Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1318: Làm sao không trốn (2)

Xèo!

Một cái bóng màu xám chẳng biết lúc nào đã mai phục ở trên con đường Úy Trì Bất Công thoát đi, uốn lượn như trường xà bao vây Úy Trì Bất Công lại.

Mà nhìn từ đàng xa, thân thể của Úy Trì Bất Công phảng phất như chủ động nhảy vào trong vòng vây của dây thừng.

- Cái gì?

Úy Trì Bất Công nhất thời sợ hết hồn, thân hình vội vàng ngừng lại, trên búa lớn phóng ra ánh búa ngập trời, chém về phía cái bóng màu xám kia.

Xì xì xì!

Phủ ảnh kết hợp Huyền Nguyên của Úy Trì Bất Công, đủ để chém nát bất kỳ kim thiết nào, thế nhưng ở trước cái bóng màu xám này, phủ ảnh của hắn không chút tác dụng, thật giống như chém trúng chính là một đoàn không khí.

Mà cái bóng màu xám dưới phủ ảnh bao vây, giống như một trường xà linh hoạt, vòng qua tầng tầng phủ ảnh, lần thứ hai bao vây Úy Trì Bất Công.

Úy Trì Bất Công giật nảy cả mình, chờ hắn thấy rõ cái bóng màu xám kia đến tột cùng là cái gì, trên mặt càng lộ ra vẻ hoảng sợ.

- Là Phược Hoàng Thằng của Cừu Cung lão nhân, vật này làm sao sẽ ở trong tay ngươi?

Úy Trì Bất Công mặt lộ vẻ sợ hãi, trên đỉnh đầu hiện ra một đoàn Võ Hồn hư ảnh hình chiến phủ, lực lượng Võ Hồn kinh người tràn ngập, chiến phủ trong tay Úy Trì Bất Công đột nhiên phóng ra một đạo hào quang óng ánh, một luồng khí tức kinh khủng từ trong trán phóng ra, ngưng tụ hư không, mạnh mẽ chém ở trên cái bóng màu xám.

Oanh ầm!

Trong tiếng nổ vang, dây thừng màu xám bay ngược ra ngoài, linh quang phía trên hơi ảm đạm, rơi vào trên mặt đất.

Diệp Huyền vung tay, dây thừng màu xám lập tức rơi vào trong tay hắn.

- Trốn a, Úy Trì Bất Công ngươi làm sao không trốn? Nắm tính mạng của trưởng lão gia tộc mình làm mồi dụ, đổi lấy thời cơ cho mình đào mạng, chà chà, Úy Trì Bất Công gia chủ, ngươi cũng thật là khiến thiếu gia ta khâm phục, quả nhiên là thủ đoạn cao cường.

Diệp Huyền đứng ngạo nghễ trong thông đạo, khóe miệng mang theo nụ cười trào phúng.

Sắc mặt của Úy Trì Bất Công tái xanh, phẫn nộ trên mặt hắn đã triệt để không gặp, chỉ còn dư lại lạnh lẽo cùng oán độc, lạnh lùng nói:

- Làm sao ngươi biết lão phu muốn chạy trốn?

Diệp Huyền cười lạnh nói:

- Này còn không đơn giản sao, Úy Trì Bất Công ngươi là người nào? Nếu như có thể quan tâm tính mạng của một trưởng lão trong tộc đó mới là lạ, nếu như ngươi chỉ hơi ngăn cản, thiếu gia ta sẽ không hoài nghi, nhưng ngươi liều lĩnh nguy hiểm đến tính mạng đi giải cứu Úy Trì Kiệt, chà chà, này không giống tính cách của Úy Trì gia chủ ngươi a.

Vẻ mặt Diệp Huyền trào phúng, làm sắc mặt của Úy Trì Bất Công cực kỳ khó coi.

- Vậy Phược Hoàng Thằng của Cừu Cung lão nhân làm sao sẽ ở trong tay ngươi?

Úy Trì Bất Công lại lạnh giọng nói.

- Ngươi nói xem?

Diệp Huyền xì cười một tiếng.

Lúc này tiếng kêu thảm thiết đau đớn từ nơi sâu xa của đường nối truyền đến, chính là âm thanh của Úy Trì Kiệt, khiến cho Úy Trì Bất Công biến sắc.

Diệp Huyền vỗ vỗ tay, cười lạnh nói:

- Được rồi, đừng phí lời nhiều như vậy, hiện tại Úy Trì gia chỉ còn một mình ngươi, để ta cũng tiễn ngươi lên đường a, ngươi đi nhanh một chút, nói không chắc còn có thể cùng các trưởng lão của Úy Trì gia ngươi gặp ở trên đường xuống Hoàng tuyền.

