Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1019: Liếc nhìn liền vẫn lạc (2)

Nhìn Đoạn Thiên Lang nổi giận, ánh mắt Diệp Huyền lúc này vô cùng lạnh lùng biến thành màu xam lam, hồn lực chấn động không tên rơi vào trong thân thể Đoạn Thiên Lang.

- Hồn lực công kích cũng muốn đả thương ta?

Đoạn Thiên Lang xùy cười một tiếng, ánh mắt khinh thường càng đậm, vẻ mặt hắn cứng lại.

Diệp Huyền dùng hồn lực rót vào người hắn, máu trong người hắn cuồng bạo, lúc này cảm giác bạo ngược khó hình dung sinh ra trong người hắn.

- Ngươi, ngươi đã làm gì ta?

Đoạn Thiên Lang hoảng sợ hét lên, rất nhiều huyền mạch trong người hắn lúc này sinh ra cuồng bạo.

- Không...

Đoạn Thiên Lang gào thét thảm thiết, thân ảnh hắn run rẩy, hai mắt bắn ra hào quang đáng sợ, thất khiếu sụp đổ, huyền mạch trong người vỡ vụn từng khúc, ngay cả xương cốt tan nát, hắn run rẩy vài cái và hóa thành huyết vụ biến mất trên bầu trời.

Đường đường phó tông chủ Huyền Cơ Tông lại tan thành mây khói trong nháy mắt.

Cảnh tượng này làm rất nhiều người kinh ngạc ngây người.

- Còn ngươi nữa...

Diệp Huyền làm xong việc này vẻ mặt ngưng trọng, đồng tử màu xanh nhìn đối thủ cách đó không xa, ánh mắt yêu dị của Diệp Huyền nhìn chằm chằm, nội tâm người nọ lạnh như băng.

- Không!

Hắn hoảng sợ hét lớn một tiếng, Đoạn Thiên Lang biến thành huyết vụ trước mặt bao người, tuy hắn không hóa thành huyết vụ như Đoạn Thiên Lang nhưng trên người sinh ra một tầng cặn bã, gương mặt khiếp sợ không nói thành lời.

Thân thể hắn đóng băng trong nháy mắt, toàn thân tan nát không còn lại gì, hắn hóa thành cặn bã đầy trời và biến mất trong gió.

- Ma quỷ, tiểu tử này là ma quỷ.

- Gia hỏa này đang làm cái gì vậy?

- Chỉ liếc mắt đã chém giết Đoạn Thiên Lang và Lãnh Vô Tẫn.

Các Vũ Vương chung quanh khiếp sợ khi nhìn thấy việc này.

Bọn họ không rõ lắm, tuy Diệp Huyền phóng thích Đoạn Thiên Lang và Lãnh Vô Tẫn nhưng kỳ thật trước khi phóng thích đã gieo ấn ký hồn lực đặc thù lên người bọn họ, có thể nói Đoạn Thiên Lang và Lãnh Vô Tẫn được giao về Huyền Cơ Tông nhưng tính mạng nằm trong khống chế của Diệp Huyền.

Đáng thương Đoạn Thiên Lang còn cho rằng có thể đánh chết Diệp Huyền, đúng là tìm chết.

Nhưng Diệp Huyền lại biết rõ điểm này, võ giả ba đại thế lực Huyền Cơ Tông căn bản không rõ phát sinh chuyện gì, bọn họ nhìn thấy chính là phó tông chủ cường đại bị Diệp Huyền nhìn một cái và chết thảm thiết, cái chết thảm thiết mà rung động, rung động sâu trong tâm tư của bọn họ, động tác chém giết của bọn họ cũng dừng lại.

Trong nháy mắt cả chiến trường yên tĩnh trong nháy mắt nhưng đối với giao phong cấp bậc Vũ Vương thì đây là sai lầm to lớn.

- Sát!

Trong tiếng quát lớn, cường giả bảy thế lực lớn điên cuồng ra tay, trong khoảnh khắc võ giả ba thế lực Huyền Cơ Tông liên tục lui về phía sau, lâm vào trong lúc nguy nan.

- Đáng chết.

Đôi mắt Đường Chiêu lạnh lẽo và lộ ra hung quang.

Hắn truyền âm nói một câu, lúc này có ba đạo thân ảnh lao tới gần Diệp Huyền.

Ba người này đều là Thái Thượng trưởng lão Huyền Cơ Tông bế quan tiềm tu, tu vi mỗi người là thất giai nhị trọng, hiện tại mục tiêu của bọn họ là chém giết Diệp Huyền.

- Ha ha ha, muốn giết đệ tử Lam Quang học viện chúng ta cũng không dễ như vậy đâu.

