Trở về phòng Mộ Dung Hi Nguyệt xấu hổ ngã vào giường, đem gối thêu hoa tại đầu giường cầm lên. Ai nha, mới vừa rồi mất thể diện chết, mà trước mặt vẫn toàn là hình ảnh của tên đại khốn kiếp đó.... Đáng chết, ta đây là thế nào, làm sao sẽ đối với tên khốn kia... Đối với tên khốn kia.. Nhớ tới tấm lưng tuy không rộng nhưng vô cùng ấm áp của hắn hôm qua, mùi hương trên người vô cùng dễ chịu, còn ôn nhu vì mình thoa thuốc, buổi sáng hôm nay còn nở nụ cười đó với mình, Mộ Dung Hi Nguyệt khó chịu mặt lại đỏ, lòng cũng vô cùng rối loạn.
A a a a a, ta không sống được nữa, từ hôm qua tới giờ trong đầu toàn nghĩ đến Hách Liên Minh Kính.
Càng suy nghĩ càng loạn, ngồi dậy, cầm gối thêu hoa, bắt đầu nện, trong miệng lẩm bẩm "Đều là do ngươi, đều là tại ngươi làm hại, làm hại ta trong đầu đều là ngươi, làm hại ta tâm hoảng ý loạn...."
Ngay sau đó, Hách Liên Minh Kính vừa vặn cầm bát nước đường đỏ đến cho Đại tiểu thư, đứng ở cửa thì thấy một vị Đại tiểu thư ở trong phòng mình hung hãn đánh vào cái gối thêu hoa, bộ dạng rất tức giận, đem gối làm Hách Liên Minh Kính, miệng nói "Hách Liên Minh Kính, ngươi là tên đại khốn kiếp, đồ lưu manh.." Mặt đầy tức giận nói "Ta đánh ngươi hại ta mất thể diện, ta đánh ngươi hại ta tâm tình phiền não.. làm thịt ngươi" Mộ Dung Hi Nguyệt đem tất cả phản ứng dị thường của mình đổ hết cho Hách Liên Minh Kính.
Một cái gối thêu hoa cứ như vậy bị Mộ Dung Hi Nguyệt giày xéo hận không thể xé rách nó.
Hách Liên Minh Kính ở ngoài cửa không nhịn được nuốt nước miếng một cái, má ơi, ta như thế nào lại đắc tội với vị Đại tiểu thư này vậy, bộ dáng kia như thể hận không được phát tiết nên đem gối ra xem như ta mà đánh. 1
Nhìn nước đường đỏ trong tay một chút, bảo toàn mạng sống rất trọng yếu, lúc đang định ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách lại bị Mộ Dung Hi Nguyệt phát hiện "Ai ở bên ngoài?"
Xong rồi, xong rồi, xem ra là không đi được.
Hách Liên Minh Kính mặt đầy nụ cười, xoay người "Đại tiểu thư, là ta.."
Mộ Dung Hi Nguyệt thấy Hách Liên Minh Kính, ho khan hai tiếng, che giấu hành động ngây thơ mới vừa rồi của mình "Ngươi, ngươi tìm bổn tiểu thư có chuyện gì?"
"Ta vội tới đưa nước đường đỏ cho Đại tiểu thư." Hách Liên Minh Kính đem nước đường đỏ để xuống, vội vàng lui về phía sau mấy bước.
"Nước đường đỏ? Đưa nước đường đỏ cho ta làm gì?" Mộ Dung Hi Nguyệt hỏi.
"Cái đó cái đó tới, uống nước đường đỏ sẽ khá hơn chút."
"Cái đó là cái nào?"
"Chính là cái đó cái đó a..." Hách Liên Minh Kính đảo cặp mắt, không phải muốn mình nói toẹt ra chứ.
"Lộn xộn quá, không hiểu ngươi nói gì. Nếu đã đưa tới, bổn tiểu thư liền cho ngươi chút mặt mũi, uống tạm vậy." Mộ Dung Hi Nguyệt đi tới, định bưng bát nước đường đỏ lên. Ngay lúc Mộ Dung Hi Nguyệt đi tới, Hách Liên Minh Kính vội vàng lui về sau mấy bước, đứng gần cửa, tìm cơ hội chuẩn bị chạy trốn.
