Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1013: Sát trận giao chiến (1)

- Làm cái gì sao?

Nghiêm Tung dùng ánh mắt giống như nhìn kẻ ngốc nhìn kiếm lão, miệng lạnh lùng nở nụ cười:

- Lẽ nào hiện tại các ngươi còn không nhìn ra sao, Cửu Dương Tông ta và Huyền Cơ Tông vốn là một nhóm a.

Thái Diễm của Minh Nguyệt đế quốc che miệng cười, tư thái như tiểu nữ nhân cười nói:

- Mấy lão bất tử Kiếm Tông có lẽ là thờì gian bế quan quá dài, đầu óc đã hỏng rồi. Sao chuyện rõ ràng như thế cũng không thấy rõ a.

Kiếm lão tức giận đến mức sôi lên, tức giận nói:

- Đáng chết, đáng chết a.

Trong lúc Kiếm lão phẫn nộ rít gào, các cường giả các thế lực lớn nhìn cường giả của Huyền Cơ Tông, Cửu Dương Tông và Minh Nguyệt đế quốc đứng cùng nhau. Gương mặt đều tái nhợt, trong lòng cũng cực kỳ trầm trọng.

Nếu như chỉ có một bên Huyền Cơ Tông, lúc trước tuy rằng bọn họ bị nhốt, thế nhưng cũng không phải quá đặc biệt kinh hoảng. Thế nhưng trong chớp mắt Cửu Dương Tông và Minh Nguyệt đế quốc phản loạn, đồng thời còn đánh chết mấy tên Võ vương, chuyện này khiến cho trong lòng mọi người đều trở nên âm trầm.

Tuy rằng bên bọn họ vẫn còn có bảy thế lực lớn, thế nhưng nếu đối phương đã bày xuống trận pháp lớn như vậy, lại cấu kết cùng nhau trong bóng tối, hiển nhiên là đã sớm có chuẩn bị, đám người bọn họ còn có hi vọng còn sống ra ngoài hay không?

Trong lúc nhất thời, trong lòng tất cả mọi người đều trở nên nặng trịch.

Cát Phác Tử lạnh lùng nói:

- Nghiêm Tung, Cửu Dương Tông ngươi quả nhiên đã cấu kết cùng với Huyền Cơ Tông, lần này hoà đàm cũng vốn là do các ngươi liên thủ giở trò. Thế nhưng ta không hiểu, Cửu Dương Tông ngươi tại sao lại phải liên thủ cùng Huyền Cơ Tông cơ chứ?

- Vì sao phải liên thủ sao? Ha ha ha, Cát Phác Tử, vấn đề này hỏi ngươi cũng quá không sáng tạo một chút nào nha.

Khóe miệng Nghiêm Tung mang theo nụ cười gằn, trong con ngươi xuất hiện một tia cuồng nhiệt:

- Bây giờ Mộng Cảnh Bình Nguyên đã bình tĩnh quá lâu, thế lực nắm giữ nó cũng quá nhiều. Một vực chỉ cần một tồn tại vô thượng cũng đã đủ rồi. Mà tồn tại vô thượng này để cho chúng ta sáng lập ra đi. Mà các ngươi và những thế lực khác thì sẽ giống như Cổ dương đế quốc vậy, tự nhiên sẽ biến mất ở bên trong dòng sông lịch sử.

- Chỉ là Cát Phác Tử ngươi vẫn khiến cho ta nhìn không thấu a, ngươi nói ngươi từng gặp Võ vương Cửu Dương Tông ta ở chỗ trận cơ. Chuyện này làm cho ta rất là hiếu kì, giả như ngươi thật sự biết kế hoạch của Cửu Dương Tông ta và Huyền Cơ Tông. Thế nhưng vì sao lại không phá hỏng trận cơ, trái lại còn ngoan ngoãn chui vào rọ như vậy a?

Cát Phác Tử cười nhạo nói:

- Ngươi làm sao biết chúng ta không có phá hoại trận cơ này a?

Nghiêm Tung biến sắc, nhìn về phía Đường Chiêu.

- Nghiêm huynh, đừng nghe hắn ăn nói linh tinh, Thất Tinh Khôn Nguyên Trận này đã hoàn toàn thành hình, căn bản không có kẽ hở.

Đường Chiêu lạnh lùng nói, đồng thời híp mắt nhìn chằm chằm vào Cát Phác Tử.

Hắn căn bản không tin tưởng việc trước đó Cát Phác Tử đã biết âm mưu của bọn họ. Thế nhưng từ hành động trước đó của Cát Phác Tử xem ra cũng không giống như là giả bộ, điều này làm cho trong lòng hắn có vô số điểm nghi hoặc.

