Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1291: Lưỡng bại câu thương (2)

- Không!

La Minh Giang kinh nộ lên tiếng, toàn lực chống đối, vẻ mặt sợ hãi, một luồng lực lượng cuồn cuộn đi vào thân thể của hắn.

May mắn chính là, ở thời khắc mấu chốt này, thần niệm phân thân của Không Nguyên Vũ Đế rốt cục tan vỡ, tiêu tan hư không, quyền uy khủng bố mất đi căn nguyên, uy lực yếu rất nhiều.

Oa!

Dù như vậy, huyền giáp giáp bảo vệ của La Minh Giang vẫn trong nháy mắt phá nát, hắn phun ra một ngụm máu tươi, xương ngực không biết đứt đoạn mất bao nhiêu cây, lục phủ ngũ tạng tất cả đều vỡ tan, cả người như một đạn pháo ra khỏi nòng bị oanh vào trong lòng đất, cả người co giật, miệng phun bọt máu, không hề có lực lượng chiến đấu.

Một bên khác, Cừu Viễn cùng Cừu Cung cũng bị Bạo Âm Châu dư âm tập kích, miệng phun máu tươi, vô cùng chật vật.

- Khặc khặc!

Cừu Cung phun máu tươi, đi tới trước người La Minh Giang, ánh mắt dữ tợn như lang, sắc mặt cực kỳ âm trầm.

- Buông tha ta... Ta cho ngươi tất cả mọi thứ.

La Minh Giang mặt lộ vẻ sợ hãi, phun ra bọt máu nói.

- Ha ha, buông tha ngươi? Ngươi giết trưởng lão Lăng Không Động ta, diệt thần niệm phân thân của Lăng Không lão sư, ngươi để ta buông tha ngươi?

Cừu Cung ngửa mặt lên trời cười to, ánh mắt oán độc, sau đó ở trong ánh mắt tuyệt vọng của La Minh Giang, một quyền nổ nát đầu hắn.

- Vèo!

Một không gian giới chỉ bị Cừu Cung bỏ vào trong túi, Cừu Cung xì cười một tiếng:

- Giết ngươi, tất cả mọi thứ như thường đều là của ta.

Mà lúc này, Cừu Viễn hơi có chút chật vật cũng thu lấy một viên không gian giới chỉ, sau đó kích động đi tới trước mặt Cừu Cung:

- Phụ thân, đây là không gian giới chỉ trên người những tên kia.

- Được, rất tốt.

Cừu Cung tiếp nhận không gian giới chỉ, nhưng trên mặt không có bất kỳ vẻ vui thích, lần này Lăng Không Động bọn họ tổn thất bốn tên Vũ Hoàng nhị trọng, đối với Lăng Không Động bọn hắn mà nói, không thể nghi ngờ là tổn thất thật lớn.

Đáng vui mừng chính là, bọn họ thu hoạch cũng không ít, không đề cập tới đồ vật trong không gian giới chỉ của đám người La Minh Giang, chỉ là Diệp Huyền cho bọn họ khối Huyền Thạch cực phẩm kia, cũng đã là bảo vật vô giá.

- Vi phụ hiện tại bị trọng thương, Viễn nhi, ngươi cùng vi phụ tìm một chỗ bí mật, trước dưỡng tốt thương thế trên người lại nói.

- Vâng, phụ thân.

Cừu Cung cùng Cừu Viễn phóng lên trời, chuẩn bị rời đi.

- Ha ha, hai vị vội vã đi như thế làm gì.

Đột ngột, một âm thanh mang theo cười khẽ ở bên tai hai người vang lên, nhất thời sợ đến hai người hồn phi phách tán, chỗ thanh âm này truyền đến, là chỗ lúc trước chiến đấu không xa, lẽ nào có cường giả gì vẫn ẩn núp ở nơi ấy?

Nghĩ đến có một tên cường giả vẫn ẩn núp ở nơi đó, hai người sợ đến hồn phi phách tán, một trái tim đột nhiên trầm xuống, vội vàng quay đầu nhìn tới, liền nhìn thấy một bóng người khóe miệng mỉm cười, nhẹ nhàng bay lượn tới.

Chính là Diệp Huyền lúc trước sống chết không rõ.

- Là ngươi? Ngươi lại không chết?

Cừu Cung cùng Cừu Viễn tâm trạng buông lỏng, chợt giật mình nói.

- Làm sao, hai vị ước gì ta chết sao?

Diệp Huyền nghi ngờ nói.

- Tự nhiên không phải.

Cừu Viễn liếc mắt nhìn Cừu Cung, trên mặt mang theo vẻ mỉm cười, bay lượn về phía Diệp Huyền:

- Huyền Diệp tiểu hữu quả nhiên là phúc lớn mạng lớn, nếu tiểu hữu không có chuyện gì, vậy hãy cùng chúng ta...