Ở ngoài cả bốn được mọi người tung hô là tứ đại mỹ nam của Bắc Tống tinh thông cầm kì thi hoa y thuật cao minh, trong triều được mọi người kính nể là tứ đại thống lĩnh văn võ song toàn, đang yên ổn chức vị bỗng một ngày Hoàng Thượng ban hôn cho một trong bốn người, về sau liên tiếp xảy ra những sự việc không ai lường trước được, một bên oan gia đại chiến, một bên luôn tìm ra sự thật trong những vụ án bí ẩn.
"Ngươi đứng cách xa như vậy làm gì?" Mộ Dung Hi Nguyệt hơi nhíu mày, có chút không vui nói.
"Không có, không có gì, Đại tiểu thư, ngươi uống đi, uống đi!"
Hách Liên Minh Kính càng nói không có gì, Mộ Dung Hi Nguyệt càng cảm thấy không thoải mái, buông bát nước đường đỏ xuống, trầm mặt nói "Bổn tiểu thư là hồng thủy mãnh thú hay là yêu ma quỷ quái? Cần phải cách bổn tiểu thư xa như vậy ngươi mới cảm thấy an toàn hay sao!"
Nguy rồi, Đại tiểu thư tức giận, Đại tiểu thư đang trầm mặc, sắc mặt rất không tốt, giống như báo hiệu trước sẽ có bão nổi lên vậy. Vội vàng bước tới gần mấy bước...
Ngươi, ngươi đứng gần như vậy làm gì?" Khoảng cách hai người gần vô cùng, gần đến nỗi Mộ Dung Hi Nguyệt có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của Hách Liên Minh Kính, thật vất vả mới có thể bình tĩnh lại vậy mà chỉ trong chốc lát lại nhảy lên nữa.
"Chứng minh ngươi không phải hồng thủy mãnh thú yêu ma quỷ quái đó mà."
"Ngươi... Ngươi đi ra ngoài cho ta.." Mộ Dung Hi Nguyệt không được tự nhiên đẩy Hách Liên Minh Kính ra, chỉ cần Hách Liên Minh Kính đến gần mình là có thể dễ dàng khiến cho lòng mình không thể khống chế được, ngay cả hô hấp cũng có chút gấp gáp.
Hách Liên Minh Kính bị đuổi ra có chút khó hiểu, nghi ngờ hỏi "Không phải ngươi nói...."
"Nếu không cút, bổn tiểu thư sẽ lấy roi da phục vụ ngươi!" Mộ Dung Hi Nguyệt xoay người, đưa lưng về phía Hách Liên Minh Kính.
"Đừng mà ~ ta đi, ta đi liền, đi lập tức." nghe được hai chữ roi da, Hách Liên Minh Kính sợ hãi vội vàng chạy ra ngoài.
Thiệt là, trách mình cách nàng quá xa xem nàng như hồng thủy mãnh thú. Đi tới gần thì lại cầm roi đối phó mình. Đại tiểu thư không phải khó hầu hạ như vậy, quả nhiên nữ nhân là loài động vật thay đổi thất thường, nhất là nữ nhân kỳ kinh nguyệt không chọc nổi a, không chọc nổi.
Trời ạ, ta là điên rồi sao. Mộ Dung Hi Nguyệt che trán, vô lực nằm ở trên bàn.
Hai ngày kế tiếp, Mộ Dung Hi Nguyệt không phải là cố ý không đếm xỉa đến sự tồn tại Hách Liên Minh Kính, thì chính là đối với Hách Liên Minh Kính cứ như là trứng gà chọn xương vậy, thí dụ như "Nụ cười của ngươi sao mà khó ưa thế, không cho phép ở trước mặt bổn tiểu thư cười như vậy."
"Ách, ta mỗi ngày đều cười như vậy mà." Hách Liên Minh Kính có chút không biết làm sao, nơi nào có người không cho phép cười chứ.
"Bổn tiểu thư nói không cho phép là không cho phép." Thật ra là nụ cười ấy quá mức rực rỡ, mê ly mắt mình, mê hoặc lòng mình.
