Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1367: Mười năm ước hẹn (2)

Loại trấn định cùng tự nhiên này, tuyệt đối không giống như giả ra, người này tất nhiên là có nắm chắc cùng thủ đoạn mới dám ở trước mặt hắn trấn định như thế, thậm chí không uý kỵ tí nào.

- Vậy ngươi làm sao mới có thể thay lão phu luyện chế Hóa Đạo Đan?

Trầm tư chốc lát, Huyết Kiếm Vũ Đế rốt cục tiếp nhận hiện thực, thu hồi Huyết Kiếm trong tay, lạnh lùng nói.

Kỳ thực mục đích của hắn, từ đầu tới cuối đều không phải là muốn giết Diệp Huyền, về căn bản vẫn là vì để cho Diệp Huyền trị liệu thương thế trên người mình.

- Thiếu gia ta có thể cho ngươi hai lựa chọn.

Diệp Huyền từ tốn nói.

- Ồ?

Ánh mắt của Huyết Kiếm Vũ Đế sáng ngời.

- Nói nghe một chút.

- Lựa chọn thứ nhất, chính là ngươi hiện tại liền đi, từ nay về sau, hai ta không có bất kỳ liên quan, ta cũng sẽ không nói ra tin tức ngươi đánh giết Cố Phỉ, nếu sau này ngươi có cơ hội lấy được Đạo Tắc Quả, có thể tới tìm ta, ta đồng ý vì ngươi luyện chế một lần, thù lao là mười loại vật liệu cửu giai.

- Mười loại vật liệu cửu giai?

Huyết Kiếm Vũ Đế khiếp sợ nói.

- Không sai, ta có thể sáng tỏ nói cho ngươi, cõi đời này Luyện Dược Sư có thể chữa trị thương thế trên người ngươi sẽ không vượt qua mười ngón tay, mà tuyệt đại đa số người trong đó đều là ngươi không cách nào tiếp xúc được, coi như ngươi trùng hợp gặp phải một cái, bọn họ yêu cầu thù lao, cũng tuyệt đối sẽ trên thiếu gia ta.

- Được, giả như lão phu tìm được Đạo Tắc Quả cùng thù lao ngươi cần, lão phu nên đi đâu tìm ngươi?

- Không cần ngươi đến tìm ta, ngươi chỉ cần vẫn chờ ở Huyền Vực tam trọng, thiếu gia ta sớm muộn gì cũng sẽ lần thứ hai lại đây.

Trên mặt Huyết Kiếm Vũ Đế nhất thời lộ ra tức giận.

- Chiếu ngươi nói như vậy, coi như lão phu tìm được Đạo Tắc Quả, chẳng phải cũng chỉ có thể khô chờ.

- Đó là tự nhiên, có điều ngươi yên tâm, thiếu gia ta nhất định còn về tam trọng.

Diệp Huyền bình tĩnh nói.

- Vậy loại lựa chọn thứ hai đây?

- Loại lựa chọn thứ hai, là ta cật lực đề cử cho ngươi.

Diệp Huyền cười nhạt:

- Là phụng ta làm chủ.

- Ngươi nói cái gì?

Sắc mặt của Huyết Kiếm Vũ Đế bỗng nhiên đại biến, trán nổi gân xanh, cả người phóng ra sát khí doạ người, cả giận nói:

- Tiểu tử, ngươi đang đùa ta?

Diệp Huyền phảng phất như không có cảm nhận được, lạnh lùng nói:

- Thiếu gia ta xưa nay không lừa người, loại lựa chọn thứ hai này, chính là ngươi đi theo thiếu gia ta mười năm, trong mười năm này, ngươi nhất định phải vô điều kiện nghe theo thiếu gia ta, đương nhiên, thiếu gia ta cũng sẽ không để cho ngươi đi làm sự tình vi phạm lương tâm chuẩn tắc của ngươi, mà thiếu gia ta cho ngươi hứa hẹn chính là, chậm thì hai ba năm, nhiều thì trong vòng bốn, năm năm, thiếu gia ta nhất định sẽ chữa trị thương thế trên người ngươi, để ngươi có cơ hội bước vào cửu giai nhị trọng.

- Ngươi nói cái gì, bước vào Vũ Đế nhị trọng?

Huyết Kiếm Vũ Đế biểu hiện hoảng hốt.

- Không sai.

Diệp Huyền xem thường liếc nhìn Huyết Kiếm Vũ Đế.

- Lẽ nào ngươi muốn cả đời ở cửu giai nhất trọng bồi hồi không tiến lên, hay nói ngươi cho rằng ngươi cửu giai nhất trọng, mười năm sau còn có thể mang đến cho thiếu gia ta bao nhiêu trợ lực? Nói thật cho ngươi biết, nếu không phải hiện tại thiếu gia ta đang cần dùng người, chỉ bằng ngươi một Vũ Đế nhất trọng võ đạo bản nguyên bị hao tổn, thiếu gia ta căn bản sẽ không cho ngươi lựa chọn thứ hai.

