Cũng không thấy Nguyệt Vũ có động tác gì, chỉ là thoáng nâng tay.
Đầy bụng băn khoăn Tiêu Xuân Thu định hỏi rõ, môi vừa giật, bỗng nhiên một trận gió to thổi qua đỉnh đầu, thổi đến mọi người tóc bay áo loạn, thế nhưng rèm cửa cửa sổ sát đất đầu hành lang không chút sứt mẻ, Lưu Phỉ không khỏi kỳ quái: "Gió đâu ra?"
Không ai trả lời.
Nhìn con chim khổng lồ màu đen đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất, Huyền Huyễn sửng sốt một hồi, mới quay đầu hỏi Nguyệt Vũ: "Đó là gì?"
"Xà điêu, có thể xưng là trấm, thiên địch của xà."
"Đâu ra?" Huyền Huyễn rất hiếu kỳ, Nguyệt Vũ là từ đâu triệu hồi xà điêu.
"Cổ hồn như quỷ hồn, triệu hồi cổ hồn như đạo sĩ mời quỷ. Cõi âm không chỉ có quỷ hồn của người, cũng có quỷ hồn động vật."
Huyền Huyễn không ngờ nhìn Nguyệt Vũ, nhịn không được nói: "Bí mật của anh xem ra không ít, tôi cảm thấy mình là đứa ngốc."
Vốn lạnh mặt Nguyệt Vũ nhất thời bất an, "Tiểu Nguyệt, cậu mất hứng?"
Huyền Huyễn liếc anh, rủ mắt suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Nói không nói mất hứng hay sao, chỉ là đột nhiên cảm thấy anh rất xa lạ."
Nguyệt Vũ lạnh lùng như vậy khiến người rất có cảm giác xa cách, như minh nguyệt trên bầu trời, thấy được mà không chạm được.
Nguyệt Vũ không khỏi ngây ngẩn, yên lặng nhìn Huyền Huyễn.
Cậu vươn tay lắc lư trước mặt anh, "Tự nhiên choáng váng?"
Nguyệt Vũ vươn tay cầm tay cậu, nghiêm túc nói: "Tiểu Nguyệt, tôi không phải muốn gạt cậu, chỉ là tôi thích cậu, cậu thích tôi, không phải vì bối cảnh của chúng ta, mà là vì cậu là cậu, tôi là tôi."
"Ừ." Huyền Huyễn nhẹ nhàng ừ một tiếng.
"Cậu vẫn giận?" Nguyệt Vũ không xác định hỏi.
Huyền Huyễn liếc trắng, "Con mắt nào của anh thấy tôi giận?"
Nguyệt Vũ sờ mặt Huyền Huyễn, bĩu môi: "Nhìn lông mày cậu, đều sắp nhăn thành chữ xuyên, ánh mắt cũng không cười."
Huyền Huyễn dở khóc dở cười, "Anh là nói anh, hay nói tôi?"
Tiêu Xuân Thu bên cạnh quả thật nhịn không được, chen vào giữa hai người, đặc biệt thành khẩn nói: "Tôi xin hai vị cho tôi một cái thống khoái, tôi vẫn chưa mọi chuyện là thế nào."
Nguyệt Vũ vươn tay đẩy anh ra, bất mãn nói: "Trên đất có kéo, tự cho mình một cái thống khoái đi."
Tiêu Xuân Thu méo miệng, "Nguyệt Vũ, cậu rất không đáng yêu!"
"Tôi đương nhiên không đáng yêu, cũng không phải Tiểu Hoa."
Cùng Nguyệt Vũ câu thông thất bại, Tiêu Xuân Thu không thể làm gì khác hơn là quay lại với Huyền Huyễn, hy vọng cậu đại phát thiện tâm giải thích một chút.
Nhìn xà điêu bay tới trước mặt, Huyền Huyễn ném một câu: "Lát nữa nói cho anh."
Tiêu Xuân Thu ai oán, lòng hiếu kỳ không chỉ giết chết miêu, cũng sẽ giết chết người!
Nguyệt Vũ vươn tay để xà điêu đậu lại, cho Huyền Huyễn hai mắt tỏa sáng thấy rõ.
Xà điêu lớn lên cực kỳ uy vũ, đỉnh đầu có phần lông hình quạt màu đen, trên có sọc dọc màu trắng, toàn thân đen bóng, lông đuôi cùng màu, giữa có một sọc lớn màu xám trắng cùng vằn nhỏ màu trắng.
Tiểu Lục ỉu xìu bị xà điêu ngậm trong miệng, không thể động.
Huyền Huyễn vươn tay sờ lông đầu của nó, thấy có chút lạ.
Xà điêu quay đầu, né tránh bàn tay cậu, bộ dáng rất khó chịu.
Huyền Huyễn hưng phấn, làm rối lông đầu xà điêu.
Nếu không phải miệng ngậm Tiểu Lục, phỏng chừng xà điêu đã mổ Huyền Huyễn.
"Dữ cái gì? Có tin tao nhổ sạch lông mày, cho mày thành gà trụi lông không."
Xà điêu nổi giận, bỗng nhiên bay lên quào Huyền Huyễn.
"Làm càn!" Nguyệt Vũ giận mắng.
Xà điêu không thể làm gì khác hơn là thu hồi móng vuốt ủy khuất tiếp nhận Huyền Huyễn "âu yếm".
Huyền Huyễn cười ha ha, sờ đầu nó, "Ngoan! Mở miệng, giao kẻ lừa đảo này cho tao."
Xà điêu đầu tiên nghiêng đầu nhìn Nguyệt Vũ, thấy anh không biểu thị gì, mới nhả Tiểu Lục vào tay cậu.
Huyền Huyễn siết bảy tấc của Tiểu Lục, không nể mặt: "Tao rất nghiêm túc muốn giúp mày, mày dĩ nhiên gạt tao, tốt nhất có lý do, bằng không tao bán Tiểu Tiểu Lục của mày cho người nấu canh."
Tiểu Lục co giật một hồi, nước mắt lưng tròng, có vẻ đáng thương lại khổ sở.
Huyền Huyễn tâm niệm khẽ động, buông lỏng, đặt nó lại tay mình, vuốt đầu nó nói: "Tao biết mày nghe hiểu lời tao, kỳ thực, người làm vườn là Trương Nhàn giết, phải không? Mày vì sao giúp bà ta? Bà ta có ân với mày hay sao?"
Tiểu Lục cuộn mình, chôn đầu vào trong, đúng là quật cường quyết tâm không mở miệng.