"Y phục khó coi như vậy không cho phép mặc."
"Nhưng mà bọn họ đều nói ta mặc rất đẹp mà."
"Bổn tiểu thư nói khó coi liền khó coi, đổi mau!" Thật ra là sau khi mặc vào, dáng người Hách Liên Minh Kính càng thêm mảnh khảnh, thanh tú làm tâm mình loạn một hồi.
"Ăn ung dung thong thả như vậy làm gì? Ngươi cũng không phải là nữ nhân, một chút khí khái nam tử cũng không có."
Ta vốn là nữ, có được hay không, câu này Hách Liên Minh Kính không dám nói, chỉ đành phải ngoan ngoãn nhanh chóng lùa cơm vào miệng. Thật ra là cách ăn này quá mức mê người, người khác nhìn vào cũng phải chảy nước miếng.
Đáng thương Hách Liên Minh Kính, một mực đem hành động khác thường mấy ngày này của Mộ Dung Hi Nguyệt quy tội cho kỳ kinh nguyệt, chỉ hy vọng kỳ kinh nguyệt Đại tiểu thư có thể nhanh lên một chút kết thúc.
Mà Mộ Dung Hi Nguyệt cũng ở đây phiền muộn hành động dị thường mấy ngày này của mình, nhức đầu ngã xuống giường, tỉnh lại phải xem xét lại bản thân rốt cuộc là bị làm sao.
Vào một đêm, bên ngoài nha môn trấn Thái Bình một trận xôn xao, cửa bị người gõ.
Người đâu, trực tiếp cầm ra lệnh bài chặn lại tầm mắt Đại Bảo "Thái thú đại nhân có lệnh, tất cả người trong thái bình huyện nha đợi lệnh, lùng bắt nữ phi tặc Kim Yến Tử."
Đại Bảo dụi mắt một cái, thấy rõ chữ trên lệnh bài, vội vàng chạy về "Đại nhân, đại nhân, đại nhân ~~ "
"Kêu la cái gì a, đã trễ thế này rồi có để người khác ngủ hay không hả?" Hách Liên Minh Kính bị Đại Bảo đánh thức, thiệt là ban ngày bị Đại tiểu thư đối với mình xói mói đủ, thứ buổi tối cũng không để cho người ta ngủ ngon giấc.
"Đại nhân, đại nhân, Thái thú đại nhân phái người tới. Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại" Đại Bảo liều mạng nện cửa phòng Hách Liên Minh Kính.
Thái thú đại nhân? Thái thú đại nhân!!
Hách Liên Minh Kính vội vàng bò dậy, nhanh chóng mặc y phục vào. "Người ở đâu?"
"Ở ngoài cửa ~ "
Ngoài cửa ------
"Ty chức Long Đào, là Đao bộ đầu của Thái thú đại nhân bái kiến Hách Liên đại nhân."
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Hách Liên Minh Kính nhìn mười mấy nha dịch đứng ở cửa giơ đuốc hỏi.
"Hôm nay nữ phi tặc Kim Yến Tử xông vào nhà Thái thú đại nhân trộm đi bảo vật tổ truyền của Thái thú đại nhân, cho nên Thái thú đại nhân hạ lệnh phong tỏa tất cả cửa thành, tất cả huyện nha nha dịch chuẩn bị sẵn sàng, bắt nữ phi tặc."
Nữ phi tặc! Nghe được ba chữ này, tròng mắt Hách Liên Minh Kính sáng lên, nữ phi tặc trong truyền thuyết rốt cuộc xuất hiện.
Không biết phía đông ai đó kêu một tiếng "Kim Yến Tử, ở nơi này, Kim Yến Tử ở nơi này ~ "
"Đuổi theo!" Long Đào quơ tay, tất cả nha dịch đi theo Long Đào phía sau, đuổi theo.
"Đại nhân ~" Nha dịch trấn Thái Bình cũng mang trang bị chờ lệnh.
"Chúng ta cũng đuổi theo.." Hách Liên Minh Kính ra lệnh một tiếng, nha dịch trấn Thái Bình theo ở phía sau.
Sương gió lạnh rơi, ánh trăng trong sáng.
