Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1387: Đồng quy vu tận (1)

Thủ đoạn như vậy đã hoàn toàn vượt qua phạm trù chiến đấu phổ thông.

- Yêu nghiệt, người này chính là một yêu nghiệt.

Mọi người chỉ cảm thấy thân thể chấn động dữ dội, trong lòng căn bản là không có cách lý giải.

- Chuyện này...

Trên bầu trời, Úy Trì Hóa Đức bị Huyết Kiếm Vũ Đế làm cho liên tiếp lui về phía sau cũng nhìn thấy tình cảnh ấy, hai con mắt trong khoảnh khắc trở nên đỏ như máu, trong miệng điên cuồng rít gào.

Mà sau khi hắn nhìn thấy thân thể lấp lóe của Diệp Huyền, như nghĩ tới điều gì, hai mắt lại lần nữa trừng tròn xoe.

- Thân pháp này... thuộc tính sấm sét, ngươi... ngươi là tiểu tử ở vực sâu đánh giết Úy Trì Bất Công?

Úy Trì Hóa Đức tức giận nói, trán nổi gân xanh, ánh mắt phóng ra ánh sáng điên cuồng.

- Ngươi rốt cục nghĩ tới?

Diệp Huyền đang điên cuồng giết chóc dừng lại thân hình, ngẩng đầu lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười uy nghiêm đáng sợ:

- Không sai, Úy Trì Bất Công là ta giết, không chỉ Úy Trì Bất Công, Úy Trì Thượng, Úy Trì Kiệt… của Úy Trì gia ngươi, cũng đều là ta giết.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, hờ hững nói, tựa hồ đánh giết Úy Trì Bất Công, căn bản không bị hắn để ở trong lòng.

- A!

Úy Trì Hóa Đức phát sinh gào thét, oanh, trên đỉnh đầu hắn cấp tốc xuất hiện một Võ Hồn màu đen, xung quanh Võ Hồn có bảy đạo tinh hoàn lấp loé, tốc độ cả người trong nháy mắt tăng lên dữ dội, điên cuồng tấn công về phía Diệp Huyền.

- Tiểu tử, ta muốn giết ngươi.

Hắn gào thét bay lượn đến, chỉ là không chờ hắn đi tới trước mặt Diệp Huyền, một cái bóng đã ngăn cản hắn, cheng, kiếm khí ác liệt hóa thành một uông dương huyết hải, đánh bay Úy Trì Hóa Đức ra ngoài, đồng thời ở ngực hắn lưu lại một vết thương.

- Lão già, đối thủ của ngươi là ta, thời điểm chiến đấu còn phân thần, cũng quá không để Huyết Kiếm Vũ Đế ta ở trong mắt a?

Ánh mắt của Huyết Kiếm Vũ Đế lạnh lùng nói, cao cao tại thượng nhìn Úy Trì Hóa Đức, mang theo xem thường cùng trào phúng.

Có hắn ở đây, sao có thể để Úy Trì Hóa Đức thương tổn được Diệp thiếu?

- Đáng chết, tất cả mọi người đều triệt cho ta!

Úy Trì Hóa Đức nhìn thành viên gia tộc ở phía dưới tử thương nặng nề, trong lòng như đao cắt, lúc này điên cuồng gào thét.

Hắn biết tiếp tục như thế, Úy Trì gia hắn chắc chắn tất cả đều vẫn lạc ở đây.

Sau đó chính hắn hóa thành một đạo lưu quang màu đen, điên cuồng thoát đi.

Hắn biết rõ, bây giờ Úy Trì gia hắn không thể cứu vãn, tiếp tục lưu lại kết quả chỉ có một con đường chết.

- Đi!

Phía dưới võ giả Úy Trì gia cùng Chu gia còn sót lại thấy thế, cũng hoảng loạn chạy trốn, ngay cả lão tổ cũng chạy trốn, bọn họ còn ở lại chỗ này làm gì?

Trong lúc nhất thời, hai nhà còn lại mười mấy tên cường giả như được đại xá, điên cuồng chạy trốn về phía bốn phương tám hướng.

Huyền Diệp kia cường đại như thế nào đi nữa cũng chỉ là một người mà thôi, bọn họ không tin Diệp Huyền có thể chặn lại tất cả bọn họ.

- Muốn đi? Đều ở lại đây đi.

Chỉ là bọn hắn đã quên, trên chiến trường cũng không chỉ có Diệp Huyền, phía dưới đám người Tiêu Vô Tẫn thấy thế, không lo được tiếp tục chữa thương, nhất thời dồn dập bay lượn ra.

Ầm ầm!

Song phương bạo phát một lần giao chiến, võ giả còn sót lại của Úy Trì gia cùng Chu gia nhất thời chật vật rút lui.

- Không thể, thương thế của các ngươi làm sao sẽ khôi phục nhanh như vậy?

