Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1032: Phệ Hồn tộc (1)

Đúng lúc này trong tế đàn bắn ra hào quang màu đen, hào quang màu đen bay đi với tốc độ cực nhanh làm mọi người không kịp phản ứng, trong nháy mắt đã tới trước mặt đám người Thiên Dịch lão nhân, nó trực tiếp tiến vào trong thân thể Thái Diễm tiên tử áo đỏ thuộc Minh Nguyệt đế quốc.

Việc xảy ra quá bất ngờ làm mọi người ngạc nhiên, liên tục né tránh và sợ hãi nhìn Thái Diễm.

- Thái Diễm, ngươi không sao chớ?

Minh Nguyệt đế quốc đại cung phụng Tạ Ly cả kinh kêu lên, vẻ mặt hắn đầy cảnh giác.

Thái Diễm giật mình đứng giữa không trung, ánh mắt trống rỗng, sau đó...

- Ah!

Thái Diễm hét thảm một tiếng, trên mặt nàng xuất hiện vô số chỉ đen, những chỉ đen như sống lại và không ngừng chạy khắp toàn thân, vẻ mặt nàng thống khổ, những chỉ đen này tới nhanh và đi cũng nhanh, nàng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.

- Thái Diễm, ngươi cảm thấy thế nào?

Tạ Ly quát lớn nhưng sắc mặt hắn vô cùng sợ hãi.

Trước mắt bao người, Thái Diễm lắc lắc cái cổ và duỗi hai tay, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, đồng tử nàng cho người ta cảm giác yêu dị, nàng nhìn chung quanh giống như không quen ai..

- Thái Diễm, ngươi đang làm cái gì?

Tạ Ly quát lớn.

Sắc mặt Diệp Huyền ngưng trọng chưa từng có, hắn sợ hãi nói:

- Có khả năng nàng bị đoạt xá.

Mọi người giật mình, đặc biệt là cường giả ba đại thế lực lập tức tản ra chung quanh, bọn họ hoảng sợ nhìn Thái Thiên.

Thiên Dịch lão nhân phẫn nộ quát:

- Xú tiểu tử, ngươi nói nhảm cái gì đó, chỉ có luyện hồn sư cửu phẩm, hồn lực cường đại mới có thể đoạt xá, khói đen vừa rồi chỉ là một đám năng lượng mà thôi, đoạt xá con em ngươi.

Hắn nổi giận gầm lên sau đó chụp lấy cổ Thái Diễm, hắn tức giận nói:

- Thái Diễm, ngươi đang làm cái gì đó, nếu không nói lời nào thì ta bóp nát cổ ngươi.

Mọi người kinh ngạc là, đối mặt Thiên Dịch lão nhân bóp cổ nhưng Thái Diễm vẫn đờ đẫn, vậy mà trực tiếp bị Thiên Dịch lão nhân dùng huyền lực bóp cổ và xách lên như con gà nhưng không có phản kháng.

- Hừ, không quản ngươi là ai, cút ra đây cho ta.

Thiên Dịch lão nhân tức giận quát một tiếng, thúc dục huyền nguyên ý đồ tiến vào trong người Thái Diễm dò xét khói đen.

Trên mặt Thái Diễm lộ ra thần sắc cổ quái, biểu lộ biến thành dữ tợn, trong miệng muốn cười ha ha nhưng lại không thể phát ra tiếng cười nào cả, cả buổi mới nói ra một câu đầy khó khăn:

- Ngươi... Quá... Ồn ào!

Nàng há miệng cắn lên bàn tay huyền nguyên của Thiên Dịch lão nhân, cảnh tượng làm mọi người khó tin xuất hiện, bàn tay huyền nguyên của Thiên Dịch lão nhân nhanh chóng sụp đổ và hóa thành huyền nguyên đầy trời.

Răng của Thái Diễm rơi sạch sẽ không còn cây nào, miệng đầy máu tươi.

Tròng mắt Thái Diễm đầy yêu dị, gian nan nói:

- Tại đây, là ở đâu? Như thế nào, không nhớ, ta là ai?

Nàng vừa nói và sờ loạn thân thể, xoẹt, xoẹt, hai tay nàng không nhẹ không nặng xé rách toàn bộ y phục và lộ ra da thịt bên trong.

Tuy Thái Diễm lớn tuổi nhưng cũng là tiên tử, bên trong vẫn mặc yếm hồng của hoàng hoa khuê nữ, thời điểm này còn bị xé một nửa và lộ ra bộ ngực to lớn bên trong.

