lãnh Dĩnh Doanh sư tỷ chỉ bị một con rắn hù sợ.
Hai nữ đệ tử trong đội trắng mặt, nhìn xuống đất tìm kiếm:
- Rắn?
Một người sợ hãi nhảy cẫng lên chỉ bên chân Lãnh Dĩnh Doanh:
- Sư tỷ, bên chân sư tỷ thật sự có con rắn, ghê quá!
Lãnh Dĩnh Doanh cúi đầu nhìn, mặt không chút máu. Bên chân nàng có một con rắn nhỏ màu xanh dài cỡ chiếc đầu đã đầu mình hai nơi. Một cái nút đen khảm vào tảng đá, là cái nút nhỏ này trong khoảnh khắc chặt đứt đầu nó.
Giờ phút này Lãnh Dĩnh Doanh đã hiểu ra mọi chuyện, khi nàng nghe Diệp Huyền hét đừng nhúc nhích cũng có tiếng xé gió kèm theo. Nhưng lúc trước Lãnh Dĩnh Doanh đang tức giận nên không chú ý, nàng cũng tu luyện ám khí, nhìn cái này liền biết là Diệp Huyền đã ném ra.
Lãnh Dĩnh Doanh có nghe về trúc diệp thanh, loài rắn cực độc, nếu bị nó cắn trúng... Lãnh Dĩnh Doanh chỉ tưởng tượng đã thấy ớn lạnh.
Lãnh Dĩnh Doanh hoảng sợ nhìn cái núi đen khảm vào tảng đá, chỉ một cái nút mà chặt đứt đầu trúc diệm thanh, còn cắm sâu vào vách đá. Lãnh Dĩnh Doanh vừa hết hồn vừa không tin được là Diệp Huyền ném ra.
Dù thấy ngực Diệp Huyền thiếu một cái nút Lãnh Dĩnh Doanh vẫn hơi khó tin, chỉ lực và nhãn lực như vậy dù là Võ Sĩ nhất giai cũng chưa chắc làm được.
Diệp Huyền thật sự là một phế vật chỉ đả thông một huyền mạch sao?
Lòng Lãnh Dĩnh Doanh dậy sóng dữ.
- Diệp Huyền đâu?
Khi Lãnh Dĩnh Doanh lấy lại tinh thần đã không thấy bóng dáng Diệp Huyền đâu.
- Báo cáo Lãnh Dĩnh Doanh sư tỷ, tiểu tử đó về hang rồi. Phải rồi, sư tỷ tìm được đường về chưa?
Các học viên mong đợi nhìn Lãnh Dĩnh Doanh.
Lãnh Dĩnh Doanh cười khổ lắc đầu, lúc trước nàng đã quyết định bất chấp tất cả các học viên rời khỏi nơi này, nhưng vụ trúc diệp thanh khiến nàng hiểu rằng trong Hắc Phong Lĩnh tràn đầy nguy hiểm đừng nói những yêu thú cường đại, chỉ tính độc vật bình thường và dã thú đã làm nàng khó chống cự. Mới rồi nếu không nhờ Diệp Huyền thì nàng đã chết.
Rừng rậm đáng sợ hơn xa Lãnh Dĩnh Doanh tưởng tượng.
Lãnh Dĩnh Doanh mang theo đệ tử vẻ mặt ủ rũ trở lại hang núi.
Diệp Huyền ngồi một mình trong góc hang, hình như suy nghĩ cái gì.
Lãnh Dĩnh Doanh phồng lên can đảm tới gần hắn, ngồi xuống nói nhỏ:
- Vừa rồi ta đã hiểu lầm ngươi, rất xin lỗi, đa tạ ngươi cứu ta.
Nói xong câu đó Lãnh Dĩnh Doanh cảm thấy nhẹ lòng.
Diệp Huyền lạnh lùng liếc Lãnh Dĩnh Doanh một cái rồi quay đầu đi. Nữ nhân này còn biết xin lỗi, chưa đến mức hết thuốc chữa. Thật ra Diệp Huyền không để bụng chuyện vừa rồi.
Thấy Diệp Huyền lặng im không lên tiếng, Lãnh Dĩnh Doanh đứng dậy định đi, nhưng rồi nàng dừng bước, do dự nhìn nàng, mặt đỏ ửng.
Lãnh Dĩnh Doanh cắn răng quyết tâm, nàng hỏi nhỏ bên tai hắn:
- Mà mới rồi ngươi đã thấy gì?
Hỏi xong tim Lãnh Dĩnh Doanh đập nhanh.
Diệp Huyền liếc nàng một cái, thản nhiên nói:
- Cái gì lộ ra là ta thấy hết.
Lãnh Dĩnh Doanh tái mặt:
- Không thể nào!
Diệp Huyền nghiêm trang bình luận, ánh mắt bằng phẳng không chút ngại ngùng:
- Lừa nàng làm gì, trắng trẻo đẫy đà, cong vêu co giãn bóng mềm, cực phẩm trần gian.
Lãnh Dĩnh Doanh run người, tức xì khói:
- Ngươi, vô sỉ!
Đã gặp vô sỉ nhưng chưa thấy ai vô sỉ quang minh chính đại như vậy.
Nàng đỏ mặt, nổi giận đùng đùng xoay người đi.
Diệp Huyền nhếch mép nhìn nàng, thầm nghĩ cái này xem như trừng phạt.
Đệ tử khác ngơ ngác nhìn. Lãnh Dĩnh Doanh là một trong ba hoa khôi học viện, là người đả thông bảy huyền mạch, là tình nhân trong mộng của biết bao người trong học viện. Chưa từng thấy Lãnh Dĩnh Doanh chủ động nói chuyện với nam sinh nào, nhưng giờ nàng hành động như thế trước mặt Diệp Huyền là sao?
Đặc biệt là nhóm Vương Việt sắc mặt càng âm trầm đáng sợ.
Trần Tinh mập như trái banh da lăn tới gần, mặt nhiều chuyện hỏi:
- Diệp Huyền, mới rồi nói gì với Lãnh Dĩnh Doanh vậy?
Mắt Trần Tinh sáng lấp lánh bảo:
- Đó là Lãnh Dĩnh Doanh đấy, chậc chậc, nữ thần trong lòng ta. Nữ thần mà nói một câu với ta thôi thì chết ta cũng cam.
Diệp Huyền lườm Trần Tinh:
- Nữ thần cái đầu ngươi!
Con nít bây giờ trong óc toàn nghĩ gì đâu.
Chợt có tiếng kêu gọi mơ hồ truyền đến.
- Là giọng của lão sư Vân Ngạo Tuyết!
- Lão sư Vân Ngạo Tuyết đến tìm chúng ta!
- Lão sư! Chúng ta ở đây!
- Hu hu, lão sư mau đến đi!
Tất cả đệ tử trong hang vui mừng nhảy cẫng lên chạy tới cửa hang hét to.
Chủ nhân tiếng kêu dường như nghe được mọi người la hét, vội tới gần, chốc lát sau một bóng màu lam bay nhanh đến. Đó là một nữ nhân khuôn mặt tinh xảo, mái tóc màu lam bay sau đầu trong gió, da trắng búng ra sữa, đôi mắt màu lam linh động toát ra quyến rũ vô hạn. Trường bào màu lam ôm đường cong yêu kiều, là một đại mỹ nữ. Đăng bởi: Sói Già