Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1390: Trở về Thiên Đô Phủ (2)

Lúc trước hai người từ mười ba nước liên minh đến đây, bây giờ cũng đều bước vào Vũ Vương nhị trọng, nếu trở lại mười ba quốc liên minh, thậm chí có thể đứng hàng đệ nhất cao thủ.

Nhưng chẳng biết vì sao, trong lòng hai người không có một chút nào hưng phấn.

Nhìn thân ảnh cao lớn của Diệp Huyền, trong lòng Vân Ngạo Tuyết có chút lo lắng cùng khó chịu.

Đây là một nam tử như thế nào a, bất luận ở nơi nào, đều sẽ phóng ra ánh sáng vạn trượng, như một vầng mặt trời chói chang, hóa thành thiên địa vĩnh hằng. Bất kể là ai, bất kể là người nào, ở trước mặt hắn, đều không đáng nhắc tới như vậy.

Nhưng hào quang của hắn thực sự quá chói mắt, chói mắt đến khiến người ta chỉ có thể ngước nhìn bóng lưng của hắn.

Mấy ngày qua, Vân Ngạo Tuyết vẫn liều mạng tu luyện, chưa từng cho mình một tia thời gian nghỉ ngơi, chính là muốn có một ngày, có thể đứng bên người Diệp Huyền, cùng hắn kề vai chiến đấu, phân ưu giải nạn.

Nhưng bất luận các nàng cố gắng như thế nào, phấn đấu làm sao, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ phát hiện, mình cũng chỉ có thể ở sau lưng Diệp Huyền, xa xa truy tìm bóng lưng của hắn.

Chờ thời điểm mình cho rằng có thể cùng hắn đặt ngang hàng, trợ giúp cho hắn, bỗng nhiên lại phát hiện, hắn đã đứng ở nơi càng cao hơn, chỉ có thể để các nàng đi ngước nhìn.

Thời khắc này, Vân Ngạo Tuyết muốn trở lại năm đó ở Lưu Vân quốc cỡ nào, nàng xách lỗ tai Diệp Huyền giáo huấn, lòng mang trìu mến, mà Diệp Huyền thì chỉ có thể cười khổ cúi đầu, ngoan ngoãn nghe lời.

Đó là thời gian đẹp nhất trong ký ức của nàng.

Diệp Huyền tự nhiên không biết trong lòng các nàng Vân Ngạo Tuyết gợn sóng, bởi vì hắn thực sự là quá bận.

Trải qua thống kê, lần này tập kích, dù đại đa số người bình yên vô sự, nhưng vẫn có không ít tổn thất.

Trong đó, thành viên Tiêu gia tổng cộng có gần 200 người, cuối cùng tử thương gần nửa, chỉ có khoảng một trăm người sống sót, trong đó hai đại trưởng lão lánh đời, tất cả đều chết.

Mà Huyền Quang Các nguyên bản có gần năm mươi người, cũng vẫn lạc hơn mười người, sống sót hơn ba mươi người.

Trong hơn mười người vẫn lạc có không ít là thiên tài lúc trước từ Lam Quang học viện đến đây, bởi vì tu vi gần như chỉ ở Vũ Vương cảnh, chết vào Úy Trì Hóa Đức trấn áp.

- Đi, chúng ta trở lại!

Cuối cùng kiểm kê xong chiến lợi phẩm, mọi người ở dưới Diệp Huyền dẫn dắt, dồn dập bay lượn lên, bạo vút về phía Thiên Đô Phủ.

- Người nào?

Nam thành Thiên Đô Phủ, đêm khuya cửa thành đã đóng, chỉ có cửa phụ mở ra, nhìn thấy nhiều người như thế, thủ vệ kia lập tức căng thẳng cao quát một tiếng.

- Tránh ra, nhất định là Úy Trì đại nhân trở về, còn không mở cửa thành ra cho ta.

Một tên thống lĩnh nghe được động tĩnh, vội vàng chạy lên, cho thủ vệ kia một cước, sau đó mang theo nụ cười nịnh nọt nhìn về phía phía.

Hôm nay trong thành, Úy Trì gia đã khống toàn cục, đã sớm khống chế bốn cửa thành của Thiên Đô Phủ, trong đó nhân vật dẫn đầu thủ vệ, tất cả đều là con cháu của Úy Trì gia.

Thống lĩnh này cũng mơ hồ biết việc tối hôm nay, cho rằng là Úy Trì gia tộc đắc thắng trở về, vội vã tiến lên nịnh nọt.

Không ngờ nghênh tiếp hắn, là một ánh kiếm lạnh lùng.

Xì xì!

Một cái đầu lâu mang theo máu tươi, phóng lên trời.

- Là Tiêu gia chủ.

