- Ở trước mặt ta còn giở trò ra vẻ, đúng là chán sống.
Diệp Huyền sờ sờ mũi, đạp một cước lên mông của Vương Việt, đá gã bay thẳng ra ngoài.
Đùng!
Vương Việt ngã chổng vó trên mặt đất, tư thế hệt như một con rùa, vô cùng buồn cười.
- Ngươi…
Vương Việt vừa giận vừa xấu hổ, hai tay chống lên muốn bật người đứng dậy.
Đùng!
Diệp Huyền một cước giẫm xuống, đạp cho gã nằm bẹp xuống, sau đó bốp bốp bốp vung tay tát cho gã mười cái, tát đến mức mắt gã nổ cả đom đóm, mặt mũi sưng vù, tiếng vang sang sảng khiến cho người ta không rét mà run.
- Oa, đây là cao thủ đã đả thông bốn đạo huyền mạch đấy à? Thật lợi hại, làm ta sợ quá.
Diệp Huyền nói với vẻ hoảng sợ, sau đó lại tát thêm vài cái, đánh cho Vương Việt mặt mũi sưng vù như đầu heo, phỏng chừng cha mẹ của gã cũng không nhìn ra được.
Vương Việt lại càng thêm xấu hổ và tức giận, phun ra một búng máu, bị người ta giẫm dưới chân lại còn bị tát tai, gã đã bao giờ phải chịu nhục thế này.
- Diệp Huyền, ngươi mau thả ta ra, nếu không buông thì tiểu tử ngươi nhất định sẽ chết, Vương gia của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Dù sao thì Vương Việt cũng chỉ mới mười mấy tuổi, bị bắt nạt thì lập tức nghĩ đến việc lôi người nhà ra doạ kẻ khác.
- Ây da, ta sợ quá, phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ ta phải giết người diệt khẩu à?
Diệp Huyền ra vẻ sợ hãi:
- Ừ nhỉ, cứ làm thế đi, đến lúc đó ta lại tiếp tục lưu lạc thiên nhai vậy.
- Đừng, đừng giết ta.
Vương Việt sợ tới mức hồn bay phách lạc, nghe Diệp Huyền nói muốn giết người diệt khẩu xong thì hai chân gã run lẩy bẩy, không khống chế nổi mà tè cả ra quần, mùi khai cứ thế bốc ra.
- Tên vô dụng.
Diệp Huyền chẳng còn tâm tình nào để tiếp tục dạy dỗ Vương Việt,
- Dám chơi dám chịu, các ngươi mau giao linh tệ ra đây.
Vương Việt cuống quít lấy túi tiền trong người ra ném cho Diệp Huyền, trong lòng ước gì đối phương rời đi nhanh một chút, còn hai tên khác thì run lẩy bẩy ném túi tiền tới dưới ánh mắt của Diệp Huyền.
Mở túi tiền ra đếm sơ một cái, sắc mặt Diệp Huyền đột nhiên sa sầm xuống, lạnh giọng nói:
- Các ngươi giỡn mặt với ta? Đã nói mỗi người ba trăm linh tệ, ở đây chỉ mới có tám trăm tám mươi cái, các ngươi đùa ta phải không!
Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lẽo, lời vừa thốt ra không khí đương trường gần như đông cứng lại.
- Không có…
Sắc mặt của ba tên Vương Việt trắng bệch, lập tức luống cuống mò tìm khắp người, dốc ngược túi tiền lên tìm, mới moi ra được thêm mười lăm linh tệ, ba tên thiếu chút nữa đã khóc ròng.
- Còn thiếu năm cái nữa, bọn ta sẽ trả cho ngươi sau, nhất định sẽ trả đủ cho ngươi mà.
Ba tên hoảng sợ nói, dù gì bọn họ cũng là đệ tử của đại gia tộc trong Lam Nguyệt Thành, đã bao giờ phải vì thiếu năm cái linh tệ mà hoảng hốt thế này.
- Được rồi, dù sao thì mọi người cũng là bạn học cả, Diệp Huyền ta thích nhất là giúp đỡ người khác, thế nào lại đi so đo năm cái linh tệ như vậy, thế này đi, các ngươi cũng không cần phải trả nữa, lấy đồ trên người các ngươi gán nợ là được rồi.