Trong con ngươi đám người Úy Trì gia cùng Chu gia toát ra vẻ hoảng sợ, trước trong chiến đấu, đám người Tiêu Vô Tẫn rõ ràng đã bị thương nặng, không hề có lực lượng chiến đấu, nhưng vừa mới qua bao lâu, sức chiến đấu của đám người Tiêu Vô Tẫn chí ít khôi phục năm phần mười trở lên, tốc độ khôi phục như vậy để bọn họ làm sao cũng không thể nào tin nổi.

Trên thực tế, chính đám người Tiêu Vô Tẫn cũng thán phục không ngớt.

Diệp thiếu cho bọn họ đan dược, công hiệu kinh người đến đáng sợ, ở thời gian cực ngắn liền chữa trị phần lớn thương thế trên người bọn họ, khiến cho bọn họ khôi phục sức chiến đấu nhất định, đan dược như vậy, đám người Tiêu Vô Tẫn trước đây chưa từng nghe qua.

Có đám người Tiêu Vô Tẫn chặn lại, Diệp Huyền có thể ung dung tàn sát thành viên của hai gia tộc lớn, dễ như ăn bánh.

- Ầm!

Trên đường chân trời, Huyết Kiếm Vũ Đế cũng nhanh như tia chớp chặn lại Úy Trì Hóa Đức.

- Muốn từ trên tay bổn Đế thoát đi, các hạ không khỏi cũng quá khinh thường bổn Đế đi?

Huyết Kiếm Vũ Đế cười nhạo, trên đỉnh đầu có Võ Hồn bốc lên, kết hợp trường kiếm trong tay hắn, cuối cùng hóa thành một mảnh uông dương dâng trào, tầng tam trọngo vây hư không.

- Hôm nay nơi đây, chính là nơi chôn thây của ngươi.

Cười lạnh một tiếng, Huyết Kiếm Vũ Đế ngang dọc mà ra, điên cuồng công kích Úy Trì Hóa Đức.

Phía dưới, thành viên Úy Trì gia cùng Chu gia không ngừng vẫn lạc, đám người Tiêu Vô Tẫn bao quanh vây nhốt một gã trưởng lão lánh đời khác của Úy Trì gia, điên cuồng công kích.

Xì xì!

Trên người trưởng lão kia không ngừng thêm vết thương, trong tiếng bi phẫn, vẻ mặt tuyệt vọng.

- Mục tiêu của ta chính là ngươi.

Diệp Huyền xoay người, ánh mắt ngưng tụ ở trên người Chu gia lão tổ Chu Việt Đình, khóe miệng nổi lên nụ cười gằn.

- Diệp thiếu, dừng tay, Chu gia ta cũng là bị bức ép bất đắc dĩ...

Chu Việt Đình vẻ mặt kinh hoảng, thời khắc này, trong lòng Vũ Hoàng tam trọng này dâng lên một chút sợ hãi, có một loại kích động xoay người muốn trốn, liên tục cầu xin tha thứ.

Thủ đoạn tàn nhẫn đáng sợ của Diệp Huyền, làm nội tâm của hắn kinh sợ.

- Bị bức ép bất đắc dĩ?

Diệp Huyền xì cười một tiếng:

- Loại rác rưởi như ngươi, ban đầu ta không nên ở Vụ Mai Chi Địa cứu ngươi.

- Không!

Trong lòng Chu Việt Đình sợ hãi, không nói nhảm nữa, trực tiếp xoay người bỏ chạy.

- Ta là Vũ Hoàng tam trọng, chỉ cần xông ra phạm vi lĩnh vực của thạch châu, ta liền có thể sống sót.

Lúc này hắn đã hoàn toàn mất đi đấu chí, toàn bộ ý nghĩ trong lòng chính là rời đi nơi này, thoát đi nơi đây, đời này không tiếp tục trở lại Thiên Đô Phủ.

Nhưng, hắn một Vũ Hoàng tam trọng, thì làm sao có thể chạy ra bàn tay của Diệp Huyền.

Trấn Nguyên Thạch oanh kích xuống, trực tiếp đem oanh Chu Việt Đình đầu váng mắt hoa, chợt Huyễn Cấm Chi Nhãn cùng Linh Hồn Đông Kết liên tiếp triển khai, vẻ mặt sợ hãi ngơ ngác của Chu Việt Đình đột nhiên đọng lại, vẫn lạc tại chỗ.

- Đây chính là ngươi tôn sùng kẻ thức thời mới là tuấn kiệt?

Lúc này mấy người Tiêu Vô Tẫn, Tiêu Thương Lan, đã liên thủ chém giết tên trưởng lão lánh đời cuối cùng của Úy Trì gia tộc, nhìn thân thể Chu Việt Đình rơi xuống, một mặt hờ hững trào phúng nói.