Làm cho mọi người miệng đắng lưỡi khô, hạt anh đào màu hồng phấn trên bộ ngực như ẩn như hiện.

Nhưng Thái Diễm hồn nhiên không phát hiện ra, nàng không ngừng sờ vuốt thân thể, nàng không cách nào khống chế thân thể nên xé rách cả da thịt của mình, máu tươi lập tức chảy xuống và bêến thành huyết nhân.

- Nhân tộc, thân thể này là.. Nhân tộc, Nhân tộc, tốt thật yếu.

Nàng nói chuyện ngây ngốc, ánh mắt trống rỗng, hình như nghĩ đến cái gì và khàn khàn nói chuyện, ánh mắt mê mang dần dần có thần thái.

Cảnh tượng này đáng sợ tới mức mọi người sắp nôn mửa tại chỗ.

- Ngươi là quái vật, mau chui ra khỏi thân thể Thái Diễm.

Minh Nguyệt đế quốc Tạ Ly Đại cung phụng nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay hắn ngưng tụ lực lượng đầy quỷ dị và hóa thành tia sáng chui vào trong thân thể Thái Diễm trong.

- Ah!

Toàn thân Thái Diễm thống khổ co rút, nàng điên móc bụng của mình, rầm rầm, nội tạng bị nàng kéo ra ngoài như rác rưởi, máu tươi tuôn ra như suối nhưng nàng không phát hiện ra.

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này liền giật mình.

- Đáng chết ah.

Tạ Ly phẫn nộ hét lớn một tiếng.

Thời điểm này mọi người cũng biết Thái Diễm đã không có ý thức của mình, hoàn toàn trở thành một cái xác không hồn, chiếm cứ thân thể nàng chính là khói đen vừa rồi.

Bởi vì không có người nào có thể sống sót khi không còn nội tạng.

- Đi chết đi.

Ánh mắt Tạ Ly hóa thành màu xanh và nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên hắn điểm một chỉ vào đầu Thái Diễm.

Phanh!

Nửa cái đầu của Thái Diễm lập tức nổ tung, óc và máu bắn tung tóe.

- Chết sao?

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Thái Diễm giữa không trung..

Diệp Huyền nhướng mày:

- Không đúng, nàng vẫn còn đứng giữa không trung, nàng còn chưa có chết.

Mọi người lập tức phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc và sợ hãi không thôi, nếu như Thái Diễm chết thật thì khói đen trong người nàng sẽ bêến mất, thi thể nhất định sẽ rơi xuống nhưng hiện tại thân thể vẫn đứng giữa không trung, trong lòng mọi người lạnh buốt và đổ mồ hôi như mưa.

- Lại còn không chết, ta sẽ giết ngươi thành cặn bã.

Tạ Ly nổi giận một tiếng, hắn lại ra tay với Thái Diễm lần nữa.

Oanh!

Trong khoảng khắc thân thể Thái Diễm chia năm xẻ bảy, ngay sauđoó biến thành huyết vụ đầy trời.

Chết sao?

Tất cả mọi người mở to mắt nhìn chằm chằm vào huyết vụ đang bay tung tóe, nhưng vào lúc này một đạo hào quang màu đen bay ra khỏi huyết vụ và bắn vào tay Tạ Ly.

- Đáng chết.

- Chạy trở về đi.

Tạ Ly và Thiên Dịch lão nhân đồng thời nổi giận gầm lên một tiếng, hai người ra tay gần như cùng một lúc.

Oanh!

Huyền nguyên khủng bố bao phủ khói đen vào trong, ngay sau đó đầu lâu màu đen to lớn cắn nuốt khói đen.

Khói đen giống như không có tồn tại, nó lập tức xuyên thấu huyền nguyên công kích và đầu lâu bay vào trong thân thể Tạ Ly.

Ông!

Ánh mắt Tạ Ly ngây ngốc, ngay sau đó chỉ đen bao phủ toàn thân hắn, chỉ qua một lúc hắn đã đứng yên tại chỗ.

Xôn xao.

Tất cả Vũ Vương chung quanh Tạ Ly nhanh chóng lui vè phía sau.

- Nhân loại, thân thể này là nhân loại... Các ngươi cũng đều là nhân loại, ta ngủ say bao lâu? Vì cái gì nhớ không rõ, hiện tại là lúc nào?

Lúc này đây trong hai mắt yêu dị của “Tạ Ly” xuất hiện một tia thần thái, nói chuyện lưu loát hơn lúc trước nhiều, trong đôi mắt bắn ra hào quang trí tuệ làm mọi người cảm thấy sợ hãi.

- Rốt cuộc ngươi là ai?