Bạn có thể học cách bước chân vào trái tim ai đó.
1.
Đúng vậy, ngoài Tề Vũ, Đồng Đồng không thích ai cả!
Đã lâu lắm rồi nhưng mối quan hệ giữa hai người họ vẫn duy trì như trạng thái ban đầu, mối quan hệ giữa Hứa Hân Di và Lục Hy Thần thì lại có sự phát triển thần tốc. Hứa Hân Di nói, tình yêu có lẽ cần phải tốc chiến tốc thắng, “hiệu suất” của Đồng Đồng kém quá!
Tình cảm của Đồng Đồng lúc nào cũng chỉ hạn chế trong tưởng tượng của mình. Bên cạnh Tề Vũ lúc nào cũng có Hạ Khả làm phiền, hơn nữa anh cũng rất bận rộn. Nếu bị Tề Vũ từ chối khéo léo, chắc chắn cô không thể ở lại phòng tranh thêm một phút nào nữa, sau này ngay cả cơ hội để gặp anh chắc cũng khó.
Đồng Đồng lên mạng “Midnattsol”, cô vừa mở trang chủ ra vừa cười nhạo bản thân. Cô cảm thấy mình cũng giống như những kẻ hâm mộ mất đi lý trí, lén theo dõi cuộc sống của Tề Vũ, thực sự là không thoải mái.
Ở trang chủ, bức tranh vẽ căn phòng đầy ghế đã được tải lên, lời bình luận và comment rất nhiều. Sau đó, cô tìm thấy một bài viết khác trên diễn đàn, tiêu đề là: Thảo luận về người con gái thích hợp với Tề Vũ nhất.
Đồng Đồng rất khâm phục những người hâm mộ này, họ liệt kê ra hết những cô gái nổi bật nhất, ưu tú nhất ở trường, hình như đang “tuyển phi” cho Tề Vũ vậy.
Người đầu tiên là Hạ Dương.
Hạ Dương mặc dù là học sinh của trường khác, nhưng là bạn thanh mai trúc mã với Tề Vũ, hơn nữa còn có tài năng cùng lĩnh vực với Tề Vũ. Từ nhỏ cô đã bắt đầu vẽ tranh, học đại học, chuyên ngành của cô là tranh thủy mặc, năm thứ nhất, bức tranh “Non nước Giang Nam” của cô đã được Bảo tàng Mỹ thuật chọn trưng bày.
Những dòng chữ này khiến Đồng Đồng nản lòng.
Trên mạng còn đăng hai bức ảnh.
Một bức là ảnh Tề Vũ đang che mưa cho Hạ Dương, hình như là chuyện xảy ra trong chuyến du lịch mùa xuân, đằng sau họ là cánh đồng hoa vàng rực, Tề Vũ nghiêng mắt nhìn Hạ Dương rất dịu dàng, còn Hạ Dương thì hơi xấu hổ, cúi đầu, nhìn vào chú bướm màu đỏ đậu bên cạnh. Một bức ảnh khác là ảnh của Tề Vũ và Hạ Dương khi tốt nghiệp trung học, họ đứng dưới một gốc cây ngân hạnh, đầu hơi nghiêng, tựa sát vào nhau, cả hai đều cười rất vui vẻ. Đồng Đồng chưa bao giờ thấy Tề Vũ cười vui như thế!
Tề Vũ và Hạ Dương quen nhau đã lâu như vậy, chắc chắn là có cơ sở tình cảm rất vững vàng! Đồng Đồng nhìn hai bức ảnh, trong lòng thoáng run rẩy, buồn như thể chiếc áo mà mình thích và cất giấu rất lâu, nay phát hiện ra nó thích hợp với người khác.
Những người bạn quá quen thuộc, quen nhau quá lâu thì lại không bao giờ tới được với nhau – đây là lời Hứa Hân Di từng nói.
Cho dù kết quả như thế nào, Đồng Đồng cũng quyết định phải nói cho Tề Vũ biết tình cảm của mình.
Chiều thứ hai, phòng tranh không một bóng người.
Đồng Đồng ngồi bên cạnh Tề Vũ nhìn anh phối màu. Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, không lớn nhưng cũng đủ làm ướt mặt đất, phát ra những tiếng tí tách nho nhỏ. Cô nhìn Tề Vũ quệt một lớp màu đen lớn lên quá nửa chiếc đĩa sơn, sau đó lại phối thêm màu xanh, màu đỏ, màu xám, các loại màu sắc được phối với nhau như làm ảo thuật, dưới nét bút vẽ, màu sắc hiện lên một cách thần kỳ, trong màu xanh có màu vàng, trong màu vàng có màu đen, còn có rất nhiều màu sắc khác mà cô không biết gọi tên. Hình như Tề Vũ đang vẽ bầu trời sao, một bầu trời tối đen như mực, những vì sao cố gắng tỏa sáng lấp lánh, như những hạt vừng được rắc lên trên.
