Trương Nhàn không để ý Bùi Hiểu Nhã, sắc mặt âm trầm nhìn Hoa Phục Sinh lụn bại đầy bàn.
Bùi Hiểu Nhã thấy mất mặt, thu hồi nụ cười, rót một ly rượu đỏ nhấp một ngụm, lạnh lùng nói: "Chúng đã không cứu được."
Cô vươn tay đẩy tóc dài trên trán Trương Nhàn, đầu ngón tay khẽ lau qua nếp nhăn không thể nhận ra ở đó.
Thình lình, Trương Nhàn hất tay Bùi Hiểu Nhã ra, lạnh hỏi: "Lý Thi Dư có quan hệ gì với cô?"
Bùi Hiểu Nhã ưu nhã thổi bàn tay bị đánh hồng, nở nụ cười, "Bà nghĩ chúng tôi là gì?"
"Chị em song sinh."
Dung nhan hầu như giống hệt, khác chỉ là khí chất, Lý Thi Dư hồn nhiên, Bùi Hiểu Nhã diễm lệ.
Bùi Hiểu Nhã lại nhấp một ngụm, nở nụ cười, "Sai rồi."
Trương Nhàn để lộ kinh ngạc, không phải chị em?
Bùi Hiểu Nhã nâng ly uống sạch, cười hì hì nói: "Biết không, Tiểu Dư là con gái tôi, ha hả!"
Trương Nhàn giật mình không thôi, mẹ con? Không thể nào, khuôn mặt này, khuôn mặt này...
"Sao lại giật mình? Bà chẳng phải cũng mụ phù thủy sao? Dưỡng nhan cổ quả là thứ tốt, bất quá đáng tiếc, bảo bối của bà bị gã xấu xí kia đập chết, ha hả! Trán đã xuất hiện nếp nhắn, nếu không ăn tiếp, tin tưởng qua không bao lâu, nếp nhăn đáng sợ sẽ bò đầy khuôn mặt bóng loáng của bà, da thịt trên người cũng chậm rãi biến thành cây khô..."
"Câm miệng!" Trương Nhàn không tự giác che mặt, ánh mắt cuồng loạn, không, không... Bà không thể để chuyện như vậy xảy ra, không thể!
"Gã xấu xí kia là bà giết đúng không? Bất quá yên tâm, tôi sẽ làm chứng cho bà, chứng minh bà không phải hung thủ, bà phải cảm ơn tôi nha!"
"Ông ta không phải tôi giết." Trương Nhàn phủ nhận.
Bùi Hiểu Nhã sách sách hai tiếng, "Hà tất phủ nhận? Đây là sự thật, mà cũng kỳ, gã xấu xí kia không phải vẫn tận tâm tận lực chiếu cố dưỡng nhan cổ cho bà? Sao lại phát điên đánh chết chúng?"
"Cô động tay động chân với ông ta?" Ánh mắt Trương Nhàn rét lạnh, phẫn nộ cực kỳ.
Gã ở Trịnh gia làm vườn mấy chục năm, xưa nay trung với mình, bốn La Hán cũng là gã đề nghị mình chôn ở hoa viên, vì thế có thể khiến dưỡng nhan cổ càng thêm khỏe mạnh, hiệu quả không sai, đây là sự thật, chí ít sau khi chôn, số lần ăn dưỡng nhan cổ của bà giảm thiểu, không cần phải thừa nhận đau đớn lột da, gã quyết không phản bội mình, nhất định là Bùi Hiểu Nhã làm gì với gã, mới khiến gã thành kẻ điên, bà nhớ tới, từ khi gả vào, tiện nhân này đại bộ phận thời gian đều ở hoa viên, nhất định là ả đầu độc người làm vườn, nhất định là vậy!
Đúng rồi, ả và tiện nhân đoạt chồng mình là mẹ con, ả gả vào là vì trả thù, bọn Trịnh Minh là ả giết, sở dĩ giết mình cuối cùng, là vì khiến mình nhận hết dằn vặt, như năm đó mình làm với con gái ả.
Bà sai rồi, sớm biết thế nên ở ngày đầu ả gả vào giết ả! Giờ đã không được, dưỡng nhan cổ của bà không còn, mà ả có thể trẻ tuổi như vậy, nhất định cũng ăn chúng, bà phải trước bức ả giao ra mới để ả chết.
Bùi Hiểu Nhã như không biết Trương Nhàn nổi lên sát khí với mình, vẫn ngồi đó một ly lại một ly uống rượu.
Nhìn kỹ, tay cô đang run, cô sợ, sợ bọn họ sớm muộn sẽ có ngày tìm được mình.
Vốn dĩ cô cho có thể dựa vào bốn bức tượng La Hán chuộc tội, thế nhưng người làm vườn xấu xí kia đã đưa bốn bức tượng La Hán cho một thanh niên như trích tiên, đó là ai? Có phải người của Nam Cung gia, anh ta biết mình ở Trịnh gia nên tới kiểm chứng, là định giết mình diệt khẩu?