Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1207: Vụ mai chi địa

Vào thời khắc nguy cấp, Tiêu Vô Tẫn lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, tay trái hắn đánh Diệp Huyền bay ra ngoài, đồng thời tay phải có huyền nguyên lưu chuyển, Vũ Hoàng kết giới bộc phát và va chạm với bàn tay cát sỏi.

Phun ra một ngụm máu tươi, Tiêu Vô Tẫn chật vật bay rớt ra ngoài, cát sỏi không ngừng chuyển động và tấn công về phía Tiêu Vô Tẫn.

- Huyền Diệp đại sư, ngươi còn sững sờ như vậy làm gì, nhanh chạy đi.

Lúc này Tiêu Thương Lan xuất hiện bên người Diệp Huyền và lo lắng hỏi thăm, đồng thời hóa thành một đạo hào quang bay về phía Tiêu Vô Tẫn.

Đông!

Này một chân tựu như là một khỏa từ trên trời giáng xuống thiên thạch, cùng cát sỏi bàn tay lập tức đụng vào nhau, một đạo gợn sóng dọc theo cả hai tiếp xúc địa phương nhộn nhạo ra, rầm rầm, mảng lớn cát bụi tràn ngập, cát sỏi trên bàn tay trực tiếp bị chấn ra một cực lớn hố.

Thừa dịp bàn tay cát sỏi dừng lại, Tiêu Thương Lan và Tiêu Vô Tẫn lập tức rời khỏi khu vực nguy hiểm.

Úy Trì Bất Công và đám cường giả khác ngưng trọng, hiển nhiên khiếp sợ thực lực Tiêu Thương Lan thể hiện ra ngoài, ánh mắt bọn họ biến thành âm lãnh.

Nhưng lực chú ý của Diệp Huyền lại đặt vào khu vực cát sỏi, hắn giật mình phát hiện Tiểu Tử Điêu bị cát sỏi nuốt hết nhưng khí tức của nó không có biến mất.

Thi triển thần linh đồng thị, Diệp Huyền thúc dục Sinh Mệnh Võ Hồn và nhìn bàn tay cát sỏi, chỉ thấy trong bàn tay cát sỏi có đại lượng viên đá đen hiển hiện, trong những viên đá chứa khí tức sinh mệnh kia, khí tức mơ hồ của Tiểu Tử Điêu đang du động, mỗi khi nó du động tới nơi nào thì viên đá đen nơi đó biến mất.

Thông qua linh hồn khế ước với Tiểu Tử Điêu, Diệp Huyền càng cảm nhận được Tiểu Tử Điêu không có kinh hoàng, ngược lại càng có cảm xúc hưng phấn.

- Tiểu gia hỏa này...

Diệp Huyền im lặng, mình đang lo lắng cho nó nhưng nó lại chơi vui quên trời đất.

Tuy không biết Tiểu Tử Điêu làm thế nào sống sót trong khu vực cát sỏi ngay cả Vũ Hoàng bát giai nhị trọng cũng mất mạng nhưng Diệp Huyền tin tưởng, Tiểu Tử Điêu đã làm như vậy thì nó không gặp nguy hiểm tính mạng, bởi vì nó rất khôn khéo.

- Đi!

Biết rõ Tiểu Tử Điêu không có nguy hiểm, Diệp Huyền không hề dừng lại, hắn hóa thành hào quang bay đi.

Kết quả bàn tay màu đen không ngừng truy kích trên hoang nguyên, vài chục cường giả nhân loại bỏ chạy thục mạng, một trước một sau giao thủ nhiều lần.

- Đã tới cuối hoang nguyên.

Rốt cục sau khi có hai người vẫn lạc, mọi người bỏ chạy như điên cũng tới cuối hoang nguyên, núi rừng và thảm cỏ xuất hiện trước mặt mọi người.

XIU....XIU... XÍU...UU!!

Mọi người mang theo sợ hãi và vui mừng bay đi, dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi phạm vi hoang nguyên.

- Con sâu cái kiến đáng giận, lúc này bỏ qua các ngươi, nếu như tái phạm lần nữa, Sa Lịch vương vĩ đại nhất định sẽ biến các ngươi thành chất dinh dưỡng cho hoang nguyên.

Sa Lịch vương gào thét phẫn nộ, ngay sau đó bàn tay cát sỏi hóa thành vô số cát sỏi rơi đầy đất.

XÍU...UU!!

Đột nhiên có lôi điện màu tím lao ra khỏi cát sỏi và bay vút về phía Diệp Huyền.

Ánh mắt Tiêu Vô Tẫn ngưng tụ, hắn vừa chuẩn bị động thủ thì phát hiện Diệp Huyền ngăn cản, lôi điện màu tím chính là Tiểu Tử Điêu, nó như uống say rơi vào trên vai Diệp Huyền và ánh mắt mê ly.

