Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 259: Đều cút hết cho ta

- Mọi người biệt lai vô dạng nha.

Diệp Huyền quay sang ba người cười khẽ một tiếng, sau đó lại quay sang nhìn đám người Ngô Diệt.

- Đều cút hết cho ta.

- Vâng, vâng!

Mấy tên học viên khác cũng chật vật bò dây, đỡ Ngô Diệt lên, cả đám lảo đảo chạy ra khỏi đình viện.

- Huyền thiếu, ngươi rốt cuộc cũng xuất quan rồi, đỡ một chiêu của ta.

Đợi tới khi đám người kia đều đi hết, Trần Tinh hưng phấn quát to một tiếng, tung người nhảy lên, đột nhiên đánh một quyền về phía Diệp Huyền.

Ầm!

Một quyền này đánh ra, phong vân chấn động, long hổ rít gào, trong hư không, có mảng lớn không khí đột nhiên bị nén lại, sau đó lại nổ tung như đạn nổ, đánh cực nhanh về phía Diệp Huyền.

Ngay tại lúc nắm đấm của Trần Tinh sắp đánh trúng lồng ngực của Diệp Huyền thì sắc mặt của gã đột nhiên liền thay đổi.

Bởi vì gã phát hiện, Diệp Huyền đối mặt với thế tiến công của mình, không tránh cũng không né, càng không hề ngăn cản hay phòng ngự gì.

- Không xong.

Thời khắc mấu chốt, gã đã không kịp thu lực lại rồi, chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, không khí chấn động, nắm đấm của gã cư nhiên đã đánh trúng lồng ngực của Diệp Huyền.

Một lực phản chấn kịch liệt truyền tới khiến cho Trần Tinh bay ngược ra ngoài, bịch bịch bịch liên tục lùi lại hơn mười bước mới ngừng lại, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.

Đối diện gã, Diệp Huyền không chút sứt mẻ, khóe miệng còn thản nhiên mỉm cười.

Còn bản thân Trần Tinh thì huyền khí trong cơ thể cuồn cuộn dâng trào, có cảm giác như không thể áp chế nổi.

Gã cố gắng ổn định huyền khí đang sôi trào trong cơ thể, hoảng sợ đi tới trước mặt Diệp Huyền, sợ hãi nói:

- Huyền thiếu, vừa rồi sao ngươi lại không tránh, không sao đấy chứ?

Nói xong còn sờ sờ lên ngực Diệp Huyền, lại bị Diệp Huyền phủi tay hất ra.

- Không tệ, hơn ba tháng ngắn ngủi không gặp, không ngờ ngươi cư nhiên đã đột phá tới võ sĩ nhị trọng, hơn nữa huyền khí còn hùng hậu như vậy, chắc là cách võ sĩ tam trọng cũng không xa rồi.

Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, một quyền của Trần Tinh khi nãy uy mãnh hữu lực, huyền khí sung túc, rõ ràng đã đạt tới võ sĩ nhị trọng đỉnh phong, cách võ sĩ tam trọng cũng không xa lắm.

- Được rồi, Huyền thiếu ngươi đừng khen ta nữa.

Trần Tinh cười khổ một tiếng.

- Ta vốn còn muốn cho ngươi kinh hỉ một phen, bất quá kinh hỉ còn chưa đưa đi được đã phải nuốt kinh hãi rồi.

Lúc trước gã còn lo lắng cho thân thể của Diệp Huyền cho nên dùng huyền thức cẩn thận quan sát lồng ngực của Diệp Huyền một phen, cư nhiên không phát hiện chút xây xát vào, lập tức khiến cho gã vô cùng kinh hãi.

- Biến thái, đúng là quá biến thái mà, một kích toàn lực của ta lẽ nào thật sự yếu như vậy sao?

Trong lòng Trần Tinh bị đả kích vô cùng lớn.

- Diệp Huyền, phòng ngự của ngươi biến thái tới như vậy?

Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y cũng kinh ngạc đi tới.

Với nhãn lực của các nàng, đương nhiên nhìn ra lúc trước Trần Tinh hoàn toàn không nương tay chút nào, trong nháy mắt khi nắm đấm rơi xuống, mấy nàng cũng cảm thấy lo lắng cho Diệp Huyền, kết quả lại khiến cho hai người mở rộng tầm mắt.