- Còn có cao thủ Huyền Quang Các.

Còn lại vài tên thủ vệ nhìn người tới, tất cả đều sợ hãi, ngay cả lời cũng không nói ra được.&- Tiêu gia chủ, tuy Úy Trì Hóa Đức chết, nhưng Úy Trì gia tộc chưa bị diệt, Tiêu gia ngươi nguyên bản cũng khống chế này Thiên Đô Phủ, chuyện này ta nghĩ giao cho Tiêu gia ngươi đi làm.

Diệp Huyền thản nhiên nói.

- Vâng.

Tiêu Vô Tẫn liền đáp.

- Có điều ta hi vọng, tối hôm nay động tĩnh không nên quá lớn, để tránh khỏi quấy nhiễu một chút tổ chức khác, nếu truyền tới trong Huyền Vực, khó tránh khỏi sẽ có một chút phiền toái.

Diệp Huyền lại nói.

Tiêu Vô Tẫn cười nhạt nói:

- Diệp thiếu yên tâm, chút chuyện nhỏ này nếu như lão phu cũng làm không được, vậy thì quá phế vật rồi.

Hắn dứt tiếng, trong con ngươi đột nhiên lướt qua một tia sát cơ nồng nặc.

Những ngày qua Úy Trì gia làm tất cả với Tiêu gia hắn, rốt cục có cơ hội báo thù.

- Ừm.

Diệp Huyền yên tâm gật gù.

- Nếu có nhu cầu gì, cứ việc nói với đám người Tô Tú Nhất, ta sẽ để đám người Tô Tú Nhất phối hợp ngươi.

- Vâng.

Tiêu Vô Tẫn gật gù.

Song phương rất nhanh mỗi người đi một ngả.

Mà Tiêu gia ngay cả dàn xếp cũng không dàn xếp, lập tức liền triển khai đả kích đối với Úy Trì gia cùng Chu gia.

Phủ đệ Úy Trì gia.

Lúc này đã là đêm khuya, nhưng phòng khách của Úy Trì gia phủ đệ vẫn như cũ đèn đuốc sáng choang.

Rất nhiều thành viên trọng yếu của Úy Trì gia tụ lại, từng cái từng cái trên mặt mang theo phấn khởi, yên lặng chờ đợi tin tức.

- Thời gian ta xem gần đủ rồi a? Sắp qua nửa đêm, đám người lão tổ cũng nên đắc thủ.

Một tên đệ tử hạch tâm của Úy Trì gia không nhịn được nói.

Một lão giả nhìn thời gian, cười nói:

- Là gần đủ rồi, lấy thực lực của lão tổ, đánh giết dư nghiệt của Tiêu gia cùng Huyền Quang Các vốn là dễ như ăn cháo, nơi nào dùng lâu như vậy, hiện tại còn chưa có trở lại, khẳng định là thu thập chiến lợi phẩm.

- Thất trưởng lão nói không sai, từ hôm nay trở đi, Úy Trì gia chúng ta sẽ trở thành đệ nhất gia tộc của Thiên Đô Phủ, khống chế toàn bộ Thiên Đô Phủ, trên trời dưới đất, mình ta vô địch.

- Ha ha ha ha.

Trong đại sảnh đều hưng phấn nở nụ cười.

- Chu gia khôn khéo nhất a, dĩ nhiên rất nhanh liền thần phục Úy Trì gia ta, còn Từ gia cùng Lâm gia thì có chút ngu xuẩn, chờ Úy Trì gia chúng ta chiếm lĩnh toàn bộ Thiên Đô Phủ, lại chậm rãi trừng trị bọn họ.

- Khà khà, Thất trưởng lão, chỉ là sản nghiệp của Úy Trì gia cùng Huyền Quang Các, liền đủ Úy Trì gia chúng ta tiêu hóa một trận, sau đó Thất trưởng lão có thể đừng quên tại hạ, cho tại hạ một ít sản nghiệp quản lý a.

- Yên tâm đi, thiếu không được ngươi.

- Thất trưởng lão, còn có ta cũng đừng quên.

- Ha ha, đều có phần, đều có phần.

Thất trưởng lão này, là một tên trưởng lão hạch tâm duy nhất của Úy Trì gia lưu thủ, nhất thời mỉm cười nói.

Mọi người đều cười to, trên mặt mang theo nụ cười, hiển nhiên là ước mơ cuộc sống tốt đẹp sau đó.

- Chuyện gì để mọi người cười vui vẻ như vậy, nói ra để chúng ta cùng vui a.

Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng đột nhiên ở trong đại sảnh vang lên.

- Người nào?

Thất trưởng lão đứng lên, cấp tốc ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chăm chú phía trước.