Một người mặc hắc y dung nhập vào ngân quang trung, ở trên nóc nhà lúc cao lúc thấp, sau lưng ba tên bộ đầu theo ở phía sau. Dốc hết toàn lực đuổi theo hắc y nhân phía trước.
Mà hắc y nhân phía trước giống như chim én vậy nhẹ nhàng nhanh nhẹn, tựa hồ không có dùng bao nhiêu khí lực, khoảng cách càng được nới dài ra. Ba tên bộ đầu sau lưng căn bản không đuổi kịp. Mà phía dưới nóc nhà một đám nha dịch giơ cây đuốc chạy theo, cũng không dám buông lỏng, đợi hắc y nhân nhảy xuống xúm lại bắt.
Trong ánh trăng, Sở Yên khóe miệng hơi nâng lên, đột nhiên như một ảo ảnh, biến mất. Khiến cho tất cả mọi người cả kinh người đâu? Đi nơi nào?
Tất cả mọi người đều đang tìm mục tiêu, khi mục tiêu lúc xuất hiện lần nữa, đã cách bọn họ rất xa. Sở Yên bay qua đầu Hách Liên Minh Kính, ngoái đầu nhìn Hách Liên Minh Kính.
Là nàng sao? Ánh mắt kia, bóng dáng kia!
Long Đào chuẩn bị cưỡi ngựa đuổi theo, lại bị Hách Liên Minh Kính kéo xuống. Vì để giải đáp sự nghi ngờ của mình, Hách Liên Minh Kính lên ngựa "Mượn ngựa dùng một chút nha, giá..."
Cưỡi ngựa đuổi theo hướng hắc y nhân.
Giống như cố ý chờ Hách Liên Minh Kính vậy, Sở Yên bay vào trong rừng ở trên một thân cây, ngừng lại. Biết Hách Liên Minh Kính xuất hiện, Sở Yên ẩn nấp trong rừng, đứng trên một thân cây nhìn xuống.
"Hu -----" ngựa ngừng lại. Nhìn hắc y nhân đứng ở trên cành cây, vẫn là y phục dạ hành bó sát người, một miếng vải đen che dung nhan.
"Ta có nói qua, lần gặp mặt tiếp theo ngươi sẽ biết thân phận của ta."
"Ngươi là nữ phi tặc Kim Yến Tử?"
"Thế nào, biểu tình của ngươi một chút cũng không kinh nhạc."
"Sao phải kinh ngạc chứ, là nữ phi tặc Kim Yến Tử, hay là những phi tặc khác có cái gì khác nhau sao?" Hách Liên Minh Kính không cho là đúng nói.
"Không có gì khác nhau, đều là phi tặc thôi, ngươi biết thân phận ta rồi định bắt ta sao?"
Hách Liên Minh Kính sờ càm một cái "Ta là quan, ngươi là kẻ gian mà, bắt là phải bắt, bất quá nghe nói ngươi khinh công rất giỏi, không biết có bắt được hay không."
Sở Yên khẽ cười nói "Ngươi muốn bắt ta, sợ rằng không bản lãnh này. Trước hay là học tốt khinh công rồi hãy nói."
"Ai nói bắt ngươi thì phải biết khinh công, không biết khinh công ta vẫn có thể bắt được ngươi" Hách Liên Minh Kính khẽ nâng càm, vô cùng tự tin nói "Có muốn đánh cuộc hay không?"
Đôi mắt Sở Yên chớp chớp "Được, nếu như ngươi có thể bắt được ta, ta liền đem bảo bối của Thái thú trả lại cho hắn, để cho ngươi giao nộp, ngươi đảm nhiệm xử trí. Nếu như ngươi thua đáp ứng ta một chuyện, như thế nào?"
Đáp ứng một chuyện? Vạn nhất giết người phóng hỏa cũng phải đáp ứng!
Sở Yên nhìn thấu cố kỵ Hách Liên Minh Kính "Ta tự nhiên sẽ không để cho ngươi đi làm chuyện giết người phóng hỏa, là chuyện có đạo nghĩa." "Một lời đã định, ba ngày sau ở nha môn trấn Thái Bình, ta để ở nơi đó một món bảo vật, nếu như ngươi có thể trộm đi, coi như ta thua." +