Huyền Hệ Liệt

Quyển 9 - Chương 5

Ghé trước cửa sổ nhìn Sở Hoàn lái xe rời đi, Yến Dương hởn hở xuống lầu.

Cậu không ngồi thang máy, mà là đi thang lầu, thang máy có mắt điện tử, Yến Dương muốn ngăn chặn tất cả chứng cứ bắt được mình, thế nên chọn thang lầu không gắn mắt điện tử, nếu không phải ban ngày không thể nhảy cửa sổ, cậu kỳ thực càng thích từ đó mà vào.

Yến Dương là trộm, thuộc về cấp bậc thần trộm, đối cậu mà nói muốn vào ngôi nhà chỉ có thiết bị bảo vệ bình thường của Sở Hoàn tuyệt không khó, mở cửa nhà anh còn dễ hơn mở cửa nhà cậu.

Đóng cửa, Yến Dương đầu tiên mở máy truy tung đeo trên cổ tay, làm trộm, Yến Dương rất cẩn thận, cậu gắn máy truy tung trên xe Sở Hoàn, phòng ngừa khi mình ăn vụng Sở Hoàn đột nhiên chạy về bị bắt.

Vô luận là cameras hình kim ở nhà hay máy truy tung trên xe, từ lẽ thường mà nói, hành vi này là trái pháp luật, thế nhưng trong quan niệm của Yến Dương, cậu không cảm thấy mình có sai, thị phi quan của cậu rất đơn giản, chỉ cần không tạo thành thương tổn cho người khác, vậy không tính sai.

Nói cũng kỳ quái, tuy Yến Dương biết Sở Hoàn đã nổi lên nghi ngờ với chuột là mình, thậm chí hận không thể hầm nó ăn, tình huống bình thường, cậu đã sớm ngừng lại, thế nhưng không biết vì sao, Yến Dương luôn nghĩ Sở Hoàn là người tốt, nghĩ anh sẽ không đối mình thế nào, cho dù bị bắt, đại khái chỉ mắng một trận rồi bỏ qua, ôm tâm tính này Yến Dương trái lại ngày càng táo tợn, một ngày không chạy xuống nhà Sở Hoàn ăn vụng, đã nghĩ cả người khó chịu, ngủ cũng không yên, cảm giác này như hôm nay có chuyện quan trọng gì chưa làm.

Yến Dương nghĩ mình trúng độc, trúng độc mỹ thực của Sở Hoàn, không có thuốc cứu, nếu có ngày Sở Hoàn dọn nhà, cậu nhất định sẽ dọn theo.

Đốm xanh trên máy truy tung không ngừng mà lóe, xác định tất cả bình thường, Yến Dương quen thuộc nhảy vào bếp.

Mở nắp, canh nóng hôi hổi, mùi thơm bốn phía, Yến Dương hít một hơi thật sâu, thơm quá!

Sở Hoàn độc thân, chén đũa trong tủ không nhiều, cho nên Yến Dương hữu ý mang chén tới.

Canh nhiều như vậy, uống một hai chén hẳn không bị phát hiện, huống hồ anh ta đi rất gấp, sẽ không phát hiện lượng canh thay đổi bao nhiêu, hắc hắc! Ý nghĩa mình có thể uống nhiều một chén, lucky!


Yến Dương múc đầy chén, cẩn cẩn dực dực bưng ra bếp, đặt trên bàn trà nhỏ phòng khách, lại vui vẻ chạy về lấy chút đá trong tủ lạnh, cậu rất sốt ruột, chờ không được canh lạnh rồi uống, tính ướp lạnh nó!

Yến Dương dùng muỗng múc một chút rồi liếm, gà tươi, dừa ngọt và mùi sữa hòa vào, có một thứ vị nói không nên lời, thật hạnh phúc, nếu người đàn ông này là vợ mình thì tốt!

Yến Dương cũng bất chấp nóng, rầm rầm chớp mắt uống sạch chén canh, liếm môi, thỏa mãn đến mắt mị thành đường.

Còn ngơn hơn tưởng tượng, nhất định phải uống thêm một chén!

Yến Dương đứng dậy, định vào bếp múc chén nữa, ấy vậy mà vừa đứng, hoa mắt kéo tới, thân thể lắc lư, tay chân như nhũn, cậu vội đỡ lấy sô pha, chống cũng không nổi, duy trì tư thế ôm chén lệch qua.

Yến Dương sợ hãi, sao có thể như vậy?! Lẽ nào anh ta bỏ độc?

Thế nhưng ngoại trừ tay chân bủn rủn vô lực, không có gì không thích hợp, ý thức rất thanh tỉnh, xem ra lần này không bỏ độc, mình có nên may mắn anh ta nhân từ nương tay? Yến Dương cười khổ.

Trừng mắt nhìn trần nhà phát ngốc một hồi, Yến Dương thấy mệt, mặc kệ, dù sao đi không được, nhìn thủng trần nhà cũng không có cách, trước ngủ một giấc rồi tính.

Khi mơ mơ màng màng, Yến Dương còn nghĩ Sở Hoàn rốt cuộc bỏ thuốc gì, nói là thuốc tê, lại không giống, nếu có thể lấy một chút thì tốt, sau này trộm dùng.

.........


......

...

Rung động cổ tay truyền đến khiến Yến Dương đang ngủ thoáng cái kinh tỉnh, không xong, Sở Hoàn đã về!

Trong nhà hôn ám, trời đã tối.

Yến Dương giãy dụa muốn đứng dậy, thế nhưng phát hiện thân thể vẫn mềm nhũn, nhúc nhích ngón tay cũng không được, thật không biết anh ta bỏ thuốc gì, dược hiệu kéo dài như vậy! Lúc này chết chắc rồi! Nhân tang đều có!

Rung động trên cổ tay càng ngày càng kịch liệt, đại biểu Sở Hoàn cách mình càng gần, Yến Dương sợ hãi song song có một loại chờ mong mơ hồ, không biết anh ta thấy chuột lớn như vậy sẽ phản ứng gì? Có lẽ sẽ trực tiếp xem mình thành trộm mà không phải chuột, được rồi, anh ta là cảnh sát, đại khái sẽ giam mình lại, không cần, cậu không muốn ngồi tù...

Khi miên man nghĩ, tiếng mở cửa truyền đến, trái tim Yến Dương thoáng cái nhảy lên cổ, cậu trừng mắt nỗ lực nhìn về phía cửa--

Đèn sáng, Sở Hoàn một tay cầm chìa khóa, một tay cầm mấy chai bia mắt to trừng mắt nhỏ với Yến Dương.

Thiếu niên mèo?! Sao cậu ta ở nhà mình, còn ôm cái chén tư thế buồn cười nằm trên sô pha?

Sở Hoàn đóng cửa lại, đặt bia lên bàn, từng bước tới gần, cúi đầu nhìn Yến Dương mắt mang kinh sợ.

Mồ hôi chảy trên chóp mũi, Yến Dương muốn ép ra nụ cười, thế nhưng thuốc tê Hàn Vũ xứng thật lợi hại, cơ mặt đều bị tê đến không tri giác, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cười gượng chào Sở Hoàn: "Anh, anh đã về? Sớm, sớm vậy?"

Sở Hoàn không nói gì, khom lưng rút ra cái chén Yến Dương ôm, bắt lên chóp mũi ngửi ngửi.

Thấy động tác của anh, Yến Dương nhất thời chảy mồ hôi lạnh.

"Chuột chết! Rốt cục bắt được mày!" Sở Hoàn tàn bạo nói.