"Chết tối qua?!" Đường Vân đầu tiên kêu lên, "Không khả năng?"
Bọn Sở Hoàn tuy không tin, nhưng bọn họ biết Tiêu Xuân Thu sẽ không nói giỡn.
Đường Vân rút ảnh ra, tỉ mỉ nhìn lại, lẩm bẩm: "Chết tối qua, sao có thể trong một đêm biến thành xác ướp ngàn năm? Xuyên qua thời không cũng không khoa trương như vậy."
Thượng Quan Hiên rút một tấm ảnh khác, "Các cậu nhìn."
Ảnh chụp một đoạn cánh tay phóng đại, có thể thấy rõ văn lộ trên da.
Mọi người trừng mắt dùng sức nhìn một hồi, lại không nhìn ra gì.
Sở Hoàn xấu hổ hỏi: "Lão đại, anh muốn bọn tôi nhìn gì?"
"Các cậu nhìn làn da cánh tay, còn rất mới đúng không?" Thượng Quan Hiên nhắc nhở.
Lúc này mọi người đã nhìn ra vấn đề, ánh mắt đầu tiên nhìn cánh tay này, sẽ khiến người nghĩ đây là thây khô, ánh mắt thứ hai, sẽ khiến người nghĩ người này có lẽ mắc bệnh như bắp thịt héo rút vân vân, ánh mắt thứ ba, sẽ khiến người phủ định hai kết luận trước, hoài nghi đây có lẽ là cánh tay của một người rất gầy, vì làn da trắng, nhìn qua rất co dãn, không giống thây khô nâu xỉn khô cứng.
"Nhìn ra vấn đề sao?" Thượng Quan Hiên hỏi.
Trầm mặc một lát, Sở Hoàn nói: "Tôi bắt đầu tin người này là chết tối qua."
Trần Nặc bỗng nhiên chen vào một câu: "Vì sao các cậu đều nói thi thể này giống thây khô, tôi ngược lại thấy giống thây ẩm."
Thây ẩm? Nghe Trần Nặc nói vậy, mọi người không khỏi lần nữa đặt mắt vào đống ảnh chụp, càng xem càng thấy thi thể này giống thây ẩm mà không phải thây khô.
Tiêu Xuân Thu nói: "Trần Nặc rất có kiến thức, pháp y khám nghiệm tử thi cũng nói vậy."
"Hàn Vũ cũng cho thi thể này là thây ẩm?" Đường Vân hỏi.
"Không phải Hàn Vũ."
Đường Vân có chút hồ đồ, "Cục chúng ta không phải chỉ có Hàn Vũ làm pháp y?"
Tiêu Xuân Thu liếc Thượng Quan Hiên, "Vụ án này không phải chúng ta phụ trách, là đồng sự lúc trước của Thượng Quan Hiên nhờ."
"Tôi đã biết, lão đại thừa dịp ông chú Hồ không ở kiếm thêm tiền!" La Minh kêu.
Sở Hoàn nói: "Cho dù ở ông chú cũng không quản được, bất quá lão đại không phúc hậu, cư nhiên cầm vụ án cục khác không giải quyết được tới xảo trá bọn tôi."
"Cái gì thêm tiền, không có tiền." Tiêu Xuân Thu khó chịu nói, "Thượng Quan Hiên miễn phí giúp người."
"Người? Ai nha, nam hay nữ?" Mọi người nhiều chuyện.
"Nam, thiết, cục khác luôn nhìn chúng ta không vừa mắt, đều mọc trên đỉnh, hà tất khách khí, hung hăng gõ một bút, cầm tiền mời cả cục ăn cũng tốt hơn bỏ vào túi bọn họ." Tiêu Xuân Thu càu nhàu.
Mọi người phụ họa.
Thượng Quan Hiên bất đắc dĩ nói: "Cậu ta không có tiền thưởng."
Tiêu Xuân Thu liếc trắng, "Cậu sao biết?"
"Vụ án này khiến cậu ta sứt đầu mẻ trán, đã bị phạt nửa năm tiền lương, còn nói gì tiền thưởng."
"Thật hay giả?" Tiêu Xuân Thu không tin.
"Tôi lúc nào gạt cậu?"
"Hừ!" Tiêu Xuân Thu hừ một tiếng, không đáp.
"Phạt nửa năm tiền lương?" Mọi người không khỏi la hoảng, "Biến thái vậy! Lấy gì để sống?"
Đường Vân thì thào: "Lúc này mới thấy ông chú rất sủng chúng ta, chí ít ông chú không biến thái như vậy."
La Minh càng khoa trương nói câu buồn nôn: "Ông chú mới là mẹ ruột chân chính!"
Mọi người gật đầu, thâm sâu chấp nhận.
Nghe vậy, Thượng Quan Hiên không khỏi buồn cười, bất quá nói thật, ông chú Hồ xác thực là lãnh đạo tốt, vì vậy các đồng chí cảnh cục mới có thể qua ngày tiêu dao khoái hoạt, thậm chí dĩ hạ phạm thượng.
"Bất đắc dĩ lắm cậu ta mới tìm tôi hỗ trợ, cậu ta còn phải nuôi gia đình, có thể giúp thì giúp."
Sắc mặt Tiêu Xuân Thu cuối cùng cũng đỡ, "Tôi nói cục lúc trước của cậu không khỏi quá đáng đi, người này chết tối qua, đâu thể nào phá án ngay hôm nay, không cần ác vậy vừa phạt là nửa năm tiền lương?"
Thần tình Thượng Quan Hiên cũng nghiêm túc, "Đây là người chết thứ ba trong tháng."
"Người thứ ba?" Bọn Tiêu Xuân Thu kinh ngạc.
"Đã chết ba người, thế nhưng không chút đầu mối, hơn nữa người chết lai lịch không nhỏ, cho nên mới bị phạt nặng như vậy, nếu không phá án cậu ta sẽ bị giáng chức, vì thế mới vội vàng tìm tôi." Nói đến đây, Thượng Quan Hiên nhìn mọi người, "Lại nói các cậu gần đây rất lười nhác, tìm chút việc cho các cậu làm cũng tốt, cho nên tôi đáp ứng."
Mọi người buồn đầu không lên tiếng, ai, sau này phải hấp thụ giáo huấn, cho dù không có chuyện cũng phải giả có, vậy mới có thể làm ít.