Huyết Kiếm Vũ Đế chấn động toàn thân, ánh mắt lạnh như băng nói:

- Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?

Trong cơ thể Diệp Huyền đột nhiên thả ra khí tức cực kỳ đáng sợ, lạnh lùng nói:

- Chỉ bằng ta trẻ tuổi như vậy liền là Vũ Hoàng nhất trọng, Luyện Dược Sư bát phẩm cùng Luyện Hồn Sư bát phẩm. Càng quan trọng chính là, ngươi chỉ có thể tin tưởng ta.

- Đương nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn thứ nhất, Huyền Diệp ta xưa nay sẽ không làm khó bất luận người nào, mỗi người có con đường của mình, đều là mình lựa chọn, mỗi người cũng đều nên vì mình làm ra lựa chọn mà phụ trách.

- Được rồi, lời ta chỉ nói như vậy, ta thời gian không nhiều, cho ngươi nửa phút cân nhắc, ngươi quyết định đi.

Lựa chọn thứ nhất, hay lựa chọn thứ hai?

Nội tâm của Huyết Kiếm Vũ Đế cực kỳ giãy dụa.

Để hắn đường đường Vũ Đế nhất trọng, đi theo một thanh niên chỉ có hơn hai mươi tuổi, chuyện như vậy căn bản lật đổ nhận thức của hắn, truyền đi, tôn nghiêm của hắn sẽ triệt để quét rác.

Nhưng...

Lựa chọn thứ nhất, ai biết tiểu tử kia còn có cơ hội đến Huyền Vực hay không?

Hơn nữa chẳng biết vì sao, nội tâm của Huyết Kiếm Vũ Đế có một thanh âm đang không ngừng nhắc nhở hắn, tin tưởng Diệp Huyền.

Cái cảm giác này đến rất đột ngột, rồi lại chân thực như vậy.

- Giả như ta lựa chọn thứ hai, ngươi làm sao bảo đảm ta sẽ không bội ước?

Đột nhiên, Huyết Kiếm Vũ Đế ngẩng đầu nói.

Đầu lưỡi ước định, căn bản không có hiệu ứng, hắn hoàn toàn có thể trước tiên đồng ý, nhưng cũng không phải thật sự đi theo Diệp Huyền.

Diệp Huyền cười nhạt:

- Ngươi đừng quên, thiếu gia ta vẫn là một tên Luyện Hồn Sư, ta hoàn toàn có thể để cho chúng ta kí xuống Hồn ấn khế ước.

Hồn ấn khế ước, là đại đa số Luyện Hồn Sư cùng người theo đuổi ký kết khế ước, chỉ có điều muốn triển khai Hồn ấn khế ước với một tên Vũ Đế, lại không phải một chuyện dễ dàng.

Nghĩ tới đây, Huyết Kiếm Vũ Đế nhất thời nở nụ cười:

- Được, lão phu liền chọn cái thứ hai, tiền đề là ngươi có thể ở trên người lão phu gieo xuống Hồn ấn khế ước, nếu không, nghĩa vụ của ngươi nhất định phải hoàn thành, nghĩa vụ của lão phu lại không hẳn muốn làm.

Huyết Kiếm Vũ Đế giả dối nở nụ cười.

Lúc trước hắn vẫn bị Diệp Huyền áp chế, hiện tại rốt cuộc tìm được thủ đoạn phản chế.

Ngươi không phải là muốn để ta đi theo ngươi sao? Không thành vấn đề, ta đáp ứng, chỉ xem ngươi có thể ở trên người ta gieo xuống Hồn ấn khế ước hay không, nếu như ngươi không gieo được, vậy cũng chớ trách ta không tuân thủ ước định, mà ngươi hứa hẹn lại nhất định phải làm.

- Không thành vấn đề.

Trong lòng Diệp Huyền cười gằn, hắn sao lại không hiểu ý nghĩ của Huyết Kiếm Vũ Đế.

Bạch!

Hai tay của hắn, trong nháy mắt liền nắn lên, từng đạo từng đạo khí tức hồn lực đáng sợ từ trong cơ thể hắn đột nhiên lao ra, ở trên hai tay của hắn hình thành phù văn lít nha lít nhít, những phù chú này không ngừng lưu chuyển, cuối cùng dần dần biến ảo thành một đồ án phức tạp.

- Cho ta mượn một giọt tinh huyết của ngươi.

Diệp Huyền đột nhiên mở miệng nói.