Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1057: Đối chiến song hoàng (2)

Tô Tú Nhất trợn tròn đôi mắt, Võ Hồn trên đỉnh đầu thôi thúc đến mức tận cùng, bức tranh không ngừng triển khai, sơn hà tú lệ, hóa thành một vệt sáng hồng, bao phủ lại tất cả mọi người, nỗ lực chống lại một đòn sắp đến.

- Vô tri không sợ, buồn cười đến cực điểm.

Kim bào trung niên xì cười một tiếng, hai tay bắt pháp quyết, Huyền Nguyên trong cơ thể không ngừng rót vào, trên bàn tay lớn nhất thời dâng lên kim quang vô biên, chiếu thiên địa một mảnh sáng chói.

- Kim Hà Đại Thủ Ấn, diệt!

Một tiếng hét lớn, trong tay kim bào trung niên lóe lên kim quang.

Thủ ấn giữa bầu trời chậm rãi hạ xuống đột nhiên ầm ầm trấn áp, vô số vân tay hội tụ, ngưng tụ thành một trường hà vượt qua thời không, phảng phất như vô cùng vô tận, bất sinh bất diệt, đứng vững thế gian.

- Ầm ầm ầm!

Một chưởng hạ xuống, chỗ chưởng phong đi qua, thiên địa đổ nát.

Răng rắc!

Quang hồng trên bức tranh của Tô Tú Nhất, lập tức bị ép ra một vết nứt, vết nứt cấp tốc mở rộng, sau đó trong nháy mắt nổ tung ra.

Sắc mặt Tô Tú Nhất trắng nhợt, ánh mắt dữ tợn, nhắm Thiên Diễn Thư phun ra một ngụm tinh huyết, tinh huyết cấp tốc bộc phát, trên Thiên Diễn Thư sáng lên một đạo quang hồng, chỉ thấy trong đó đột nhiên mở ra một tờ, một dòng sông xuất hiện ở trong thiên địa, như nộ long rít gào, bao phủ mà ra.

- Thiên Diễn Thư... thủy chi vô tận!

Oanh ầm!

Thủy Long to lớn cùng kim thủ ầm ầm va chạm, va chạm mãnh liệt làm cho toàn bộ thung lũng lay động lên, bên ngoài thân Thủy Long tầng tầng nổ tung, nhưng lại cấp tốc tụ tập, mà trên kim thủ cũng không ngừng dập dờn ra đạo đạo kim quang, hai người rơi vào một loại giằng co.

- Đây là bảo vật gì?

Kim bào trung niên cùng Lương Vũ giật mình liếc nhìn Tô Tú Nhất, đối với Thiên Diễn Thư trên tay hắn cảm thấy hứng thú.

Chỉ là lúc này, không phải thời khắc bọn họ tra cứu, kim bào trung niên thôi thúc thủ ấn, tức giận nói:

- Lương Vũ đại sư, mau cản mở tên này.

- Giang Diêm Huy, bao ở trên người ta.

Lương Vũ cười lạnh một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một cây quạt bảy màu, triển khai về phía Tô Tú Nhất.

Ào ào ào!

Thất Thải Phiến lớn lên theo gió, cấp tốc hóa thành một phương thiên địa bảy màu, bao vây Tô Tú Nhất cùng Thủy Long ở trong đó.

Rầm rầm rầm!

Toàn bộ Thất Thải Phiến không ngừng phát sinh nổ đùng, Tô Tú Nhất thôi thúc Thủy Long công kích, nhưng không cách nào phá tan Thất Thải Phiến vây quanh.

- Ha ha ha, lần này xem các ngươi còn làm sao chống đối, chết cho ta.

Giang Diêm Huy nộ quát một tiếng, tránh thoát Thủy Long chống đối, Kim Hà Đại Thủ Ấn bay thẳng đến đám người Diệp Huyền, trấn áp xuống.

Cái thủ ấn to lớn kia, rộng có tới trên trăm mét, tràn ngập ra đạo đạo kim quang, mọi người chỉ cảm thấy vị trí không gian này, tất cả đều bị ràng buộc, ngay cả tránh cũng không thể tránh.

- Đáng chết.

Đám người Cửu Trần liên tục gào thét, không ngừng tiến công, nhưng chỉ có thể ở trên thủ ấn nổ ra một vệt sóng gợn, như lấy trứng chọi đá, bó tay hết cách.

- Kim Hà Đại Thủ Ấn này, lại còn có công hiệu chứa đọng hư không, ràng buộc người ở trong đó, e là cách võ kỹ Vương phẩm không xa.

Sắc mặt Diệp Huyền tái xanh, tuy hư không xung quanh tựa hồ bị đọng lại, nhưng hắn muốn thoát đi, có ít nhất bảy phần mười nắm chắc, né tránh Kim Hà Đại Thủ Ấn công kích.

