Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1252: Có tư cách không (2)

- Ngươi...

Sắc mặt của Đao Minh Hoàng phẫn nộ, nhưng chỉ có thể hừ lạnh một tiếng.

Từ Nghiễm Lâm nói không sai, hắn đã chiếm cứ một cấm chế trận pháp, tương đương với không có lý do ra tay nữa.

Vừa nãy sở dĩ ra tay, là hắn giả ý không cách nào khống chế tâm tình.

Nhưng bị Từ Nghiễm Lâm ngăn lại, hắn liền biết, mưu kế của mình thất sách.

- Diệp thiếu, ngươi cứ việc bình yên ở chỗ kia, những người còn lại ra tay ta sẽ không quản, nhưng nếu có cường giả đã chiếm cứ cấm chế trận pháp, lại dám ra tay lung tung, Từ mỗ ta sẽ không để cho ngươi tứ cố vô thân.

Từ Nghiễm Lâm nhìn Diệp Huyền, mỉm cười nói.

Trong lòng Diệp Huyền âm thầm kinh ngạc.

Hắn cũng không nghĩ tới, Từ Nghiễm Lâm sẽ vì mình ra tay.

Dưới cái nhìn của hắn, dựa theo hiệp ước, Từ gia ở không gian bí ẩn này thu hoạch, đều phải phân mình ba phần mười, Từ gia lão tổ Từ Nghiễm Lâm hẳn là hận không thể để mình đi chết a.

Nhưng biểu hiện của hắn, lại ra ngoài Diệp Huyền dự liệu.

Nếu đối phương tốt như vậy, Diệp Huyền cũng không phải hạng người vô tình, chắp tay cười nhạt nói:

- Vậy thì đa tạ Nghiễm Lâm huynh.

- Ha ha, Diệp thiếu khách khí.

Từ Nghiễm Lâm khẽ mỉm cười, hiển nhiên tâm tình sung sướng.

Kỳ thực hắn cứu Diệp Huyền, cũng là có tư tâm.

Theo cùng Diệp Huyền tiếp xúc càng nhiều, hắn đối với lai lịch của Diệp Huyền, cũng càng thêm nghi hoặc và hiếu kỳ.

Ở đây những người khác không biết Diệp Huyền, nhưng hắn rất rõ ràng, Diệp Huyền ở Thiên Đô Phủ làm tất cả.

Một thiên tài trẻ tuổi như vậy, không chỉ ở Luyện Hồn, Luyện Dược, Trận Pháp… nắm giữ thiên phú kinh người, không nghĩ tới ở Ngự Thú cũng đáng sợ như thế.

Từ Nghiễm Lâm không dám tưởng tượng, thế lực lớn cỡ nào, mới có thể nuôi dưỡng được một yêu nghiệt như vậy.

Để Diệp Huyền sống sót, hắn xác thực là phải xuất ra ba phần mười lợi ích, đối với Từ gia mà nói, không phải một con số nhỏ.

Nhưng nếu như có thể dùng ba phần mười lợi ích này, cùng một thiên tài có khả năng vô hạn kết minh, Từ Nghiễm Lâm cảm thấy, giao dịch này hoàn toàn đáng giá.

Hơn nữa từ hành động của Diệp Huyền ở Thiên Đô Phủ đến xem, nếu người này dám chiếm một cấm chế trận pháp, tất nhiên là có nắm chắc cùng thủ đoạn, Từ Nghiễm Lâm tin tưởng không có mình ra tay, Diệp Huyền cũng chưa chắc thật sẽ bị Đao Minh Hoàng chém giết.

Tổng hợp tất cả những thứ này, hắn mới làm ra quyết định lúc trước.

Có Từ Nghiễm Lâm ra tay, ở đây lần thứ hai rơi vào một mảnh trầm mặc.

Tuy trầm mặc kéo dài một chút thời gian, nhưng rất nhanh lại có người đứng dậy.

Lần này đứng ra, là một nam tử mái tóc dài màu xám, tên là Trình Thiên Kiều, cả người khí thế mãnh liệt, vô cùng đáng sợ, so với Quỷ Nguyên Cốc Vưu Viễn Minh thì mạnh hơn nhiều.

Tuy Nhị Hắc dưới trướng Diệp Huyền vừa đánh giết Cưu Hoành, nhưng tên Vũ Hoàng nhị trọng này cảm giác, bát giai nhị trọng đỉnh phong cùng bát giai nhị trọng vốn là hai khái niệm.

Tu vi của Cưu Hoành, ở trong bát giai nhị trọng chỉ có thể coi là phổ thông, mà hắn đạt đến bát giai nhị trọng đỉnh phong, cách bát giai tam trọng cũng chỉ có một bước.

Luận thực lực, hắn cũng có thể ở trong mấy chiêu giải quyết Cưu Hoành, vì lẽ đó hắn chỉ có chút kiêng kỵ Nhị Hắc dưới trướng Diệp Huyền, nhưng không úy kỵ.