Đồng Đồng đang say sưa thưởng thức thì bỗng nhiên một tiếng “bịch” vang lên, bảng màu vẽ trên tay Tề Vũ rơi xuống đất, rồi một tiếng “bịch” tiếp theo, anh vứt bút vẽ lên trên. Anh bực bội đẩy giá tranh về một bên, khiến một chiếc bút chì treo trên đó bị rơi xuống, sau đó, cả giá vẽ nghiêng đi, đổ lên nền đất khiến Đồng Đồng giật nảy mình.
Tề Vũ đi về phía cửa sổ, nhìn vào trời mưa ngoài kia, trầm ngâm không nói.
Đồng Đồng lúc này mới biết, thì ra cũng có lúc anh nổi giận. Cô đi về phía anh, đưa cho anh một lon bia hoa quả.
Tề Vũ không nói gì, chỉ nhìn về phía sân vận động ngoài cửa sổ. Cột bóng rổ trên sân vận động đã cũ, rổ bóng cũng sắp tung ra. Có một cậu bé đang học đập bóng thì nhưng bỗng dưng trời đổ mưa nên luyến tiếc bỏ đi. Không khí thật là buồn. Tề Vũ dường như đang suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt mông lung như màn mưa.
Đồng Đồng đang nghĩ xem làm thế nào để mở miệng nói với anh thì Tề Vũ nói khẽ:
- Nghe nói em làm thêm cả ở tòa soạn tạp chí của trường? Em thiếu tiền sao?
Đồng Đồng nói:
- Thiếu tiền… cái này, cũng có một chút.
Tề Vũ đưa tay lên gạt mấy sợi tóc vương trên trán, trả lời:
- Nếu em có gì khó khăn thì anh có thể giúp em.
Đồng Đồng nghĩ, em còn muốn không có khó khăn gì thì tạo ra khó khăn để anh giúp em. Nhưng ngay sau đó cô lại nói:
- Ồ, không cần đầu! Em có thể lo được.
Tề Vũ gật đầu, quay người lại, dựa lưng vào cửa sổ, nói:
- Em không cần quá khách sáo với anh.
Đồng Đồng hơi hồi hộp, suýt chút nữa thì cô đã buột miệng nói: “Em tới phòng tranh không phải vì thiếu tiền, mà vì em thích anh, thích được ở gần anh”. Nhưng cân nhắc một hồi lâu, cô lại nói với giọng bình thường:
- Anh đã có người con gái nào mà mình thích chưa? Ừm… có người nhờ em hỏi như vậy.
Tề Vũ im lặng một lát, nói:
- Có.
Tim Đồng Đồng đập nhanh hơn, cô đặt tay lên cửa sổ, khung cửa bằng xi măng như có một cơn sóng lớn ập tới, tay cô bắt đầu run rẩy. Cô hít vào một hơi, giả vờ như không quan tâm lắm, hỏi:
- Người đó… trên mạng nói là Hạ Dương.
Tề Vũ không trả lời.
Đồng Đồng hít sâu hơn, rất muốn giống như trên tivi vẫn nói, rằng có người đã thích anh lâu lắm rồi, anh có biết không? Cô ấy đang ở trước mặt anh! Cô ấy đang khóc vì sự nhát gan của mình.
Bỗng dưng Tề Vũ nói:
- Thứ bảy này mọi người cùng đi vẽ ở ngoại ô, hôm đó em có thể nghỉ.
Đồng Đồng “ồ” một tiếng thật dài.
Một lúc lâu sau, Tề Vũ quay người lại nhìn cô, Đồng Đồng cũng nhìn anh – đằng sau hai người là cơn mưa mịt mùng. Những giọt mưa ngoài cửa sổ thấm dần vào lòng đất, Tề Vũ đặt tay lên vai Đồng Đồng, khẽ phủi nhẹ, định nói cái gì đó nhưng lại thôi – khoảng cách giữa họ thật gần. Đồng Đồng kêu lên một tiếng:
- Tề Vũ!