Nếu như không phải ngại mặt mũi thì hai nàng cũng rất muốn nhào lên sờ ngực Diệp Huyền một cái, để xem da thịt thân thể của hắn rốt cuộc là làm bằng thứ gì.

Diệp Huyền cười nhạt nói:

- Trần Tinh, ngươi đừng tự coi nhẹ bản thân mình, chẳng qua là ta đang tu luyện một loại thần thông luyện thể, cho nên phòng ngự mới mạnh hơn một chút.

- Ngươi như vầy còn nói là chỉ mạnh hơn một chút, thực xem chúng ta là con nít ba tuổi hay sao, đừng có an ủi ta nữa, ta đi khóc một trận là được rồi.

Gương mặt béo tròn của Trần Tinh làm ra vẻ như khóc không ra nước mắt.

- Đúng rồi, nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Diệp Huyền đưa mắt nhìn đình viện lộn xộn kia, mở miệng hỏi.

- Không có gì, còn không phải tại tên Viên Sơn kia.

Trần Tinh bĩu môi.

- Ta nghe nói lúc ở tu luyện tháp ngươi dạy cho tên Viên Sơn kia một bài học, có thể là hắn không biết trút giận vào đâu cho nên chuẩn bị tìm chúng ta kiếm chuyện, kết quả hôm đó vừa đúng lúc lão sư Vân Ngạo Tuyết tới tìm ngươi gặp được, mắng cho hắn một trận, cho nên hắn mới nghĩ ra cách này, tìm một đống người vào trong đình viện này, mỗi ngày cố gắng gây ồn ào kiếm chuyện với chúng ta.

- Vậy các ngươi không sao chứ?

- Lúc đầu bọn họ mới làm ồn thì cảm giác khá bực bội, bất quá sau này chúng ta coi mấy thứ tạp âm ồn ào đó thành một loại tôi luyện, dựa theo phương pháp tu luyện mà ngươi đã từng chỉ cho chúng ta, chẳng những không bị ảnh hưởng gì, ngược lại hiệu suất tu luyện còn cao hơn nhiều, nếu như để cho tên Viên Sơn kia biết được chắc là sẽ bị tức chết mất.

Gương mặt tròn quay của Trần Tinh liền nở nụ cười gian.

Phượng Nhu Y cũng cười khẽ:

- Chúng ta không sao hết, chính là ngươi…

Trên mặt của nàng lộ ra vẻ lo lắng:

- Nghe nói tên Viên Sơn kia là người của Thái Tử Minh, ngươi đả thương người của hắn, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua đâu.

- Đúng đó.

Lãnh Dĩnh Oánh cũng mở miệng.

- Ta nghe nói tên Thái Tử Minh này là một thế lực vô cùng đáng sợ ở học viện, muốn gia nhập vào đó thì ít nhất cũng phải là học viên của ban cao cấp, trong đó yếu nhất cũng là võ sư nhất trọng như Viên Sơn, trong đó có rất nhiều người đều là nhân vật trong phong vân bảng của học viện chúng ta, vô cùng đáng sợ.

- Phong vân bảng của học viện?

- Đúng đó, Diệp Huyền, phong vân bảng này là một bảng xếp hạng thực lực của học viên trong học viện, tổng cộng có một trăm người, mười người mạnh nhất trong số đó được gọi là thập đại cường giả của học viện, theo như ta được biết thì Thái Tử Minh này chính là do những cao thủ thập đại cường giả kia thành lập, còn những kẻ như Viên Sơn thì căn bản không thể lọt vào được bảng xếp hạng một trăm đó.

Lãnh Dĩnh Oánh giải thích cho Diệp Huyền nghe.

- Diệp Huyền, nghe nói là sau khi ngươi tiến vào phòng tu luyện, Viên Sơn từng dẫn theo một cường giả trong phong vân bảng tới tầng chín tìm ngươi, bất quá bởi vì ngươi đã tiến vào trong phòng tu luyện rồi cho nên Viên Sơn mới tức giận rời đi, nếu như để hắn biết ngươi đã xuất quan thì nhất định sẽ tìm tới cửa lần nữa.

Phượng Nhu Y lo lắng nói.

Diệp Huyền sờ sờ mũi:

- Chỉ là một cái học viện thôi mà cư nhiên còn lập ra phong vân bảng với thập đại cường giả, lại còn thành lập Thái Tử Minh gì đó nữa, thật là buồn cười.