Nấc!

Nó lung la lung lay còn ợ một cái, bụng nhỏ phình lên, cũng không biết ăn bao nhiêu thứ mà biến thành như vậy.

- Tiểu chút chít.

Diệp Huyền cầm lỗ tai nó ném vào túi linh sủng.

Ánh mắt Úy Trì Bất Công ngưng tụ, khẽ cười nói:

- Huyền Diệp đại sư, đây là linh sủng của ngươi sao? Không biết là yêu thú gì, không ngờ có thể sống trong cơ thể Sa Lịch vương.

Diệp Huyền thản nhiên nói:

- Chỉ là tiểu gia hỏa mà thôi, không đáng giá nhắc tới, đáng yêu là được.

- Thật sao? Cơ thể Sa Lịch vương có thể đánh chết Vũ Hoàng bát giai nhị trọng nhưng tiểu gia hỏa của ngươi sống bên trong lâu như thế, không phải là viễn cổ dị chủng đấy chứ?

Úy Trì Bất Công cười tủm tỉm nói một câu.

Trên mặt người thế lực khác tò mò, trong mắt Lăng Không động Cừu Viễn bắn ra một tia tham lam.

Lão vương bát đản, Diệp Huyền làm sao không biết Úy Trì Bất Công đang đẩy hắn lên hố lửa.

Ánh mắt hắn ngưng trọng và lạnh lùng nói:

- Úy Trì gia chủ, ngươi vừa tiến vào nơi này đã âm dương quái khí nói với ta, không biết các hạ có mục đích gì? Hơn nữa vừa rồi Úy Trì gia chủ che dấu rất tốt ah, tất cả thế lực lớn đều có người thương vong, vì sao Úy Trì gia của ngươi bình yên vô sự? Nghe nói Úy Trì gia các ngươi là gia tộc biết tin tức nơi thần bí đầu tiên, có phải Úy Trì gia chủ ngươi rất quen thuộc nơi này? Nói không chừng đã sớm có tiếp xúc với Sa Lịch vương rồi.

Diệp Huyền nói câu này sắc mặt mọi người thay đổi, lúc này liền nhìn sang Úy Trì Bất Công.

Lúc trước khi mọi người chạy trốn nên không ai chú ý tới, hiện tại phát hiện đúng như lời Diệp Huyền nói, các gia tộc đều có người thương vong, chỉ có Úy Trì gia là có người bị thương nhưng căn bản không có gì trở ngại.

- Úy Trì gia chủ, có phải ngươi nên giải thích với chúng ta một chút hay không?

Long Nguyên tộc trưởng trên đường đi vẫn cười tủm tỉm nhưng lúc này lại âm trầm hỏi thăm.

Úy Trì Bất Công tức giận nói:

- Các ngươi nghe tiểu tử này nói hưu nói vượn, Úy Trì gia sớm biết tin tức này nhưng cũng cùng thăm dò với các ngươi, các ngươi không nên không biết điều, nếu như Úy Trì gia chúng ta thật gặp qua Sa Lịch vương, với thực lực của lão phu làm sao có thể bình yên đứng ở nơi này?

Mọi người nhíu mày, Sa Lịch vương đáng sợ như thế, bằng vào vài tên cường giả Úy Trì gia tộc thật sự không thể sống sót.

Diệp Huyền cười nói:

- Bằng vào Úy Trì Bất Công gia chủ ngươi tự nhiên không được, nhưng Úy Trì gia thân là một trong hai thế lực đỉnh cấp phủ Thiên Đô nếu dốc toàn bộ lực lượng thì sao?

Sắc mặt mọi người thay đổi lần nữa.

- Ngươi nói láo.

Úy Trì Bất Công lập tức gào lên, hắn tức giận muốn nổ phổi.

- Được rồi, không cần nhao nhao, chúng ta đã quyết định liên thủ thăm dò thì đừng nghi kỵ lẫn nhau, nếu có nghi kỵ thì lần thăm dò này sẽ vô công.

Long Nguyên gia chủ trầm giọng nói ra.

- Hừ.

Úy Trì Bất Công hừ lạnh một tiếng và không nói thêm gì nữa.

- Chỉ cần có chút lão bất tử không nhằm vào ta, ta tự nhiên sẽ không nói cái gì.

Diệp Huyền thản nhiên nói.

- Ngươi...

Ánh mắt Úy Trì Bất Công phát lạnh, trong mắt bắn ra sát cơ đáng sợ, ánh mắt kia hận không thể bầm thây Diệp Huyền thành vạn đoạn.