Tề Vũ nhìn vào mắt cô, mấp máy khóe môi, hơi do dự, nhưng vẫn nói:
- Đồng Đồng, anh biết tình cảm của em. Từ trước tới nay anh luôn coi em như em gái mình, như là một người bạn thân thiết. Nếu em vì anh mới tới phòng tranh làm người mẫu, anh cảm thấy rất có lỗi! Bạn gái của anh là Hạ Dương, anh thích cô ấy đã ba năm nay rồi.
Thì ra, hoàng tử Tề Vũ trong lòng Đồng Đồng thực sự thích Hạ Dương, hơn nữa còn thích cô ấy đã ba năm nay.
Ông trời ơi!
Đồng Đồng cảm thấy cả người mình như bị rơi vào một hố băng, chân cô mềm nhũn ra. Cảm giác này giống như cá đang nuốt phải gai, cảm giác đau đớn dần dần lan khắp cơ thể, trái tim cô như tê dại.
Còn chưa mở miệng ra mà đã bị từ chối, chút lòng tự trọng của Đồng Đồng át đi cả tình cảm trong cô. Cô nắm vạt áo của mình, nói:
- Ai nói là em thích anh! Nếu em thích một ai đó thì tiền đề phải là người đó thích em trước! Yêu đơn phương thật là ngốc! Em không bao giờ làm những chuyện để mình phải chịu thiệt đâu! Em đâu phải tới làm người mẫu vì anh, em làm thêm là vì tiền! Em phải tiết kiệm tiền. Em chẳng nói gì cả, sao anh biết em thích anh, anh cũng…
Đồng Đồng nói năng lộn xộn, cũng không biết là mình đang nói gì.
Tề Vũ nhìn cô, vỗ vai cô nói:
- Ngốc quá!
Đồng Đồng im lặng, cô nhìn anh, tưởng tượng đến cảnh tượng của mình lúc này, lại càng buồn.
Một lúc lâu sau, Đồng Đồng đấm mạnh vào người anh, nói:
- Đừng tự tưởng tượng nữa! Em chỉ thích anh một chút xíu bằng móng tay thôi. Anh hiểu không? Em không vì bị anh từ chối mà buồn đâu. Chúng ta chỉ là bạn, là anh em thôi.
Đồng Đồng vừa nhát gan, vừa tự ti, cuối cùng cũng nói được một câu đúng lòng mình. Tề Vũ mỉm cười đưa tay ra, Đồng Đồng vỗ vào tay anh thật mạnh.
Hai người nhìn nhau, miễn cưỡng mỉm cười. Đồng Đồng cầm lon cô ca cụng vào lon bia của anh, uống một hơi rồi hỏi:
- Anh thích Hạ Dương, tại sao lại không công khai ra?
Tề Vũ nhìn ra ngoài, chậm rãi nói:
- Anh và cô ấy cùng học vẽ tranh từ hồi trung học, đều được mọi người coi là những người có năng khiếu nhất trong lĩnh vực này. Hạ Dương thi đại học, điểm thi hơi kém một chút nên không thi đỗ vào trường mình, bị bố cô ấy mắng suốt một năm trời. Bố Hạ Dương và thầy giáo anh là bạn học. Bọn anh đã phụ lòng kỳ vọng của mọi người, làm sao dám công khai quan hệ tình cảm được? Thực ra có lúc, anh cũng không biết mình với Hạ Dương có thể gọi là yêu nhau không, bọn anh chỉ nắm tay nhau có một lần, ngoài cảm giác sợ hãi, không thấy chút gì là lãng mạn. Lòng tự trọng của cô ấy quá cao, từ sau khi thi đại học kém điểm anh, cô ấy luôn cảm thấy anh coi thường cô ấy. Bọn anh lúc nào cũng bị thầy giáo đem ra so sánh với nhau, cô ấy cũng coi anh là đối thủ cạnh tranh, nói khó nghe một chút thì cô ấy luôn đố kỵ với anh, nổi giận với anh một cách khó hiểu, nhưng ngoài cô ấy ra, anh chưa từng thích người con gái nào khác.
- Ngay cả người mà mình thích nhất cũng đố kỵ, cũng ganh đua, tình cảm này sao lạ vậy? – Đồng Đồng thấy thật khó hiểu.
Tề Vũ nhìn Đồng Đồng, sau đó nói:
- Anh có thể hiểu được cô ấy, cô ấy mang trên mình kỳ vọng của gia đình, gia tộc cô ấy có rất nhiều người nổi tiếng trong lĩnh vực nghệ thuật, cô của cô ấy làm công tác giảng dạy nghệ thuật tại Pháp, chị họ là violonist nổi tiếng, cô ấy…
Đồng Đồng không biết nói lời nào. Gia đình đó quả là khác người! Cô cảm thấy mình không có lý tưởng gì, sống ngày này qua ngày khác, không có tinh thần cầu tiến. Bố thường dạy cô rằng, làm người thì phải cố gắng tiến lên, nhưng cũng phải sống thật vui vẻ. Đồng Đồng chỉ nhớ có câu sau.
