Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1174: Không chút lưu tình

- Ha ha, lấy thực lực của Cổ Đan Lâu ngươi, khẳng định là không nghĩ ra loại chủ ý này, nếu như ta không đoán sai, lấy ra Cố Hồn Đan, đồng thời đáp ứng chữa trị Võ Hồn cho Chân Ly, nên chính là Vinh Dương kia, đáng tiếc, hắn đã chết, vì lẽ đó Võ Hồn của Chân Ly ngươi, cũng không có thể chữa trị, chờ chậm rãi tan vỡ đi.

Sắc mặt Chân Ly phút chốc trắng bệch, bạch bạch bạch rút lui hai bước, sợ hãi nói:

- Ngươi... Ngươi...

Diệp Huyền cười lạnh nói:

- Ha ha, Chân Ly đại sư, ngươi giật mình như vậy, có phải là bị ta nói trúng không? Một thân tu vi của ngươi, tất cả đều ở trên Thương Hỏa Võ Hồn kia, ngươi có thể thăng cấp Luyện Dược Sư thất phẩm, cũng là bởi vì Võ Hồn này, đáng tiếc, chờ Võ Hồn của ngươi tan vỡ, thân phận Luyện Dược Sư thất phẩm của ngươi, e rằng cũng hữu danh vô thực.

Trên trán Chân Ly ứa ra mồ hôi lạnh, ánh mắt sợ hãi ngơ ngác, khó có thể tin nhìn Diệp Huyền.

- Ngươi có phải kỳ quái, nếu vừa nãy ta nhìn ra vấn đề, tại sao không có nói ra hay không?

- Đó là bởi vì, một khi ta nói ra, làm sao dẫn ra Lý gia cùng Vinh Dương, ta làm sao biết là ai ở trong bóng tối ném đá giấu tay?

- Còn có ta nói ra, Vinh Dương kia nói không chắc sẽ không so đấu với ta, hắn cũng sẽ không chết, hắn không chết, Võ Hồn của ngươi chẳng phải có hi vọng trị liệu sao, hiện tại Vinh Dương đã chết, ngươi liền tự mình chậm rãi chờ đợi Võ Hồn từ từ tan vỡ đi.

Diệp Huyền trào phúng nói, trên mặt phong nhạt vân khinh.

- Ngươi...

- Xì xì!

Thân thể Chân Ly run rẩy, hai mắt trừng lớn, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, cả người lảo đà lảo đảo, suýt chút nữa ngất đi.

Hắn tự cho là hãm hại được Huyền Quang Các, nguyên lai căn bản là đào cái hố, tự chôn lấy mình.

Kỳ Lập Minh cùng Lý Như Thành cũng sắc mặt khó coi, Diệp Huyền nói, đúng là dự định nguyên bản của bọn họ, không nghĩ tới tiểu tử này từ vừa mới bắt đầu cũng đã nhìn ra, nhưng vẫn trang đến hiện tại.

Trong lòng mấy người chỉ cảm thấy có một luồng sợ hãi nồng đậm bắt đầu bay lên, lạnh cả người.

- Cố Hồn Đan?

- Vừa nãy khí tức Võ Hồn của Chân Ly đại sư...

Mọi người tinh tế thưởng thức Diệp Huyền nói, lại nhìn dáng dấp đám người Chân Ly, từng cái từng cái cũng tỉnh táo lại.

Đặc biệt những Luyện Hồn đại sư như Dương Tu, cẩn thận hồi ức, trong nháy mắt liền rõ ràng Diệp Huyền nói chính là sự thực.

- Người này dĩ nhiên lập tức liền nhìn ra Chân Ly đại sư sử dụng Cố Hồn Đan, nhưng vẫn không nói ra, trái lại cùng Vinh Dương đại sư tiến hành tỷ thí đánh cược, chuyện này...

Một bên các võ giả từ đầu tới đuôi biết chuyện đã xảy ra, cảm thấy đáy lòng phát lạnh, thân thể không lý do run rẩy, sợ hãi nhìn thanh niên chừng hai mươi tuổi kia, thủ đoạn tàn nhẫn cùng tâm tư kín đáo như vậy, thật sự sẽ là một thiếu niên chỉ có hai mươi tuổi sao?

Buồn cười Vinh Dương đại sư còn muốn chiếm lấy Huyền Quang Các, từ vừa mới bắt đầu, hắn cũng đã bị tính toán.

- Các ngươi còn có lời gì để nói?