Dứt tiếng, Diệp Huyền đột nhiên ra tay.

Oanh ca!

Một ánh kiếm màu xanh thẳm, ở trong thiên địa này phù lược mà lên, giống như một thanh lôi mâu, mạnh mẽ đâm về Úy Trì Bất Công, cùng lúc đó Trấn Nguyên Thạch cũng bị Diệp Huyền thúc dục, vù! Một luồng khí tức mông lung cuồn cuộn từ trong Trấn Nguyên Thạch tản mát ra, trấn áp xuống, uy lực so với trước, mạnh hơn chí ít mấy lần.

Cảm nhận được uy thế kinh khủng như thế, sắc mặt của Úy Trì Bất Công đột nhiên thay đổi, mà làm hắn khiếp sợ hơn, là Diệp Huyền thả ra vực giới.

Một luồng lực lượng không gian vô hình tỏ khắp, Úy Trì Bất Công chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, không gian bên người mình phảng phất như ximăng đọng lại, hồ nước kết băng, tầng tầng ràng buộc thân thể của hắn, mặc cho hắn làm sao thôi thúc vực giới bản thân, cũng bị gắt gao khắc chế, khó có thể nhúc nhích.

- Cái gì? Tiểu tử này rõ ràng mới Vũ Hoàng nhất trọng, hình thành vực giới làm sao sẽ đáng sợ như thế, ngay cả ta Vũ Hoàng tam trọng cũng không thể phá, bị trấn áp không cách nào nhúc nhích? Sao có thể có chuyện đó?

Úy Trì Bất Công trong lòng tức giận đan xen, nhưng không thể làm gì, chỉ có thể toàn lực thôi thúc Võ Hồn chiến phủ, Võ Hồn mông lung không ngừng rung động, lực lượng Võ Hồn kinh người tràn ngập, một luồng uy thế hủy thiên diệt địa phóng thích ra.

- Phách Phủ Thập Bát Trảm!

Úy Trì Bất Công giơ lên chiến phủ trong tay, liên tiếp mười tám phủ ảnh xuất hiện ở trong hư không, tầng tầng lớp lớp, giống như từng luồng từng luồng sóng lớn tịch cuốn ra ngoài, ở biên giới chiến phủ, hư không rung động, toàn bộ đường nối rung động ầm ầm.

Oanh ầm!

Phủ ảnh đầy trời trước tiên cùng ánh kiếm lôi đình mà Diệp Huyền đánh xuống oanh kích va chạm, răng rắc, Tài Quyết Chi Kiếm hình thành ánh kiếm phảng phất như chống đỡ không được luồng áp lực này, trong khoảnh khắc nổ bể ra, nhưng không tán loạn, trái lại hóa thành từng dây xích lôi đình to bằng ngón tay, cấp tốc lan tràn về phía Úy Trì Bất Công.

Cùng lúc đó, Trấn Nguyên Thạch hùng vĩ cũng đập xuống.

Đùng!

Như một tảng đá lớn chìm vào mặt hồ, Trấn Nguyên Thạch cùng phủ ảnh tiếp xúc đang nhanh chóng dập dờn ra vô số gợn sóng, tiếp theo ầm ầm ầm, Trấn Nguyên Thạch như bẻ cành khô, như vào chỗ không người, đập nát tầng tầng phủ ảnh, sau đó đập ở trên thân hình của Úy Trì Bất Công.

Úy Trì Bất Công trừng lớn hai mắt khó có thể tin, phun ra một ngụm máu tươi, áo bào bên ngoài thân trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, cùng lúc đó trên Tài Quyết Chi Kiếm ẩn chứa ánh chớp cấp tốc lan tràn vào thân thể của hắn, thiêu đốt nhục thân cùng huyền mạch của hắn.

- A!

Trong tiếng rên, cả người hắn đánh vào trên vách tường, vô cùng chật vật, trải rộng vết thương, trên mặt vừa kinh vừa sợ.

- Sao lại thế...

Hắn không dám tin tưởng nhìn Diệp Huyền, Vũ Hoàng nhất trọng, thực lực làm sao sẽ đáng sợ như thế, ở dưới tình huống mình thôi thúc Võ Hồn, còn có thể trong nháy mắt kích thương mình, chuyện này...

Một loại cảm giác hoang đường cùng sợ hãi, ở trong đầu Úy Trì Bất Công không ngừng bốc lên.

Vèo, vèo!

Mà vào lúc này, Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc vừa đánh giết Úy Trì Kiệt cũng trở lại bên người Diệp Huyền, hiện tư thế tam giác, hoàn toàn vây quanh Úy Trì Bất Công.