Nửa câu đầu của Diệp Huyền còn làm cả ba người cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng nửa câu sau thốt ra xong thì trực tiếp khiến cho ba người muốn phun ra một búng máu.
Trước mắt bao nhiêu người, Diệp Huyền lột sạch sẽ quần áo của cả ba người chỉ chừa lại mỗi cái nội khố.
Ba thân người trần trùng trục, tạo thành một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt trong phòng huấn luyện.
Đám học viên đứng xung quanh đều cảm thấy lạnh người, ác thật, tên này cũng đủ ác, lần này Diệp Huyền quả thực đã khiến cho ba người Vương Việt không còn mặt mũi nào ở lại học viện nữa, thanh danh xem như đều bị huỷ.
- Diệp Huyền, ngươi mau thả Vương Việt ra, đánh nhau sỉ nhục đồng học cùng ban như vậy thật quá ngoan độc.
Lúc này thì Lý Nguyệt không thể nào im lặng được nữa nên cao giọng nói.
Diệp Huyền nói với vẻ vô tội: - Bạn học Lý Nguyệt à, ngươi xót cho người yêu của ngươi cũng không sao, nhưng làm người không thể vô sỉ như vậy được, rõ ràng là bọn họ chủ động xông lên tỷ thí với ta, tài nghệ lại không bằng người thì trách được ai chứ.
- Ngươi…
Lý Nguyệt giận tới mức thở dốc, nhưng tình hình quả thực như lời hắn nói, là ba người Vương Việt xông lên động thủ trước, kết quả không động được tới một cọng lông của Diệp Huyền, ngược lại còn bị đánh thảm tới như vậy, ba tên ngay cả một phế vật chỉ đả thông được một đạo huyền mạch như Diệp Huyền còn không xử được, tại sao lại có chuyện quái dị như vậy chứ?
Hơn nữa, Diệp Huyền từ khi nào lại trở nên mạnh như vậy? Trong lòng Lý Nguyệt xuất hiện cảm giác khác thường.
Những ngươi có mặt ở đây đều nghĩ như vậy, tên Diệp Huyền này cũng quái thật đấy, dù sao bọn Vương Việt cũng là cao thủ đã đả thông ba, bốn đạo huyền mạch, ba người liên thủ xong ngược lại còn bị Diệp Huyền dạy cho một bài học.
Trong chuyện này nhất định có điểm quái dị.
- Dù sao bây giờ mấy người Vương Việt cũng đã nhận thua rồi, ngươi cần gì phải nói mấy lời ác độc như vậy?
Lý Nguyệt tức giận nói.
- Vậy thật có lỗi vì đã đánh người yêu của ngươi thành đầu heo thế này, bất quá như vậy cũng tốt, buổi tối khi các người thân mật với nhau thì không khác gì được gặm thịt đầu heo rồi. Nếu như ngươi đã quan tâm lo lắng cho người yêu của ngươi như vậy thì ta trả lại cho ngươi đây.
Diệp Huyền đá một cước lên người của Vương Việt, thân thể to lớn của gã lập tức bay về phía Lý Nguyệt, Lý Nguyệt hoảng hốt thét lên một tiếng sau đó liền bị thân thể của Vương Việt đè ngã xuống đất, trên người dính đầy nước tiểu của Vương Việt vãi ra, không ngừng nôn khan.
- Mọi người đều nhìn thấy là ba người bọn họ đồng ý tỷ thí với ta, cũng là bọn họ ra tay trước tiên, dám chơi dám chịu, các người có đến chỗ lão sư kiện ta cũng không sợ.
Diệp Huyền chẹp miệng, cầm lấy linh tệ, xoay người rời khỏi phòng huấn luyện.
- Tên phế vật này sao cứ như biến thành người khác thế nhỉ.
- Ngươi còn gọi hắn là phế vật, chẳng lẽ ngươi muốn chết hay sao, đừng có đi vào vết xe đổ của bọn Vương Việt.
- Xem ra trước kia chúng ta quả thật đã quá xem thường hắn rồi, bất quá cũng lạ thật đấy, vừa rồi trên người Diệp Huyền rõ ràng không có chút huyền khí nào dao động cả, sao ba người Vương Việt không thể chạm nổi tới cái bóng của hắn, còn bị hắn dễ dàng đạp ngã như thế nhỉ.
- Ai mà biết, có lẽ hắn đã tu luyện một vũ kỹ nào đó chăng.