Có điều sở dĩ hắn đứng ra, cũng không phải vì khiêu chiến Diệp Huyền.

Trình Thiên Kiều đi tới trước mặt Diệp Huyền, chắp tay nói với Diệp Huyền:

- Bản nhân Trình Thiên Kiều, tán tu Huyền Vực nhị trọng, sở dĩ lại đây không phải muốn khiêu chiến các hạ, mà là có một kiến nghị, lấy tu vi của các hạ, tuy chém giết Cưu Hoành, nhưng nói thật, Cưu Hoành ở trong rất nhiều Vũ Hoàng nhị trọng cũng không tính cường đại. Vì lẽ đó, ta muốn cùng các hạ chiếm cứ cấm chế trận pháp này, chỉ cần các hạ đồng ý, ta không chỉ sẽ không ra tay với ngươi, càng cùng ngươi bảo vệ cấm chế trận pháp này, đồng thời cùng loại bỏ nó, mà ta chỉ cần sau khi cấm chế trận pháp này phá tan, lấy sáu phần mười hết thảy bảo vật bên trong.

Vũ Hoàng khác nghe Trình Thiên Kiều nói, đều hiểu ý nghĩ của hắn, thầm mắng Trình Thiên Kiều giảo hoạt, cái tên này quả thực quá biết làm ăn, biết tiểu tử kia một người không hẳn có thể bảo vệ được cấm chế trận pháp, liền muốn lợi dụng thực lực của mình hợp tác với hắn.

Mà chỉ cần tiểu tử kia không ngốc, tất nhiên sẽ đáp ứng ý kiến của Trình Thiên Kiều, như vậy Trình Thiên Kiều không duyên cớ liền có thể được sáu phần mười bảo vật.

Vừa nãy tại sao mình không nghĩ ra ý kiến hay này chứ, không ít người trong lòng đều phiền muộn.

- Cút.

Diệp Huyền nhìn Trình Thiên Kiều tự cho là đúng, chỉ nói một chữ.

Ai biết Trình Thiên Kiều kia cũng không có bởi vì Diệp Huyền nói mà phẫn nộ, trái lại tiếp tục chắp tay nói:

- Các hạ xác thực có tư cách ngông cuồng, lấy Yêu thú bên cạnh ngươi đáng sợ, một chọi một, Vũ Hoàng nhị trọng còn lại xác thực không có ai hoàn toàn chắc chắn sẽ là đối thủ của các hạ.

- Thế nhưng các hạ đừng quên…

Trình Thiên Kiều lạnh nhạt nói:

- Ở đây còn có không ít Vũ Hoàng nhị trọng, nếu bọn họ liên hợp, các hạ cảm giác mình còn có cơ hội sao?

- Mà các hạ chỉ cần tuyển chọn liên thủ với ta, ta tin tưởng lấy thực lực của hai người chúng ta, tuyệt đối không có ai còn dám khiêu chiến.

- Cảm giác của ngươi rất hài lòng a?

Diệp Huyền lạnh lùng nhìn hắn:

- Ta bảo ngươi cút, lẽ nào ngươi không nghe sao.

- Ngươi...

Trình Thiên Kiều không nghĩ tới, mình nói đến mức này, tiểu tử trước mặt kia lại vẫn không cảm kích, nhiều võ giả như vậy đều theo dõi hắn, hắn nguyên bản mang theo nụ cười ôn hoà, bỗng nhiên trở nên âm trầm.

- Chư vị, ai nguyện ý cùng ta liên thủ, đánh tiểu tử này từ trên trận pháp xuống, ta đồng ý phân ra bốn phần mười lợi ích cho hắn.

Trình Thiên Kiều không có vội động thủ với Diệp Huyền, mà xoay người, quay về các Vũ Hoàng còn lại cao giọng nói.

Tiếng nói của hắn vừa ra, không ít võ giả ngay lập tức động lòng.

Tu vi của Trình Thiên Kiều ở đây rất nhiều người đều rõ ràng, tuyệt đối không kém Vưu Viễn Minh, có hắn, đủ để khắc chế Thiềm Thừ linh sủng của đối phương, chỉ cần mình lại bắt tiểu tử kia, không duyên cớ liền có thể được bốn phần mười lợi ích.

Chuyện tốt như vậy, thời điểm khác chạy đi đâu tìm?

Trong lúc nhất thời, không ít Vũ Hoàng trên mặt đều lộ ra vẻ động lòng.

- Để ngươi lăn, ngươi không lăn, vậy ngươi cũng đừng lăn.

Diệp Huyền nhìn thấy Trình Thiên Kiều còn dám kéo người, sắc mặt trở nên âm trầm, không chờ hắn lần thứ hai nói chuyện, đột nhiên phát sinh một đạo tin tức cho Nhị Hắc.

Ầm!