Diệp Huyền cười lạnh, chợt nhìn về phía Úy Trì Bất Công, Tiêu Vô Tẫn, Lâm Bác, Dương Tu đại sư, La Thiên đại sư, cất cao giọng nói:

- Huyền Quang Các ta đặt chân Thiên Đô Phủ, những ngày qua cống hiến cho dân chúng Thiên Đô Phủ rõ như ban ngày, thế nhưng có mấy người, vì lợi ích bản thân, nghĩ cách hãm hại Huyền Quang Các chúng ta, chư vị đều là người nắm quyền của Thiên Đô Phủ, hẳn phải biết đối với loại người hãm hại Huyền Quang Các ta này, Huyền Quang Các ta có thể xử trí như thế nào?

Trong lòng mọi người run lên, dựa theo pháp quy của Thiên Đô Phủ, đám người Cổ Đan Lâu Kỳ Lập Minh lâu chủ vì lợi ích bản thân, vô cớ hãm hại Huyền Quang Các, người Huyền Quang Các dù giết bọn họ, cũng không có bất cứ vấn đề gì.

- Nói láo, tiểu tử ngươi ăn nói linh tinh cái gì, những thứ này đều là lời nói của ngươi, căn bản không có chứng cứ, ngươi thiết kế hãm hại Vinh Dương đại sư, kỳ thực chính là vì không có chứng cứ, lần này Lý gia ta đến đây, chỉ là vì giữ gìn lẽ phải, cái gì sau lưng sai khiến, ta căn bản nghe không hiểu.

Lý Như Thành đến lúc này còn nói sạo.

- Đúng, đúng, hết thảy đều là Huyền Quang Các các ngươi ăn nói bừa bãi, bẻ cong sự thực.

Đám người Kỳ Lập Minh cũng gào thét lên, vào lúc này, bọn họ tuyệt đối không thể thừa nhận, một khi thừa nhận, vậy thì triệt để xong.

- A.

Diệp Huyền cười lạnh một tiếng:

- Đến lúc này, các ngươi lại còn không thừa nhận, có điều các ngươi không thừa nhận cũng vô dụng, sự thực chính là sự thực.

Ánh mắt của hắn đột nhiên phát lạnh, nói:

- Chư vị, ngăn đám người Cổ Đan Lâu còn có người Lý gia lại cho ta, không được thả đi một cái.

- Vâng!

Đám người Tô Tú Nhất quát lạnh một tiếng, cấp tốc vây quanh đám người Lý Như Thành lại.

- Lấy những cặn bã các ngươi, cũng muốn động thủ với chúng ta, quả thực không biết trời cao đất rộng.

Trong con ngươi Lý Như Thành bắn ra lửa giận, nhưng không có một chút vẻ lo âu, lấy thực lực của Huyền Quang Các, còn căn bản không bắt được bọn họ.

Diệp Huyền quay về tất cả mọi người ở đây chắp tay nói:

- Chư vị anh hùng hảo hán, vừa nãy mọi người cũng nhìn thấy, đến tột cùng ai là kẻ ác, ai là người bị hại, kính xin Thiên Đô Phủ chính nghĩa chi sĩ có thể đứng ra, thay Huyền Quang Các ta tru diệt quần ác đồ này, Huyền Quang Các ta chắc chắn hậu báo.

- Ha ha, được, lão phu đã sớm nhìn Cổ Đan Lâu kia không hợp mắt.

Khâu Vô Song là cái thứ nhất đứng dậy.

- Ngươi...

Kỳ Lập Minh biến sắc.

- Hừ, Lý Như Thành trưởng lão, ngươi tốt xấu cũng là trưởng lão hạch tâm của Lý gia, chung quy phải vì chuyện của mình làm phụ trách, Lâm gia ta chống đỡ Huyền Quang Các.

Lâm Bác cũng cười gằn đứng dậy.

- Lâm Bác.

Lý Như Thành biến sắc, cả giận nói:

- Ngươi cần phải hiểu rõ, người này giết Vinh Dương đại sư, ngươi trợ Trụ vi ngược, là phải cùng Hồn Sư Tháp đối địch? Ngươi có biết hậu quả hay không? Đừng giả bộ chính nghĩa, để Lâm gia ngươi dính vào.

Lâm Bác cười nhạo nói:

- Lý Như Thành, ngươi đừng ở trên mặt mình thiếp vàng, Lâm mỗ ta chống đỡ là chính nghĩa của Huyền Quang Các, cùng Huyền Quang Các đánh giết Vinh Dương đại sư không có chút quan hệ nào, ngươi đừng lẫn lộn khái niệm.

- Ha ha, lão phu cũng nhìn hồi lâu, Lý Như Thành trưởng lão, ngươi làm quá phận rồi, lão phu cũng không nhịn được.

Lại là một tiếng cười lạnh vang lên, mọi người quay đầu lại, trên mặt lộ ra kinh sợ.