Nghiêm Tung ở bên cạnh cũng thấp thỏm lo âu, lần này bọn họ và Huyền Cơ Tông liên thủ đánh lén Lam Quang Học Viện cùng các thế lực lớn khác cũng là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Tuyệt đối không thể để cho người của các thế lực lớn có cơ hội chạy đi, bằng không một khi tin tức truyền quay lại các thế lực lớn, dù cho Cửu Dương Tông hắn và Huyền Cơ Tông triệt để liên thủ với nhau thì thắng bại cũng rất khó nói.

Chỉ cần giết chết hoặc là thu phục tất cả mọi người ở đây, đến thời điểm có nhiều thời gian lại có thể ra tay với các thế lực lớn khác.

Lúc này, Diệp Huyền ở bên cạnh đột nhiên cười lạnh nói:

- Nghiêm phó tông chủ, không thể không nói, ta rất khâm phục dũng khí của ngươi, có can đảm liên thủ với Huyền Cơ Tông. Chỉ có điều đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, cẩn thận mình đang tranh ăn với hổ a.

Nghiêm Tung cười nhạo liếc nhìn qua Diệp Huyền, lạnh lùng nói:

- Tiểu tử thúi, chỗ này nào có phần nói chuyện của ngươi, muốn gây xích mích ly gián sao? Ngươi vẫn còn non một chút a.

Diệp Huyền cười lạnh nói:

- Ta chỉ hỏi ngươi một vấn đề, ngươi có biết mục đích mà Huyền Cơ Tông ra tay đối với Lam Quang Học Viện ta là cái gì hay không?

Đường Chiêu khẽ nhíu mày.

- Mục đích?

Nghiêm Tung cười ha hả, cười nhạo nói:

- Mục đích không phải là vì cố ý gây ra chiến tranh, muốn thu hút tất cả bọn ngươi tới đây, cuối cùng một lưới bắt hết hay sao.

- Thật sao?

Khóe miệng Diệp Huyền nở một nụ cười lạnh lùng, nói:

- Ngay cả mục đích thực sự của Huyền Cơ Tông là cái gì cũng không biết mà còn tự cho là mình đã khống chế tình thế, hừ, quả thực ngu xuẩn a.

Nghiêm Tung hơi nhướng mày, có chút lơ đãng liếc nhìn Đường Chiêu, lạnh lùng nói:

- Vậy ngươi thử nói một chút, Huyền Cơ Tông hắn rốt cuộc là có mục đích gì a.

Đường Chiêu đột nhiên nói:

- Nghiêm huynh, đừng nghe người này gây xích mích, người này rất lẻo mép, còn không phải là vì có thể giữ mạng...

Nói đến đây, trong con ngươi của Đường Chiêu đột nhiên xuất hiện một tia quang mang lạnh lẽo. Hắn khoát tay, sưu, bên trong toàn bộ Thất Tinh Khôn Nguyên Trận đột nhiên xuất hiện từng đạo từng đạo quang mang thất thải, những quang mang này cực kỳ xán lạn. Xa hoa, thế nhưng rơi vào trong mắt tất cả mọi người lại tràn ngập khí tức nguy hiểm.

Một luồng uy thế khủng bố bao phủ xuống, khí tức kia rất là đáng sợ, khiến cho tất cả mọi người đều ngơ ngác biến sắc.

Huyền Diệu đại sư của Huyền âm cốc nhất thời sợ hãi kêu to lên:

- Sát trận, là sát trận bên trong Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, ẩn chứa oai của Võ vương, kéo dài không dứt. Bất kỳ võ giả nào bên dưới Võ Vương thất cấp, chỉ cần bị thất thải hà quang này đụng vào thì sẽ bị diệt trong nháy mắt. Đối với cường giả Võ Vương thất cấp cũng có lực sát thương rất lớn.

Dưới thanh âm hoảng sợ của Huyền Diệu đại sư, sắc mặt mọi người đều đại biến. Dùng ánh mắt cảnh giác nhìn lên trên thất thải hà quang giống như áng mây không ngừng biến hóa trên bầu trời, ánh mắt cực kỳ âm trầm.

- Đường Chiêu huynh, chậm động thủ đã. Để cho ta nghe một chút, để xem rốt cuộc tiểu tử này muốn nói cái gì. Sau khi nghe xong động thủ nữa cũng không muộn.

Nghiêm Tung thấy thế, trong con ngươi xuất hiện một tia cảnh giác, đột nhiên mở miệng nói.