Chỉ là như thế, Cửu Trần cùng Cát viện phó liền nguy hiểm.

Lấy tu vi của bọn họ, ở dưới Kim Hà Đại Thủ Ấn này, chí ít tử thương một nửa, đám người Cửu Trần không chết thì cũng phải trọng thương.

- Kim Hà Đại Thủ Ấn sao? Cũng chưa chắc là đồ vật không thể phá gì.

Diệp Huyền quát lạnh một tiếng, hắn đột nhiên ngẩng đầu, trong con ngươi bắn ra một đạo lưu quang màu xanh tím.

- Thần Linh Đồng Thị!

Ở Diệp Huyền nhìn kỹ, thủ ấn màu vàng cấp tốc mơ hồ, chỉ có vô số đạo kim quang như dòng nước, ở dưới ánh mắt của hắn lưu động.

Đó là Huyền Nguyên của Kim Hà Đại Thủ Ấn này tạo thành kết cấu, giờ khắc này rõ ràng hiện ra ở trước mặt hắn, rõ ràng không thể nghi ngờ.

Bất kỳ một môn võ kỹ nào, đều sẽ có kẽ hở, cho dù Vương phẩm cũng như thế, chỉ cần có thể nắm lấy chỗ sơ hở, liền có thể lấy lực lượng ít nhất, phá tan nó đi.

Ánh mắt lưu chuyển, đầu óc Diệp Huyền nhanh chóng tính toán, đột nhiên con mắt của hắn sáng ngời.

- Tìm tới.

- Tất cả mọi người nghe, đều theo ta cùng ra tay.

Diệp Huyền nộ quát một tiếng, sau lưng Tài Quyết Chi Kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ, xì xì, ánh chớp phun trào, cả người Diệp Huyền phóng lên trời, trọng kiếm màu đen kiếm ảnh mông lung, nhắm một chỗ trên thủ ấn mạnh mẽ bổ xuống.

- Nghe Diệp thiếu, động thủ.

Cửu Trần gầm lên, Hoàng Binh Đọa Lạc Chi Nhận trong tay, trực tiếp tuôn ra một đoàn lệ mang, theo sát ánh kiếm của Diệp Huyền đi vào trong kim thủ.

Tiếp theo Cát Phác Tử cũng thôi thúc Hoàng Binh Tử Long Thương của mình, một thương phóng lên trời.

Đông Bác Sâm thì thôi thúc Địa Hoàng Ấn, đại ấn mông lung trực tiếp tung bay ra, xoay tròn đập tới.

Thời khắc này, vì mình, cũng vì người khác, mỗi người đều bùng nổ ra một đòn mạnh nhất.

Oanh ca!

Toàn bộ kim thủ, ở dưới đòn đánh này của mọi người, dĩ nhiên nứt ra một khe hở.

Rầm rầm rầm!

Mọi người không ngừng oanh kích, khe hở trên Kim Hà Đại Thủ Ấn không ngừng khuếch tán, chung quanh lan tràn ra vết rạn.

- Cái gì?

Giang Văn Huy nhìn thấy tình cảnh này, nhất thời giật mình.

Kim Hà Đại Thủ Ấn của hắn, chính là đòn sát thủ, uy lực mạnh không gì địch nổi, dưới cái nhìn của hắn, không có Tô Tú Nhất chống đối, đánh giết đám người Diệp Huyền vốn là dễ như ăn cháo.

Ai biết kết quả, là hoàn toàn ra ngoài dự liệu của hắn.

Ở trong nháy mắt Kim Hà Đại Thủ Ấn nứt ra một tia khe hở, hắn nhạy cảm cảm giác đến, một khe hở nứt ra kia, nằm ở chỗ yếu nhất trên Kim Hà Đại Thủ Ấn.

Vì lẽ đó đám người Cửu Trần lấy tu vi Vũ Vương tầng ba đỉnh phong, dựa vào Huyền binh cấp tám, mới có thể phá tan Kim Hà Đại Thủ Ấn của hắn.

Lẽ nào tiểu tử này có thể nhìn ra kẽ hở trong Kim Hà Đại Thủ Ấn?

Trong đầu Giang Văn Huy bốc lên ý nghĩ này, mình cũng bị sợ hết hồn, chợt liên tục lắc đầu.

Không thể.

Kim Hà Đại Thủ Ấn của hắn, chính là võ kỹ Huyền phẩm cấp cao, đừng nói một Vũ Vương, coi như là Vũ Hoàng đỉnh phong, cũng chỉ có thể lấy lực phá tan, đừng hòng nói nhìn ra sơ hở, nhất định là tiểu tử kia vận may.