Đột nhiên có tiếng cười lớn xuất hiện, Dược Thành Dược lão lao ra khỏi đám người và ngăn cản trước mặt Diệp Huyền, thân ảnh hắn sinh ra hào khí ngất trời.

Ba người kia thấy thế không nói được nửa câu, ba người liên thủ hóa thành dòng nước lũ vô tận ập tới Diệp Huyền.

- Hừ!

Dược lão hừ lạnh, bàn tay hắn có huyền lực quanh quẩn và hóa thành quang thuẫn màu xanh ngăn cản ba người công kích.

Oanh oanh!

Tiếng nổ vang vọng sinh ra, trên bầu trời, thân ảnh Dược lão ngạo nghễ, mặc cho dòng lũ huyền nguyên ập tới vẫn lù lù bất động.

- Cái gì?

Có không ít người nơi này chấn động.

Ba tên cường giả thất giai nhị trọng đỉnh phong công kích không thể phá hủy phòng ngự của Dược lão.

Dược Thành có tạo nghệ luyện dược học bào danh hàng đầu trong Mộng Cảnh bình nguyên, bởi vậy tất cả thế lực lớn đều nhận ra hắn.

Tuy phương diện luyện dược của hắn rất mạnh nhưng trên thực tế chỉ là Vũ VƯơng thất giai nhị trọng đỉnh phong mà thôi, từ khi nào hắn đáng sợ như vậy?

Bọn họ có thể cảm nhận được áp lực trên người hắn, thần sắc hoảng sợ không nhỏ.

- Thất giai tam trọng?

Tâm thần mọi người chấn động, không ngờ Dược Thành lại đột phá thất giai tam trọng, khó trách có thể dùng sức một mình ngăn cản ba tên cường giả Huyền Cơ Tông tiến công.

Chỉ là...

Mọi người lúc này phát hiện không đúng và quay đầu nhìn sang.

Chỉ thấy mỗi người trong trận doanh Lam Quang học viện đều khác với nhận thức của bọn họ lúc ban đầu.

Đông Bác Đặc và Dược Thành đều là từ thất giai nhị trọng đột phá đến thất giai tam trọng, những đạo sư khác vốn từ thất giai nhất trọng cũng đột phá tớithất giai nhị trọng.

Càng làm cho mọi người giật mình chính là Cát Phác Tử.

Tuy tu vi Cát Phác Tử và Đường Chiêu tông chủ đều là thất giai tam trọng đỉnh phong nhưng mọi người biết rõ tông chủ Huyền Cơ Tông Đường Chiêu còn mạnh hơn Cát Phác Tử.

Nhưng bây giờ hai người chém giết lâu như vậy, Cát Phác Tử lâm vào hạ phong nhưng vẫn duy trì tư thế bất bại, điểm này không phải kỳ tích đơn giản như vậy.

Nhìn sang chung quanh, mỗi cường giả Lam Quang có thực lực mạnh hơn kẻ khác một giai, lần này bên phía Lam Quang học viện lại có thể ngăn cản đại bộ phận cường giả Huyền Cơ Tông, từ đó ba thế lực Huyền Cơ Tông không cách nào đàn áp bọn họ.

Dược Thành ngăn cản ba người, ba tên cường giả Huyền Cơ Tông không thể đụng vào cọng lông trên người Diệp Huyền.

- Hừ.

Đường Chiêu hừ lạnh một tiếng, đột nhiên hắn vươn tay điểm một chỉ, một tiếng nổ lớn vang lên, khí tức đáng sợ bộc phát và đánh vào phòng ngự của Dược Thành

Oanh phanh!

Khí kình bạo phát đánh thủng phòng ngự của Dược Thành, thân thể hắn bay về phía sau.

- Đường Chiêu, đang động thủ với ta lại phân tâm, ngươi tìm chết.

Ánh mắt Cát Phác Tử phát lạnh, trường thương màu tím xuất hiện ảo ảnh, ảo ảnh quét qua tất cả và kíp nổ hư không, diễn biến thành một con giao long màu tím.

Giao long màu tím giương nanh múa vuốt lao tới cắn xé Đường Chiêu.

Ầm ầm!

Đường Chiêu vội vàng dùng trường kiếm đón đỡ trước ngực, trường kiếm bắn ra hào quang màu xanh và thân thể Đường Chiêu lui về phía sau.

- Đáng chết, tại sao thực lực Cát Phác Tử lại đột nhiên mạnh như thế?

Sắc mặt Đường Chiêu tái nhợt, trong hiểu biết của hắn thực lực Cát Phác Tử kém hơn mình quá nhiều, vào lúc này đối phương có thể giao thủ với hắn lâu như vậy, hơn nữa còn không lâm vào hạ phong mới là việc làm hắn khiếp sợ.