Tề Vũ lại nói tiếp:
- Hôm nay Hạ Dương lại tới phòng tranh, cô ấy mang một bức tranh mới hoàn thành cho anh xem. Anh nói tranh của cô ấy không cởi mở, quá câu nệ. Anh khuyên cô ấy không nên chỉ chú ý vào hình thức bức tranh, quá chú trọng vào tiến bộ kỹ thuật vẽ, nên lắng nghe cảm nhận của trái tim mình… Tóm lại là phê bình cô ấy một hồi, cô ấy nổi giận, xé rách bức tranh rồi bỏ đi. Anh lại làm cô ấy không vui rồi. Từ lúc cô ấy đi, anh vẫn ngồi ở đây, tâm trạng rất khó chịu, không vẽ được gì cả.
Chắc là vì Tề Vũ quá nhạy cảm với những việc của Hạ Dương. Vừa là đối thủ cạnh tranh, vừa là người yêu, mối quan hệ thật phức tạp. Trong lòng Đồng Đồng nghĩ vậy, bất giác thấy thông cảm cho Tề Vũ – một người con trai ưu tú như vậy, một cô gái yếu thắng như vậy, liệu bọn họ sẽ thế nào nhỉ? Cô cảm thấy thật không công bằng, thấy mình nên giúp anh, bèn hỏi Tề Vũ:
- Nếu theo em thì hai người vẫn chưa thực sự yêu nhau. Anh đã hôn cô ấy chưa?
- Vẫn chưa. Chưa có cơ hội…
Đồng Đồng nhìn anh, nghiêm túc nói:
- Anh nên hôn cô ấy, dùng sự dịu dàng của tình yêu để chinh phục cô ấy.
- Em đã hôn người con trai nào chưa?
Đồng Đồng đỏ mặt – từ trước tới giờ cô chưa bao giờ nói chuyện về nụ hôn với con trai, nhưng cô cố làm ra vẻ bình tĩnh:
- Không nói cho anh biết. Có điều theo kinh nghiệm của em thì anh nên nhìn sâu vào mắt cô ấy vài phút, sau đó hôn cô ấy bất ngờ. – Thực ra những điều này cô đều đọc được trong tiểu thuyết tình cảm.
Tề Vũ nhìn cô nghi hoặc, xem ra anh cũng không có mấy kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Mối quan hệ của đôi tình nhân này trong sáng như một tờ giấy trắng, điều này khiến Đồng Đồng càng thông cảm cho anh hơn. Cô là kẻ ngoài cuộc, nghiêm túc đề nghị anh:
- Con gái thích một nụ hôn thật sâu. Giống như thế này, tới gần một chút, gần một chút! Đúng rồi…
Cô nhìn sâu vào mắt Tề Vũ, dần dần ghé mặt mình lại gần. Tề Vũ cũng nghiêm túc nhìn vào mắt cô, hàng lông mi khẽ động đậy, như cánh chuồn chuồn đang lay động.
Đồng Đồng tiến lại gần Tề Vũ, mắt nhắm hờ, thở nhẹ một hơi lên môi anh.
Hai kẻ ngốc trong sáng, cảm giác này thật là kỳ diệu! Đồng Đồng cảm thấy anh hơi run rẩy.
Đúng vào lúc họ sắp không kìm chế được mình thì bỗng dưng một tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa đập mạnh vào tường rồi nặng nề bật trở lại – có người lao ra ngoài.
Tề Vũ đứng thẳng người lên, đuổi theo cái bóng, gọi lớn:
- Hạ Dương! Hạ Dương!
Bầu trời tối lại, Đồng Đồng đứng ở cửa sổ, nhìn thấy một người con gái chạy trong mưa, ném mạnh chiếc ô màu lam nhạt xuống đất. Cô gái cúi đầu, chạy vào trong mưa gió, quần áo cô bị gió thổi bay phần phật – ngay cả lúc cô chạy trong giận dữ, trông cũng vô cùng xinh đẹp.
Làm thế nào bây giờ? Lần này thì hiểu lầm to rồi!
Tề Vũ nhặt chiếc ô dưới đất lên rồi đuổi theo, trong cơn mưa chỉ nhìn thấy hai cái bóng mờ mờ dần biến mất.