Lời còn chưa dứt, đã đi tới trước người Diệp Huyền, trong con ngươi của Cừu Viễn đột nhiên lướt qua một tia nanh sắc, một quyền tràn ngập sát cơ đánh tới Diệp Huyền.

Ầm!

Nắm đấm ẩn chứa lực lượng bát giai nhị trọng, chặt chẽ vững vàng đánh vào ngực Diệp Huyền, không có bất kỳ lỗi lầm nào.

- Cái gì, ngươi...

Nhưng mà hai con mắt của Cừu Viễn trong nháy mắt toát ra vẻ hoảng sợ.

Ở dưới một quyền này, Diệp Huyền ngồi ở trên người Nhị Hắc dĩ nhiên vẫn không nhúc nhích, vẫn cười híp mắt nhìn hắn, chỉ là trong nụ cười hiện ra lạnh lùng.

- Ha ha, Cừu Viễn Thiếu động chủ ngươi làm cái gì vậy, lẽ nào muốn để ta vào chỗ chết? Không biết Huyền Diệp ta làm sai nơi nào, lại để Thiếu động chủ hạ thủ tàn nhẫn như vậy.

Diệp Huyền cười híp mắt nói.

Ngữ khí của hắn lãnh đạm, nhưng trong đó ẩn chứa sát cơ lại làm cho Cừu Viễn không rét mà run.

Không thể.

Trong lòng Cừu Viễn kinh hãi đến biến sắc, vừa nãy cú đấm kia, ẩn chứa sáu thành chiến lực của hắn, tuy hắn ở không gian bí ẩn này mới vừa đột phá Vũ Hoàng nhị trọng không lâu, nhưng dưới một đòn, Vũ Hoàng nhị trọng phổ thông cũng bị thương nặng, nhưng Diệp Huyền chỉ là Vũ Vương dĩ nhiên không mất một sợi tóc, điều này làm cho hắn căn bản không thể tin được con mắt của mình.

- Chết cho ta.

Trong lòng nổi giận gầm lên một tiếng, lần này Cừu Viễn toàn lực ngưng tụ Huyền Nguyên trong cơ thể, không dám có chút lưu thủ nữa, Huyền Nguyên khủng bố hóa thành cầu vồng óng ánh ngưng tụ, kình phong kích đãng, quét về phía đầu lâu của Diệp Huyền.

Ầm!

Nhưng không chờ nắm đấm của hắn bắn trúng Diệp Huyền, một đạo tàn ảnh đột nhiên xẹt qua, tay phải của Diệp Huyền chẳng biết lúc nào đi tới trước mặt hắn, một phát bắt được nắm đấm của Cừu Viễn.

Ầm ầm!

Hai cỗ lực lượng to lớn, ở trong hư không va chạm, Cừu Viễn chỉ cảm giác đến tay phải của mình phảng phất như bắn trúng một tường đồng vách sắt, truyền đến đau nhức, đồng thời vẫn không nhúc nhích.

- Cái gì?

Lần này, Cừu Viễn kinh hãi như lũ quét, đã không thể ngăn cản.

Đây chính là một quyền ẩn chứa hắn mười phần lực lượng, lại bị Diệp Huyền ung dung ngăn cản?

Hắn muốn thu hồi nắm đấm, lần thứ hai ra tay, nhưng làm hắn ngơ ngác chính là, mặc cho hắn dùng sức làm sao, hữu quyền của hắn như bị một tinh thép siết lại, vẫn không nhúc nhích.

Trên người Nhị Hắc, Diệp Huyền nắm hữu quyền của Cừu Viễn, khóe miệng hiện ra cười, trong con ngươi mang theo hí kịch.

- Răng rắc.

Hắn hơi dùng lực một chút, tiếng xương cốt vỡ nát truyền đến, làm nắm đấm của Cừu Viễn vặn vẹo biến hình.

- A!

Đau đớn kịch liệt, khiến cho khuôn mặt của Cừu Viễn vặn vẹo, kêu to thê thảm, thân thể không tự chủ được co giật, giãy dụa.

- Thả ra ta, thả ra ta!

Hắn rống to, muốn phản kháng, nhưng cảm thấy một luồng lực lượng không tên, dũng vào trong cơ thể hắn, huyền mạch của hắn từ tay phải bắt đầu, tầng tầng vỡ diệt, đau đớn kịch liệt như lưỡi đao ở trong cơ thể hắn khuấy lên, không cách nào nhịn được.

- Dừng tay, thả Viễn nhi ra.

Lúc này Cừu Cung cũng nhận ra được không đúng, hoàn toàn biến sắc, bỗng nhiên vọt lên.&